NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Phiên Dịch Viên Của Tổng Giám Đốc Độc Tài

Chương 90: Ngày trái tim chết… Yêu thượng cô!

Tác giả: Dương Tiểu Bạch - Fang_chaowalit
Chọn tập
Ads Top

Mấy ngày sau, Tần Dạ từ sân bay đón Trình Dật Hàn trở về.

Ngồi trên xe lái được một nửa đoạn đường nhưng Trình Dật Hàn im lặng đến đáng sợ. Thiếu gia đi lâu như vậy, không phải nên hỏi xem tình hình công ty sao?

Mạo muội lên tiếng, thiếu gia khác biệt quá lớn, lẽ nào vì…

” Thiếu gia, chuyện Vân Tiểu Thư? “. Tần Dạ có chút hoài nghi, thiếu gia nhà anh có phải hay không không biết Vân Tiểu Thư xảy ra chuyện lớn rồi.

Vân Tiểu Thư.

Cao lớn thân thể nam nhân chấn động mạnh, mắt chim ưng sáng quắc mở to thất thần nhìn hàng người tấp nập, tia bất lực dâng lên khiến anh nhắm mắt lại.

Tần Dạ lái xe nào có lá gan nhìn qua gương chiếu hậu nhìn thấy sắc mặt nam nhân này biến thiên đại cỡ nào.

Anh hận sai người rồi, khi biết tin anh cho rằng bản thân là xúc động quá kinh ngạc mới như thế. Nhưng khi Tần Dạ nhắc đến anh vẫn là hít thở không thông.

Anh nhìn thoáng qua tâm mình, nhưng ngần ngại thừa nhận sự thật, sẽ không hội có khả năng

Thật lâu, thật lâu sau khi mà Tần Dạ cho rằng anh không nghe được câu hỏi, thì anh bỗng dưng cất giọng:

” Đã xảy ra chuyện gì? “. Anh vốn là không muốn một chút nào nhắc đến, nhưng lời nói chân thực vẫn phát ra.

Anh không biết, cô rốt cuộc đã dùng cách gì để những người thực thi pháp luật kia, một câu thông qua anh cũng không có. Liền đưa ra quyết định phán xét, hôm đó Tần Dạ theo giao phó của anh giao bằng chứng cho luật sư. Cô vì sao vẫn mang tội tàng trữ ma túy, nếu có nó, cô vốn không phải chịu án tử hình.

Tần Dạ đối với chuyện này cũng đau xót, anh rốt cuộc biết thiếu gia vì sao không ngừng gây khó dễ cho Vân Tiểu Thư.

” Sau hôm cùng Thiếu Gia nói chuyện, Vân Tiểu Thư đã thú tội đem hết tội danh đặt trên đầu. Bộ phận cảnh sát đã xem xét và lập văn bản, mọi chuyện giấy trắng mực đen nên luật sư không có cách nào cứu vãn. Thiếu Gia, có cần cho họ một chút trừng phạt không? “.

Khi Lê Hoàng Duật thực hiện hành vi đứng ra nhận tội, còn tố cáo kẻ chủ mưu của năm xưa. Như vậy, Vân Thiên Nhược đã được giải oan, lúc này luật sư mới xem trong hồ sơ bằng chứng. Vân Thiên Nhược hoàn toàn thoát tội, nhưng vẫn chậm một bước.

Thực ra, năm đó Vân Thiên Nhược mới chỉ 17 tuổi, còn chưa đến tuổi thành niên. Theo lí sẽ không bị xử nặng như thế, nhưng trớ trêu thay khi làm giấy khai sinh lại nhầm lẫn ở năm sinh. Dẫn đến cô lúc đó đã là 18 tuổi, chịu trách nhiệm hình sự về hành vi được xem là tàn bạo này.

Có lẽ, ngay từ khi được sinh ra, vận mệnh đã được ông trời nắm trong tay.

” Không cần “. Thanh âm vẫn là như trước lạnh lẽo khiến người khác ảo ảnh bản thân đang ở bắc cực băng giá.

Anh có tư cách để chỉ trích bọn họ sao?

Đúng vậy, muốn trỉ trích ai đó không thể dựa vào quyền lực mà phải xem xem bản thân là thật sự xứng đáng hay không. Nhưng tốt hơn hết không nên trỉ trích, nói những lời tổn thương người khác mà thay vào đó là những lời nhắc nhở. Và hãy đặt mình vào vị trí của họ mà xem, bạn sẽ cảm thấy như thế nào, trước khi đưa ra quyết định phải làm gì tiếp theo.

Ngồi trên chiếc ghế quen thuộc với cái bàn đó trong căn phòng cao ngất nhưng lại khác biệt mọi ngày. Nam nhân với thân tây trang màu đen, ngón tay ngọc ngà, thon dài cầm cây bút tao nhã lật lật rồi kí xuống.

Lơ đãng động tác nhìn vào máy tính, camera không bao giờ hiện hình ảnh một người nữa rồi. Sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhăn mi gập máy tính khiến anh não nề. Mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu đục.

Tối như vậy rồi…

Ngày trước, có một người ở nhà đợi anh về cùng ăn cơm. Nhưng bây giờ, người đó đi rồi, ngay cả thời gian dần trôi anh cũng không hay biết gì.

Là anh quá chuyên tâm làm việc hay vì anh vô tâm.

Ngồi một ngày dài với một tư thế, anh không ý thức được liền đứng dậy. Chân từng đợt tê tái như quen thuộc, tay đặt lên ngực trái hà cớ gì nơi này cũng tê ê ẩm như thế? Bước đi không mấy vững vàng, ngắm nhìn thành phố trong tầm mắt biết đâu khiến anh thôi nghĩ vớ vẩn.

Cánh cửa phòng được mở ra, nhưng nam nhân thản nhiên không quan tâm quay lại nhìn.

Thấy chủ nhà không có ý định tiếp đãi, người đàn ông lắc nhẹ đầu đi đến đứng bên cạnh.

Bên ngoài rốt cuộc có gì thu hút cậu ta như thế?

Đứng một lát, vẫn chưa thấy người kia có chút động tĩnh. Mắt ôn hòa nhưng thiếu tình nhìn thành phố phồn hoa chìm trong ánh đèn.

Ánh đèn cho dù nhiều bao nhiêu, cũng không đủ thắp sáng toàn bộ Trái Đất, mãi mãi không thể thay thế được ánh sáng mặt trời.

Một người cho dù có nhiều ánh hào quang vây quanh nhưng trong tim một ánh sáng len lỏi cũng không. Suy cho cùng cũng là một mảnh trời đen tối. Bởi lẽ trong tim bất luận ánh đèn, ánh mặt trời hay ánh hào quang đều vô pháp chiếu tới.

Những cái danh bên ngoài cho nên dễ dàng bị dập tắt, nhưng thứ trong tim vẫn là bền lâu.

Nam nhân cao ngạo thâm tình này đồng dạng, năm 16 tuổi một ánh sáng mang màu sắc tình yêu sưởi ấm trái tim anh. Năm 17 tuổi, người bị cho là nhẫn độc dập tắt, đã vô tình nhen nhóm cho anh một ngọn lửa mang tên vĩnh cữu.

” Cậu đang hối hận? “. Vẫn luôn vậy, là một Lục Tử Kiện thanh tao, thanh đạm.

Qua thật lâu miễn cưỡng ổn định cảm xúc, hỏi ngược lại mà anh cho là vô lí.

” Tôi sao phải hối hận? “. Là hỏi người khác, nhưng cũng hỏi chính mình.

” Hối hận vì không nói rõ ràng với cô ấy, rõ ràng muốn giúp tại sao lại mập mờ không rõ “. Lục Tử Kiện những ngày trước mất lòng tin với người bạn này. Nhưng về lại thành phố C điều tra sự thật lại không phải như anh nghĩ.

Lục Tử Kiện biết chuyện này, Trình Dật Hàn cũng không lạ gì. Nếu không, khẳng định lần này đến gặp anh sẽ là một trận oán trách.

Chuyện lần này toàn quyền nói ra là nằm trong tay Trình Dật Hàn nhưng anh không phải đã trao nó cho Vân Thiên Nhược, không tiếc gì liền trao cho cô.

Anh đã hi vọng rằng cô không hề nhận tội danh nào, cô đủ thông minh nhìn ra cách làm của anh, hi vọng cô mang trong mình sự yếu đuối. Yếu đuối rằng cô không hại Tiểu Tịch cô không nhận tội. Yếu đuối rằng gói ma túy đó không phải của cô. Yếu đuối sẽ khiến cô sợ hãi không muốn sống trong ngục tù, vì sao cố chấp mạnh mẽ quật cường đến thế.

Anh không tự mình đặt tương lai vào tay cô, nhưng anh đã trao cho cô cơ hội. Cơ hội để cô ngẩng cao đầu đi ra khỏi sở cảnh sát, hình phạt cuối cùng anh dành cho cô vốn dĩ mục đích chỉ là nằm ở 19 ngày đó.

Cô hoàn toàn có thể trước tòa án nói cô vô tội, chỉ vào luật sư mà nói ông ta đưa ra chứng cứ. Vì sao không nói? Vì sao?

Anh phải trả lời là hối hận hay không?  Anh làm sao ngờ đến cô đáp trả lại anh chính là tự đẩy mình xuống vực sâu vạn trưởng.

” Không hối hận “. Vững chãi như thế đầy khí phách nam nhân thời trai tráng đầu đội trời chân đạp đất.

Nam nhân cũng vậy, nữ nhân cũng thế đều có sự cao ngạo chính mình. Cao ngạo đồng với ” cái tôi ” quá lớn, ” cái tôi ” đương nhiên cần thiết mà trong tình yêu không nên quá đề cao nó.

Yêu nhau là vì tình xuất phát từ trong lòng, nhưng để đến với nhau là cả một quá trình. Yêu người đó nhiều bao nhiêu cũng không bằng sự cảm thông, chia sẻ và chấp nhận những khuyết điểm cửa người khác. Đừng quá xem trọng khuyết điểm mà lãng quên đi phần tốt đẹp trong người họ.

Với câu nói dõng dạc không hối cãi, Lục Tử Kiện thoáng nóng giận:

” Hàn, cậu vẫn không nhìn ra sao? Là vì sự cố chấp của cậu mà cô ấy phải chịu nỗi đau không đáng có. Cậu còn nói cậu không hối hận “.

Một tay đút trong túi quần chợt nắm lại. Anh cố chấp anh biết, nhưng cô không những cố chấp còn rất ngốc, ngốc điều mà anh cho rằng ai cũng hiểu. Một tay ưu nhã thực hiện động tác hút thuốc, muốn có bao nhiêu mê người liền có, toát ra sự cô độc.

” Tử Kiện, tôi không hối hận khi làm điều đó với người hại chết Tiểu Tịch, còn Vân Thiên Nhược… “. Anh không hối hận nhưng là anh sai rồi, sai từ 6 năm trước.

Trình Dật Hàn nghĩ, anh hối hận rồi thì cô có sống lại được không? Thật tình mà nói, anh sinh ra đã cố chấp luôn có chủ kiến riêng của mình. Cho dù có quay lại thời điểm đó, anh vẫn sẽ làm như vậy. Tại vì anh, chắc chắn cũng sẽ không biết trước tương lai ra sao.

Nếu trong quá khứ ta do dự lựa chọn gì đó, sau này hối hận là đương nhiên, ăn năn vì sự lựa chọn đó. Nhưng có những người, trong khi đưa ra quyết định mà cho rằng bản thân cho dù có quay lại thời điểm này bao nhiêu lần vẫn sẽ làm như vậy. Thế thì, hối hận còn có ích sao? Nói ra, thật hộ thẹn với chính bản thân mình.

Lục Tử Kiện nghe đến đó, cảm thấy hết thuốc chữa, không nghe lời tiếp theo là gì đã ngắt lời.

” Tôi đã từng nói đùa với Nhược Nhược rằng cậu bị mù. Nhưng xem ra, cậu thật sự bị mù, ngay cả chân chính lòng cậu cũng nhìn không ra “. Là vậy, do cậu ta thật không nhìn ra thế nào là yêu hay lòng đã sớm yêu mà không dám đối diện.

Mù ở đây là nhãn quang hay vẫn là tâm.

Đây là lần cô cùng Lục Tử Kiện nói chuyện trong bệnh viện, anh không hiểu chính là câu nói này.

” Tôi khi nào thì mù?”. Đột nhiên nhắc đến chuyện này, anh phẫn nộ. Cậu ta là bị mù mới có thể nghĩ anh cũng bị mù sao?

Lục Tử Kiện nhìn đánh giá dáng vẻ hời hợt của Trình Dật Hàn, vấn đề này có lẽ không ai nhắc trước mặt cậu ta nên cậu ta không nhìn ra đi.

Đem những lời sét đánh ngang tai đánh sâu vào lòng sâu không lường của người trước mặt.

” Cậu yêu cô ấy “. Xem như anh làm việc tốt đi. Người mất không biết người mình thích chính là người yêu mình. Người còn sống phải nên biết người mình từng hận là người mình yêu.

Điếu thuốc cầm trong tay, đặt lên miệng nhưng rất lâu không có động tĩnh. Sự thẫn người lớn đến nỗi, tàn thuốc cháy đến tay anh cũng không cảm nhận được. Trong lòng anh, một ngọn lửa nóng hơn đang thiêu đốt anh.

Cậu ta vừa mới nói gì??

Yêu cô? 

Yêu cô ấy…Vân Thiên Nhược sao?

Ai?

Anh sao?

Trình Dật Hàn sao?

Hội tụ đa sắc biểu cảm của cô: Cười có, rơi lệ có, quật cường có, tức giận có, lười biếng có và cả ngượng ngùng thiếu nữ. Tất cả hình ảnh đều rõ, sự bất lực cùng kiên cường hằn chứa nỗi đau khi một đêm kia gặp cô.

” Nhất định không gặp lại “. Tâm anh rung chuyển mạnh tim đập không đúng nhịp. Ánh mắt của cô đến giờ phút này như cắt từng nhát dao vào tim anh.

Điếu thuốc trong tay không chịu sự khống chế của anh rơi xuống chạm đất. Quá nhỏ khiến anh không biết bản thân đang vì câu nói

” Cô ấy để cho cậu đả kích thật lớn nên khiến cậu nhầm lẫn rồi. Người yêu cô ấy là cậu, không phải tôi “. Để lại một câu lạnh nhạt, hoàn hảo che giấu chút lúng túng bên ngoài mặt.

Không phải anh…

Lời nói tàn nhẫn từ phía sau hoàn toàn chế trụ lại bước chân có phần gấp gáp của ai đó. Không khí yên tĩnh bị đánh tan, hiện lên sự khắc khẩu giữa nam nhân.

” Hàn, cái tư vị tự tay đẩy người mình yêu thương vào chỗ chết thoải mái sao? Khoái lạc sao? Hay vẫn là thống khổ vạn vạn lần “. Cái tư vị này tuy rằng mới lạ mà mấy ai dám thử, nó như loài thuốc độc bất giải theo thời gian ăn mòn lục phủ ngũ tạng.

Cậu ta đang nói gì? Nhưng đáng chết, đụng đến nơi không rõ vì sao nhức nhối mấy ngày qua của anh.

” Lục Tử Kiện “. Ngay lúc này gương mặt và khí thế vô cùng sắc bén, lãnh huyết hơn người.

Chưa được, Lục Tử Kiện Thầm nghĩ phản ứng như vậy còn chưa tính là gì? Là bạn, không thể trơ mắt nhìn bạn mình đi theo hướng tiêu cực, tìm không ra lối đi. Đáng sợ hơn, cậu ta không hề biết bản thân thế nào.

” Tôi nói sai chỗ nào chăng? Hay phải để cô ấy chết trước mắt cậu, cậu mới cảm nhận thấy. Nếu muốn cảm nhận thật sâu, chính cậu tự tay giết cô ấy mới đủ sao? “.

Không chờ định thần được rốt cuộc Lục Tử Kiện đang nói gì, bởi vì có lẽ trong Trình Dật Hàn đã nghĩ qua rồi đi. Cảm giác chính mình hô hấp đều không có, cái bi thương cảm giác này anh không cần.

” Bốp “.

Nam nhân khí thế bừng bừng, gân xanh trên trán nổi lên rõ ràng, âm thanh lạnh thêm một phần nguy hiểm. Ngay lúc này, điều gì anh cũng có thể làm. Gằn từng chữ từ kẽ răng nghiến ken két, dùng toàn lực đẩy mạnh Lục Tử Kiện ra lan can.

” Lục Tử Kiện, cậu đừng cho rằng tôi không dám ném cậu xuống đây “. Tay xách lấy cổ áo Lục Tử Kiện, lần đầu tiên một người ưu nhã lại thực hiện động tác thô lỗ này.

Cớ sao lại cuồng ngạo  đến vậy? Bởi vì sao ư? Ở trên đất nước khác cách nhau nửa bán cầu đọc được tin Vân Thiên Nhược tự mình xoay chuyển kết cục, Trình Dật Hàn đã dâng lên loại xúc động muốn xác thực ngay. Thử hỏi, sao có thể chứng kiến? Làm sao tự mình động thủ.

Bị đánh nhưng Lục Tử Kiện không tức giận, ngược lại là vui mừng. Nhìn tổng tài Trình Thị xem, khí chất ngày thường đâu rồi. Từ lúc anh bước chân vào, cậu ta không nói gì thì thôi. Ngay cả biểu cảm cũng không có, nói một câu lại giống như vô thức thốt ra. Nếu không phải tiếng hét lớn vừa rồi khiến cậu ta tỉnh dậy thì mãi mãi có lẽ cũng sẽ là gương mặt bình lặng. Cậu ta còn đánh anh, chứng tỏ vẫn có cảm giác, đừng như một thân ảnh khác nào xác chết. Ban đầu, anh còn cho rằng bình thường nhưng đến khi điếu thuốc trên tay cháy dần đến tàn. Một chút nhíu mi, một biểu cảm đau cũng không có là thế nào?

Nhưng cậu ta không nhìn ra sự thay đổi chính mình, nhìn sẽ không ra bởi tâm không còn nơi này. Chỉ khi nhắc đến Vân Thiên Nhược chuyện đó, mới tác động đến được.

Không vùng mà đứng nguyên tư thế đó, thức tỉnh Trình Dật Hàn với thanh âm nhấn mạnh không kém.

” Cậu có ném tôi xuống cũng không thay đổi được sự thật. Cậu, đã yêu cô ấy. Cậu nên ném xuống không phải tôi, mà chính là bản thân cậu, ném luôn cả tình yêu của cậu “.

Tình yêu của anh không phải đã theo gió cuốn trôi thật xa từ mấy năm về trước rồi sao?

Nhưng…nhưng… Tâm anh thống khổ như thế, cả trái tim như bị cắt làm đôi rồi lại phân tách thành nhiều khúc.  Như đã sớm tìm lại lúc nào, anh tự mình nhẫn tâm đẩy nó đi rồi.

Anh, Trình Dật Hàn tự tay đẩy cô gái đáng thương kia vào chỗ chết… Cô đi rồi mang theo một thân nhỏ gầy chồng chất vết thương. Mang theo tâm lạnh rời đi, một mình cô đơn nơi đó vì sao vẫn không hận anh. Nếu hận anh, cô không nên quyết định như vậy, mà phải sống thật tốt cho anh nhìn. Anh còn chưa kịp nói, một đêm kia anh bảo hộ cô rất chu toàn, không một ai vấy bẩn cô.

Lục Tử Kiện không cần làm gì, cánh tay lưỡng lực kia tự động buông ra, sửa lại áo. Sau đó, đưa tay đặt lên vai Trình Dật Hàn:

” Hàn, một lần đối diện với lòng mình, Tiểu Tịch đã là quá khứ. Nhược Nhược cũng có lẽ là quá khứ nhưng cậu chưa từng cho cô ấy một chút gì hạnh phúc như đã dành cho Tiểu Tịch. Quá khứ cậu không biết, nhưng hiện tại ngay cả cô ấy đi rồi cậu cũng không biết cậu yêu cô ấy. Có quá bất công với cô ấy không? Cậu nhìn bản thân cậu, có giống một người đang sống không? Ngay cả bản thân yêu  cậu cũng không thể đối diện, như vậy về sau như thế nào trải qua? “.

Căn phòng rộng lớn chỉ còn một người đứng ở đó như một bức tượng hoàn mỹ. Thần sắc vô cùng tệ, có lẽ đó là chân chính lòng anh. Ánh mắt đục ngầu với sự đượm buồn, là một ánh mắt khiến người ta nhịn không được ngoái đầu nhìn lại.

Hai tay mạnh mẽ ôm chặt đầu, trong đầu anh rốt cuộc đang chứa thứ gì?

Ngàn sai vạn sai cũng là anh…

Một lần sai không ngờ lại chính là vạn kiếp bất phục.

Nhìn thấy cô một lần kia hóa ra đã là cuối cùng, cô nước mắt ngập đáy mắt cũng là cuối cùng vì anh. Anh lúc đó còn nói những lời thương tổn cô, lại không biết cô lúc đó dễ tan vỡ hơn lúc nào. Cô lương thiện chấp nhận mọi yêu cầu của anh không oán không trách, hơn nữa còn tặng anh món quà kinh hỉ. Mổ xẻ trái tim anh, sẽ thấy nơi đó vì món quà kinh hỉ mà một lỗ khoét đục. Ngay cả những thương tổn anh trao cô, bây giờ mới phát hiện thì ra thương tổn cô cũng chính là thương tổn chính mình.

Anh không muốn thừa nhận bản thân đã động tâm, anh thừa nhận chính là thừa nhận anh rốt cuộc đã có bao nhiêu ác độc. Thừa nhận anh, động tâm từ lúc lòng vẫn còn ghi hận.

Anh trưởng thành, không muốn chịu qua cảm giác thất bại. Anh hoàn toàn thua rồi, hoàn toàn bại dưới tay của Vân Thiên Nhược. Thua bởi… bởi anh đã yêu thượng cô!!

Nếu, nếu một ngày, đường biên giới của hai trái tim trùng khít bởi sự đưa đẩy của duyên phận. Bọn họ sẽ gặp lại nhau, cùng nhau trải qua những thăng trầm cuộc sống.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer