NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 46: Kế sách làm giàu của nhà họ Chu (2)

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Chọn tập
Ads Top

Hai vợ chồng nhìn nhau, biết ngay cả hai người đều đồng ý với ý kiến này.

Lúc này mới nhớ ra Chu Tiểu Vân đang cười tít mắt đứng đó, Chu Quốc Cường hỏi: “Đại Nha, sao con lại muốn cha đi bán thịt lợn?”

Chu Tiểu Vân đương nhiên sẽ không nói hễ nhà nào bán thịt lợn đều khá giả. Cô cười ngây thơ vô tội: “Con thấy ba đi làm thuê cho người ta, người ta có thịt lợn sẽ mang đi bán kiếm tiền nhưng tiền công trả cho ba quá ít. Không bằng ba tự đi bán, bọn con sẽ được ăn thịt nhiều hơn.”

Nói xong, còn cố ý tỏ vẻ tham ăn. Chu Quốc Cường nghĩ thầm cuối cùng vẫn là trẻ con chỉ biết ăn, bảo cô đi ngủ.

Chu Tiểu Vân biết cha mẹ muốn lên kế hoạch, ngoan ngoãn quay về phòng. Bên này, hai vợ chồng đang thảo luận chi tiết việc bán thịt lợn. Cụ thể phải làm những gì, phải bàn bạc thật kĩ.

Không nói đâu xa, chuyện mua lợn cũng phải có tiền vốn, có thể lấy tiền trong nhà nhưng ít nhất phải có cái xe ba bánh để kéo lợn về và mang đi bán. Không có tiền mua xe to như em rể Ngỗ Hữu Đức thì ít ra phải mua một cái xe ba bánh đạp bằng sức người. Tiền mua xe không phải là ít, lấy đâu ra?

Cuối cùng, Chu Quốc Cường quyết định: Đi mượn!

Nhưng, vấn đề là mượn ai đây?

Vốn dĩ, mượn anh cả là chuyện thuận lí thành chương (thuận theo lý thuyết mọi chuyện luôn hoàn thành suôn sẻ), có lẽ Chu Quốc Phú sẽ không từ chối. Nhưng Triệu Ngọc Trân vừa nghĩ tới Thẩm Hoa Phượng ngay cả ti vi còn tiếc không cho Đại Bảo xem thì trong lòng tức giận, bà không bao giờ muốn đến nhà đó vay tiền nữa.

Chu Quốc Dân ở thị trấn chắc chắn có tiền tiết kiệm, với chú ấy mà nói chỉ là một tháng tiền lương, không đến mức không cho mượn. nhưng đến thị trấn hơi xa, đi mượn không dễ. Hơn nữa, người dân quê lên thành phố có chút không tự nhiên.

Gia cảnh nhà mẹ để Triệu Ngọc Trân không kém, nhưng còn một cậu em chưa lấy vợ, đợi đến lúc kết hôn còn phải mua sắm đồ, không thể xấu hổ mượn vào lúc này được. Hai chị gái của bà đều gả xa nhà, đến đó cũng không dễ.

Tính ra, chỉ có đi mượn của cô Út Chu Phương. Ngô Hữu Đức chở khách mấy năm, tiếng lành gần xa, trong tay sẵn có tiền mặt.Quan hệ giữa Chu Quốc Cường và em gái khá thân, đi vay tiền cũng dễ nói chuyện.

Quyết là làm, Chu Quốc Cường hạ quyết tâm ngày mai đến nhà em gái.

Thấy Chu Phương, đầu tiên là khách sáo hỏi han mấy câu, hỏi xem trong nhà gần đây thế nào. Chu Phương cười đón anh trai vào nhà, rót chén trà, hai người ngồi xuống nói chuyện.

Nói mấy câu, Chu Phương mẫn cảm nhận ra thần sắc anh trai bồn chồn, tựa như có gì muốn nói: “Anh Hai, có phải anh có chuyện gì không, chúng ta là anh em ruột, có gì mà khó nói.”

Chu Quốc Cường đang nghĩ làm cách nào mở miệng hỏi vay tiền, thấy em gái nói thế thì quyết định nói luôn: “Em gái, làm anh trai đáng lẽ không nên nói những lời này. Nhưng chúng ta là anh em ruột, anh trai có việc, không đến tìm em thì không biết đi tìm ai, hôm nay đành mặt dày đến đây.”

Chu Phương nghe xong lời này hơi lăn tăn. Có chuyện gì mà khó nói đến vậy?

Quả nhiên, sau đó Chu Quốc Cường nhắc tới chuyện vay tiền: “… Anh và chị dâu em ở nhà bàn kĩ, muốn buôn bán nhỏ, đến chợ phiên bán ít đồ. Thứ nhất, không làm lỡ việc trồng trọt trong nhà, thứ hai có thể kiếm thếm ít tiền sửa lại nhà. Nhưng mà, muốn buôn bán được, phải mua một chiếc xe đạp ba bánh để đi lại, tiền của vợ chồng anh không đủ, định đến hỏi em có dư tiền không…”

Chu Quốc Cường nói đến đây liền bị Chu Phương cắt ngang : “Anh Hai, giữa anh với em không cần nói mấy lời khách sáo như thế. Anh nói đi, anh còn thiếu bao nhiêu, em nghĩ cách kiếm cho.”

Thấy em gái hào phóng như thế, trái tim Chu Quốc Cường đang treo lơ lửng được hạ xuống, nói chuyện kĩ càng hơn: “Anh chưa từng đi mua xe này, đoán chắc hơn một trăm nguyên, em có thể cho anh mượn một trăm nguyên không?”

Chu Phương tính toán trong nhà còn bao nhiêu tiền mặt, suy nghĩ một hồi nói với anh: “Anh nghĩ ra bán gì chưa?”

Chu Quốc Cường nói cho em biết: “Anh định đi mua lợn về bán thịt.”

“Bán thịt lợn à? Cũng được, nhà ai có việc tiếp khách, ăn tết đều cần mua. Nhưng mua lợn cũng là một khoản tiền vốn. Anh mượn của em một trăm, tiền mua lợn có đủ không?” Chu Phương quan tâm hỏi.

Anh Hai nhà mình muốn buôn bán kiếm tiền bà mừng thay. Dân quê suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời bao giờ mới giàu lên được, bây giờ người khôn khéo đều định buôn bán. Nhà bà dựa vào chồng lái xe ba bánh coi như khá giả, trong mấy anh em, chỉ có anh Hai khó khăn nhất, bà rất muốn giúp đỡ. Giờ anh có ý tưởng, bà tự nguyện giúp một tay.

“Nhà anh còn dư ít tiền, chắc là đủ.”

“Đủ là tốt nhất, bây giờ người đến thu mua lợn phải đưa tiền mặt. Nếu anh không mang đủ tiền, người ta sao có thể bán lợn cho anh? Như thế này đi, ở đây em không có nhiều, hai trăm nguyên. Anh đi mua xe còn dư tiền, để lại cho anh làm vốn.” Chu Phương vào trong phòng lấy một xấp tiền mười nguyên đi ra, có hai mươi tờ, tổng cộng là hai trăm nguyên.

Chu Quốc Cường nhận lấy tiền, cảm động nói không nên lời. Một lúc lâu sau, mới nói: “Em gái, đợi anh có tiền nhất định sẽ trả lại em.”

Chu Phương sảng khoái nói: “Không vội, đợi anh buôn bán tốt có tiền quay vòng vốn trả lại cho em cũng không muộn.” Bà không nói ra số tiền kia vốn để xây chuồng lợn, chuyện này có thể để sau, cái cũ trong nhà còn dùng được. Việc của Chu Quốc Cường quan trọng hơn, lợn nhà mình đợi sau đi!

Mượn được tiền Chu Quốc Cường đạp xe về nhà, cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực, đạp xe nhanh hơn nhiều.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer