NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 39: Anh thương người khác rồi

Tác giả: Dương Tiểu Bạch - Fang_chaowalit
Chọn tập
Ads Top

” Nhược Nhược “.

Thanh âm nhẹ nhàng nữ tính cực kì quen thuộc truyền đến, hai người cách đó không xa đồng thời quay lại. Nhưng một người là vui mừng, một người là ngạc nhiên lại xen lẫn cảm giác lo sợ.

Trương Băng Khanh và Trình Dật Hàn từ từ bước đến, vẻ mặt không chút gì như là ngạc nhiên. Nam nhân bên cạnh phong thái cao vời, con ngươi màu trà nhìn không ra chút cảm xúc.

” Khanh Khanh, cậu cùng Giám Đốc đi ăn sao? “. Vân Thiên Nhược tươi cười nói, ánh mắt chỉ lơ đễnh nhìn lướt qua khuôn mặt nam nhân tuấn dật phi phàm.

Anh ấy đã từng nói cô không được tiếp cận chen vào quan hệ giữa Trương Băng Khanh và Âu Dương Thần. Tối nay, Âu Dương Thần lại muốn cùng cô nói một chút về tình cảm của anh. Cô cũng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.

Trong lòng cô đối với lời cảnh cáo của anh, không để ý. Nhưng cô lại không thể giải thích với anh, anh càng không muốn biết. Cô chỉ sợ làm anh mất hứng, đến lúc đó công việc cũng không giữ được.

” Đúng vậy “.

Ngập ngừng một chút cô lại nói:

” Tớ lúc mới vô đã nhìn thấy hai người rồi, nhưng vì không muốn làm phiền nên không có lại chào hỏi “. Cô biết Vân Thiên Nhược và Âu Dương Thần nói chuyện chuyên tâm nên vốn dĩ không có để ý xung quanh.

” Cậu nói gì vậy, sao bảo là làm phiền chứ? “. Cô và Âu Dương Thần không có làm gì mờ ám mà. Vậy là giác quan thứ sáu của cô đúng rồi, trong lúc cô cô lại thấy như bị ai đó nhìn chằm chằm. Bây giờ nghĩ lại, có thể là Trương Băng Khanh rồi.

Còn anh ấy thì sao? Sẽ không hiểu sai rồi lại lên giọng với cô nữa chứ.

” Cũng tình cờ tớ và Hàn có chuyện cần nói riêng “.

Đúng vậy, cô và Âu Dương Thần cũng nói chuyện riêng. Nghĩ thế, cô gật gật đầu.

Trương Băng Khanh đối với tình huống hiện tại, có chút không tự nhiên. Muốn cô tỏ ra không có gì thật không dễ dàng, ánh mắt một tia đau lòng nhìn Âu Dương Thần rồi lại nhìn nam nhân yên tĩnh:

” Tôi có chuyện muốn nói cùng Thần, anh có thể hay không đưa Nhược Nhược về “. Cô thật sự không ngăn được cảm xúc đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng, cô đã lâu không gặp qua Âu Dương Thần.

Ánh mắt nam nhân liền chạm vào tầm mắt nữ nhân đang nhìn chằm chằm vào mình. Ngay lập tức nữ nhân xua tay phản ứng:

” Khanh Khanh, không cần phiền Giám Đốc. Tớ có thể tự đi về, thật đó “. Gì chứ? Cô mỗi lần ngồi xe anh, đều không có chuyện gì hay cả.

” Như vậy sao được. Thôi thì để Thần đưa cậu về vậy. Tớ cùng anh ấy nói chuyện sau cũng được! “. Trương Băng Khanh biết bản thân không nên có suy nghĩ khác về sự từ chối của bạn mình. Hai người bạn của cô, người cô thương và bạn cô bọn họ đã yêu nhau rồi.

Âu Dương Thần thấy Trương Băng Khanh tỏ ra tuyệt vọng, tim anh như bóp nghẹn. Anh cũng thật lâu không cùng cô một chỗ, trong lòng có bao nhiêu nhớ mong. Nhưng là anh hẹn Vân Thiên Nhược, cô ấy lại không muốn cùng Trình Dật Hàn tiếp xúc. Anh đương nhiên biết khí thế bức người của Trình Dật Hàn, Vân Thiên Nhược lại là nhân viên cậu ấy khó tránh khỏi ái ngại.

Vân Thiên Nhược tinh tường nhìn ra Khanh Khanh đối với cô như gì đó xa lạ, nét cười cậu ấy không còn như trước tự nhiên. Cậu ấy hẳn là hiểu lầm ý của cô rồi, còn nghiêm trọng hơn là hiểu lầm quan hệ giữa cô và Âu Dương Thần.

Ban đầu cô đóng kịch, mục đích là để Trương Băng Khanh nói thẳng lòng với Âu Dương Thần. Như vậy, chuyện dễ giải quyết rồi, đằng này cậu ấy lại chưa có động tĩnh gì.

” Hai người nói chuyện đi, tớ… “.  Vân Thiên Nhược hơi ngước lên, một chút ngập ngừng cùng Trình Dật Hàn mặt đối mặt.

” Giám Đốc, làm phiền anh vậy “.

Vẫn là dáng vẻ dửng dưng ấy, một chữ cũng không nói, lại trực tiếp dẫm đôi dày da đắt tiền hướng chỗ nhà xe.

” Tạm biệt “. Đưa tay vẫy hai người kia tạm biệt, thân hình nhỏ nhắn nhanh chóng đi, như sợ chậm chạp người kia liền đi mất.

Hai chiếc siêu xe lăn bánh, mỗi chiếc theo một hướng khác nhau. Đồng dạng là bầu không khí trong xe yên tĩnh, cho thấy tâm trạng ai cũng nặng nề. Giữa họ như có khoảng cách vô hình nào đó  không ai có ý định nói chuyện trước.

Bóng đèn đường chiếu rõ hai người đang đứng đối diện nhau.

” Thần, anh thích Nhược Nhược? “. Khởi đầu cho cuộc nói chuyện, từ lúc nào lại trở nên xa cách. Không phải thời gian, càng không phải địa lí. Là do trong lòng mỗi người tạo khoảng cách cho nhau.

” Tiểu Khanh, tôi… “. Âu Dương Thần có chút không biết trả lời thế nào, anh thích cô, cô nhìn không thấu sao?

Hỏi nhưng Trương Băng Khanh giống như không muốn nghe câu trả lời rành rành trước mặt. Ánh mắt nhìn người đàn ông, muốn xoáy sâu vào trong đôi mắt ấy để tìm kiếm ý vui mừng.

” Tôi cùng Hàn hủy hôn ước rồi “. Từng chữ chậm rãi được cô nhấn mạnh, khẳng định chắc chắn.

Nhưng…

Ánh mắt ấy không có vui, một chút hi vọng trong Trương Băng Khanh biến mất.

” Oanh “. Một tiếng nổ mạnh trong đầu Âu Dương Thần. Anh không nghe lầm, thay vì vui mừng anh lại vì cô mà lo lắng:

” Hàn ức hiếp cô sao?  Tôi tìm cậu ta tính sổ “. Anh yêu cô, mong muốn cô được vui, nhưng ánh mắt cô lại buồn như vậy. Anh sẽ vì cô mà đòi lại công bằng, cho dù là bạn anh cũng thế.

Anh đừng có bày ra bộ dạng quan tâm cô có được không? Cô thật sự không dám nhận nữa rồi.

Anh rất tàn nhẫn anh có biết không? Thời điểm cô biết mình yêu anh, anh lại… Nghĩ đến, hốc mắt cô đỏ ửng, bàn tay nắm chặt lại.

” Không phải. Là tôi tự nguyện, tôi biết Hàn không thích tôi. Và tôi cũng nhận ra người bản thân thích không phải là anh ấy “. Hôm nay cô đã hẹn Trình Dật Hàn để cùng anh nói chuyện, cô đã cùng gia đình nói và nhận được sự đồng ý.

Trình Dật Hàn không một chút bất ngờ, dường như đã biết trước. Cũng không hỏi lí do tại sao, chỉ là gật đầu thay cho lời đồng ý.

Người cô thích không phải Trình Dật Hàn, anh không nghe nhầm đấy chứ??

Từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Âu Dương Thần cứ thế bất động. Một câu ngắn gọn ” ai ” cũng thốt không thành lời.

” Người tôi thích, anh ấy thương người khác rồi. Thật sự thương người khác rồi “. Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, giọng nói đã không còn dịu dàng mà là khàn đặc vì thanh âm cố kiềm nén tiếng khóc.

Âu Dương Thần ngơ ngác đứng đấy, cánh tay muốn đưa lên lau đi nước mắt. Lại một mực bất động, chỉ nhìn gương mặt xinh đẹp có phần tái nhợt, cảm nhận từng giọt nước mắt rơi nặng nề vào tâm anh.

Thật vậy, tâm trí ta một khi bị sock sẽ không còn linh hoạt.

Đau nhói, lại mông lung hạnh phúc, cô có phải là đang nói anh không. Bởi vì, ánh mắt cô nhìn anh thật bi thương, cô đang thương tâm vì anh thương người khác.

Cô có phải hiểu lầm anh và Vân Thiên Nhược. Nếu vậy, anh cần phải giải thích, nhưng anh vẫn chưa tìm được giọng nói của mình.

Người đàn ông vẫn kiên trì im lặng, Trương Băng Khanh đau lòng gạt nước mắt quay lưng chạy nhanh vào trong nhà.

Để lại Âu Dương Thần một mình cảm xúc rối loạn.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer