NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 101: Tập xe đạp

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Chọn tập
Ads Top

Hồi đó, xe đạp Vĩnh Cữu là thương hiệu nổi tiếng với chất lượng tốt nhất cả nước, ngang ngửa với hãng ti vi “gấu trúc”.

Chu Quốc Cường nghĩ đã bỏ tiền mua thì nên mua loại tốt nhất, xem đi xem lại chọn trúng chiếc xe này, kiểu dáng tương tự các hãng khác nhưng đắt hơn hai mươi nguyên. Ông hào phóng trả tiền luôn. Đạp xe về nhà từ xa ông nhìn thấy bóng dáng các con đang chơi đùa trong sân.

Lúc này, Chu Tiểu Vân đang kể chuyện xưa cho Tiểu Bảo và Nhị Nha nghe. Chợt nghe tiếng chuông kêu leng keng, ban đầu cô không để ý, tưởng là người nào đó qua đường ấn chuông.

Đến khi tiếng chuông càng ngày càng gần, rồi đến ngay bên tai mới cảm thấy có gì đó không đúng, cô ngẩng đầu lên thì thấy ba đang dựng một chiếc xe đạp mới kính coong trước mặt mình. Ba cười rất tươi, hơi nhướn lông mày nhìn con gái, cô lập tức hiểu xe này thuộc về mình.

Xe đạp mới tinh, đẹp hơn hai xe đạp cồng kềnh, cũ kỹ trong nhà nhiều. Thân xe một màu đen tuyền, cao ngang hông, dễ dàng chống chân. Đúng là cực kì thích hợp với chiều cao của cô. Trong lòng cô rất cảm động, không ngờ ba vốn ít nói đột nhiên mua chiếc xe này cho cô. Đây là lần đầu tiên cô không yêu cầu mà cha mẹ chủ động mua đồ gì đó cho mình.

Một giọt lệ lặng lẽ lướt qua gò má do Chu Tiểu Vân cúi đầu rất nhanh rơi xuống đất, lúc cô ngẩng đầu lên chỉ còn nụ cười vương trên môi: “Ba ơi, sao ba mua xe không nói trước cho con biết?”

Chu Quốc Cường mừng thầm khi thấy con gái vui vẻ như thế. Có cha mẹ nào không thương con? Thấy chân Chu Tiểu Vân chảy máu, hai vợ chồng ông tự trách, nếu có xe đạp nhỏ hơn cho con gái đi, không đến mức ra nông nỗi như thế.

Ngẫm lại Đại Bảo mười hai tuổi, Đại Nha chín tuổi đã đến lúc tập xe đạp. Đại Bảo cao lớn có thể đạp xe đạp to trong nhà không thành vấn đề, Đại Nha không thể giữ được cân bằng khi có cái rọ vừa to vừa nặng đằng trước. Vì thế, hai vợ chồng lặng lẽ ở trong phòng bàn bạc, quyết định mua xe đạp mới về cho con một niềm vui bất ngờ!

Giờ thấy dáng vẻ con gái vừa mừng vừa sợ, ông rất hài lòng. Đại Bảo đang xem ti – vi trong phòng khách, nghe thấy tiếng chuông xe đạp, chạy vội ra ngoài. Gần đây, cậu mê tít Ultraman, ngày nào cũng dán mắt vào ti vi, không hết phim nhất quyết không chịu rời khỏi chỗ nửa bước. Lúc xem còn thích bắt chước các động tác của nhân vật trong phim, bị em gái trêu nên tỏ vẻ nhắm mắt làm ngơ, cứ làm theo ý mình.

Chu Tiểu Vân không thích xem “Ultraman”. Môtip cũ, lặp đi lặp lại. Đủ loại quái thú đổ bộ xuống Địa Cầu, quấy phá thành phố Tokyo của Nhật Bản, vũ khí máy bay, đạn pháo hiện đại không làm gì được chúng. Lúc này, Ultraman xuất hiện, đánh bại quái thú, cứu vớt địa cầu, bảo vệ nhân loại. Tình tiết ngây thơ, chuyên dụ dỗ trẻ con làm tụi con trai mê tít. Thực ra, con gái không ít người thích xem phim này. Lúc đó tiết mục trên ti vi ít ỏi, có phim hoạt hình để xem là tốt lắm rồi.

Đáng tiếc, Chu Tiểu Vân không thích đồ ngoại, liên đới không có hứng thú lắm với phim hoạt hình Nhật Bản. Phim hoạt hình sản xuất trong nước có nhiều bộ rất hay như “Trung sĩ mèo đen”*, “Cậu bé hồ lô”**. Cần gì xem phim của Nhật Bản? Đương nhiên phim hoạt hình Nhật Bản cũng có phim hay, cá nhân Chu Tiểu Vân thích “Ikyu-chan”. Dù sao đi nữa, cô nhất quyết không xem Ultraman, còn cố ý kể chuyện xưa “dụ” Tiểu Bảo và Nhị Nha ra ngoài, để lại anh xem ti-vi một mình.

(* Trung sĩ mèo đen:

** Cậu bé hồ lô:

*** Phim hoạt hình ‘Nhất Hưu thông minh’, tên gốc là ‘Ikkyu-chan’ phim hoạt hình Nhật gồm 298 tập được sản xuất vào năm 1975. Bộ phim dựa trên một nhân vật lịch sử có thật, hòa thượng Ikkyu với pháp danh là Ikkyu Sojun (1934-1481), và miêu tả những tháng ngày thơ ấu của ông.)

Đại Bảo liếc mắt thấy ngay xe đạp mới, trầm trồ “woa” một tiếng: “Xe đạp oách quá! Ba mua cho con ạ!” Nói xong vội vàng lao ra, gạt chân chống xuống định đi thử một vòng.

Tiểu Bảo lập tức đáp lời: “Đây là mua cho chị, không phải mua cho anh đâu. Anh đừng tưởng bở, anh cao như thế, hai cái xe đạp to trong nhà, anh đi một cái là được!”

Đại Bảo trừng mắt nhìn Tiểu Bảo, lại quay đầu tha thiết nhìn Chu Quốc Cường, thấy ba gật đầu thì nhảy dựng lên: “Ba, ba quá bất công. Dựa vào cái gì Đại Nha được mua xe mới, con phải đi xe cũ, không được, con muốn đi xe này.”

Chu Quốc Cường cau mày, khiển trách con trai lớn: “Đại Nha hôm qua đạp xe to bị té, trầy chân chảy máu. Hôm nay ba cố ý chọn xe nhỏ vừa tầm cho em con đi học. Con là anh trai mà không biết nhường nhịn em gái gì cả.”

Tội lớn bị chụp xuống, Đại Bảo lập tức ủ rũ.

Chu Tiểu Vân hòa giải: “Ba ơi, hay là thế này đi: Xe này coi như mua cho hai anh em tụi con. Dù sao không phải lúc nào cũng dùng đến, nếu anh có việc để anh đi, lúc anh không đi, con sẽ dùng. Hai người có thể sắp xếp thời gian luân phiên hợp lý. Hơn nữa, con chưa biết đi xe đạp mà, con đang định nhờ anh dạy con.”

Đại Bảo nghe xong gật đầu liên tục, Chu Quốc Cường thấy con gái nói có lý nên đồng ý.

Chu Tiểu Vân bắt đầu tập xe đạp.

Đại Bảo cảm kích em gái nói tốt cho mình trước mặt ba, giúp cậu có quyền dùng xe nên lúc dạy em gái rất chú tâm. Lại nói tiếp, năm Đại Bảo tám tuổi đã tự đi được xe đạp to trong nhà vòng vèo khắp thôn. Không biết có phải người đơn thuần tứ chi phát triển không, giờ với cậu, đạp xe quả thực là một bữa ăn sáng, thường xuyên phi xe cực nhanh.

Chu Tiểu Vân tập xe rất lâu. Lạ thật, trước đây cô biết đi đạp mà. Chẳng lẽ sau khi trọng sinh lại quên mất một hành động đơn giản như thế. Ngồi trên yên xe, nghiêng nghiêng ngả ngả, cô bất đắc dĩ nghĩ thầm: Thượng đế mở cho bạn một cánh cửa, chắc chắn sẽ khép lại một cánh cửa khác. Không còn cách nào khác, cố lên!!

Cuối cùng, Đại Bảo được toại nguyện, tìm lại cái uy của người làm anh đánh mất bấy lâu nay, đắc ý nói: “Tay em cầm thật chặt, đừng run tay. Chân dùng sức giẫm lên bàn đạp…”

Trông vẻ mặt vênh vênh tự đắc kia, trong lòng cô mắng thầm nhưng ngoài miệng vâng dạ liên tục. Vừa nói xong, lại đổ xe rồi. Tiểu Bảo và Nhị Nha đứng ngoài góp vui, thu hút sự chú ý của lũ trẻ cùng thôn. Cả lũ túm tụm đứng xem.

Chu Tiểu Hà nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao sau nhà, đi ra ngoài thấy em họ đang tập xe đạp nảy sinh hứng thú, quay phắt vào nhà nhì nhèo đòi mẹ dạy cho. Thẩm Hoa Phượng nghe thấy con gái kể Đại Nha nhà chú Hai thế này thế nọ rất bực bội, chẳng lẽ con gái bà cứ lép vế trước mặt con bé Đại Nha kia mãi? Đồng ý với con, bà dắt chiếc xe đạp năm ngoái mới mua ra ngoài.

Có thêm Chu Tiểu Hà, đi xe đạp trở thành một môn học ngoại khoá. Tiếng nói chuyện líu ra líu ríu khiến người học rất khó tập trung, nhưng có thêm tiếng cười nói đó không khí thoải mái hơn nhiều.

Cuối cùng gần đến khai giảng, Tiểu Vân và Tiểu Hà tự đi được xe đạp, đi thử một vòng quanh thôn. Tính cả Đại Bảo, ba người mỗi người một xe đạp xe đến nhà cô Út chơi. Ngô Mai với Ngô Lỗi ganh tị lắm, nằng nặc đòi tập xe để sau này đi chơi tiện hơn.

Chu Tiểu Vân rất vui vẻ, sau này muốn đến nhà cậu chơi với Nữu Nữu chỉ mất nửa tiếng. Thế là cô có thể tranh thủ ngày nghỉ qua đó ở hai ngày.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer