NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 259: Vì sao ưu tú như vậy

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Chọn tập
Ads Top

Kì nghỉ hè nhàn nhã thoáng cái đã qua, lại sắp đi học.

Đại Bảo ở nhà sớm đợi đến mức không nhịn được, hai ngày trước đã mang quần áo lên trường.

Chu Tiểu Vân cùng Tiểu Bảo thu dọn mọi thứ xong, Chu Quốc Cường lái xe chở bọn nhỏ vào thị trấn, thuận tiện nộp tiền thuê nhà nửa năm tiếp theo. Ông Tăng ở chung với hai đứa bé một thời gian dài, rất thích hai đứa trẻ hiểu chuyện, tán gẫu mấy câu với Chu Quốc Cường.

Mùa hè là mùa buôn bán ế ấm, Chu Quốc Cường không bận, khó có dịp lòng thanh thản ngồi xuống hàn huyên cùng ông Tăng.

Chu Tiểu Vân dẫn Tiểu Bảo lên tầng trên làm tổng vệ sinh phòng. Hai tháng không có người ở nên vô cùng hơi, quét rác, lau bàn, bận bịu hồi lâu.

Tiểu Bảo làm việc chịu khó có ích, khiến Chu Tiểu Vân thoải mái không ít. Chờ sau khi thu dọn xong, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo theo cha tới nhà chú Ba ăn trưa.

Bà nội từ lúc nhận được điện thoại bắt đầu bận rộn.

Vừa khéo, hôm nay Chu Quốc Dân cũng về sớm, thấy anh hai Chu Quốc Cường đã ở vui vẻ nói chuyện với anh. Chu Quốc Dân đùa trêu: “Anh Hai, nhà chúng ta cuối cùng cũng có cán bộ.”

Chu Quốc Cường vừa nghe liền biết Chu Quốc Dân đang trêu mình vì việc trở thành kế toán thôn, cười ha ha: “Anh là cán bộ chân đất của thôn, tiền lương một năm có thể bằng tiền lương một tháng của em đã quátốt.”

Hai anh em cười cười nói nói, cả Tống Minh Lệ cũng lấy Chu Quốc Cường ra đùa: “Anh Hai, anh đừng khách sáo thế, một năm tiền lương của Quốc Dân không bằng tiền lời buôn bán một tháng của anh chị đâu!”

Chu Quốc Cường lại cười cho qua, mặc dù biết Tống Minh Lệ đang nịnh hót nói đùa để ông vui nhưng ông vẫn rất vui sướng. Trước đây người đàn ông bởi vì bần cùng có chút hèn mọn sớm biến thành khôn khéo lõi đời tinh minh rồi, kinh tế mỗi ngày một chuyển biến tốt đẹp khiến ông đi đến đâu đều thẳng lưng.

Hiện tại ở trong thôn dù khổ cũng là cán bộ nhỏ, vẫn là kế toán quản lý tiền bạc, người có chức cao hơn cũng phải liếc mắt nhìn Chu Quốc Cường một cái.

Chu Quốc Cường từng thổn thức sau lưng Triệu Ngọc Trân về nhiều chuyện: Con người, thực sự không ngờ được chính mình sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, mấy năm trước Chu Quốc Cường ông nhà nghèo đông con là người đàn ông bần cùng cầm kẻng vang loong coong, giờ việc buôn bán đâu vào đấy, còn lái xe ba bánh làm cán bộ thôn trộn lẫn không kém.

Ai có thể nghĩ đến ông cũng có ngày hôm nay? Trước đây trong ba anh em phải nói ông nghèo nhất không tiền đồ nhất, hiện tại tình huống này dường như đang từ từ thay đổi.

Hơn nữa có đứa con làm ông tự hào, Chu Quốc Cường cảm thấy cuộc sống của mình đang chạy trên con đường rộng thênh thang. Sau này ư, sẽ càng ngày càng tốt…

Chu Quốc Dân muốn uống hai chén với anh, Chu Quốc Cường dù thế nào cũng không chịu. Hai người lôi kéo mãi, từ phòng bếp bưng thức ăn ra Chu Tiểu Vân chen miệng nói: “Bác Ba, ba cháu lát nữa còn phải lái xe ba bánh, không uống rượu thì tốt hơn.”

Chu Quốc Cường suy nghĩ cũng đúng, thấy con gái nói ra tâm tư của mình vội phụ họa: “Đúng vậy, chưa biết chừng về nhà còn có việc, anh không nên uống rượu lúc này. Uống xong phải ngủ trưa một lúc, chị Hai em chờ lại sốt ruột.”

Triệu Ngọc Trân kiên trì không cho Chu Quốc Cường uống rượu buổi trưa, buổi tối có thể uống dù sao uống xong ngủ không bỏ lỡ việc buôn bán ngày hôm sau. Thế nhưng buổi trưa thì khác, uống rượu xong say xỉn nói luyên thuyên buổi chiều không thể làm việc gì, vậy sao được!

Chu Quốc Dân đành phải lấy bia ra để Chu Quốc Cường uống một lon, lần này ông không từ chối, cụng lon với em trai. Chu Chí Viễn lấy mấy lon côca ở trong phòng ra, uống cùng Tiểu Bảo.

Chu Tiểu Vân không thích uống mấy đồ này, cô là giống người hiếm thấy chỉ thích uống nước lọc từ trước đến nay không thích uống đồ gì khác —— ngoại trừ nước dừa, haha!

Hai người Chu Chí Viễn và Tiểu Bảo đều học ở trường cấp hai Anh Minh, nhưng không cùng một lớp.

Tống Minh Lệ khen Chu Tiểu Vân mấy câu, đề tài lại chuyển hướng tới Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo hiện tại đúng là càng ngày càng có tiền đồ, lần trước thi cuối kỳ đứng trong top mười của khối! Viễn Viễn chỉ đứng thứ hai mươi thôi.”

Chuyện này đương nhiên Chu Tiểu Vân biết, cô cười nói: “Thím Ba, Tiểu Bảo chỉ nghiêm túc học hành thôi, Viễn Viễn cũng rất tốt, yêu cầu của thím với em ấy quá cao rồi.”

Tống Minh Lệ cười mà không nói, yêu cầu rất cao à? Có thể không cao ư?

Chính cô là giáo viên, từ nhỏ đã cẩn thận giáo dục Chu Chí Viễn yêu cầu nghiêm khắc, tới cấp hai càng không dám buông lỏng, đốc thúc Chu Chí Viễn rất chặt. Giáo viên lớp Chu Chí Viễn quen Tống Minh Lệ nên rất quan tâm đến cậu. Ở lớp bình thường Chu Chí Viễn đều đứng ở mấy vị trí đầu, trong toàn khối cũng có thể đứng thứ hai mươi. Lẽ ra, thành tích này cũng rất tốt, Tống Minh Lệ đã thỏa mãn.

Thế nhưng, Tống Minh Lệ vừa nghĩ tới lúc học cấp hai Chu Tiểu Vân xuất sắc cỡ nào, trong lòng lại mất thăng bằng. Nhìn Tiểu Bảo không chớp mắt thì sao, không ngờ cũng giỏi hơn Chu Chí Viễn, trong lòng cô càng không biết tư vị.

Chẳng lẽ cô một giáo viên ưu tú trường trung học trọng mà dạy dỗ con cái kém hơn hai vợ chồng Chu Quốc Cường ở nông thôn sao? Dựa vào cái gì Chu Chí Viễn cũng không bằng cả Tiểu Bảo chứ?

Chu Chí Viễn rất thông minh, học tập lại dụng công cũng không ham chơi, về nhà không đi chơi không phải làm gì, chỉ cần làm bài tập, ôn bài vở.

Mà hai chị em Chu Tiểu Vân thì sao, trọ bên ngoài vừa nấu cơm, rửa bát, quét tước, thu dọn, việc vặt cũng phải chính mình làm, nếu nói thời gian không có nhiều bằng Viễn Viễn mới đúng.

Chẳng lẽ vì hai chị em Chu Tiểu Vân đặc biệt thông minh sao? Chu Tiểu Vân khéo léo vừa nhìn là biết một cô bé thông tuệ. Nhưng Tiểu Bảo, trắng trẻo yếu đuối đích thực không thấy thông minh, xem ra thuộc về dạng con trai có vẻ đẹp nội tâm!

Nhìn lại chồng mình Chu Quốc Dân, so sánh với Chu Quốc Cường đen hơn thô ráp hơn, Tống Minh Lệ thấy lạ, sao bác Hai dạy dỗ con cái đứa nào cũng ưu tú như vậy.

Tống Minh Lệ không nhịn được hỏi: “Anh Hai, thành tích Đại Nha ở cấp hai đều là số một số hai, thành tích Tiểu Bảo cũng tốt như vậy, nghe nói Đại Bảo hiện tại ở trường cao đẳng thể thao cũng rất tốt. Bình thường anh dạy dỗ các cháu thế nào! Nói ra cho em học tập học tập với.”

Chu Quốc Cường bị hai câu của Tống Minh Lệ làm cho suýt nữa phụt bia ở trong miệng ra. Vất vả mãi ông mới uống xuống được chỗ bia đó, cười nói: “Thím Ba của bọn nhỏ à, không phải là em lấy anh ra khai đao chứ! Anh chỉ học hết lớp sáu, việc này không phải em không biết, tụi nhỏ học bài gì làm bài gì anh đều chưa thấy qua, nói gì đến dạy dỗ hay giáo dục. Anh có thể đưa tiền lãi cho các con học hành đã là tốt lắm rồi. Em là giáo viên chuyên ngành giáo dục. Nói học tập anh chẳng phải cười anh sao!”

Hai vợ chồng Chu Quốc Cường chưa từng đưa ra bất cứ yêu cầu gì với việc học của các con, mỗi lần các con cầm giấy khen về nhà sẽ vui vẻ vỗ vỗ vai con là xong chuyện, hồi bé thành tích của Đại Bảo không ra gì cũng chưa bao giờ lo lắng.

Đơn giản mà nói, bốn anh em nhà học Chu đều thuộc loại hình “nuôi thả” —— tự mình muốn học bao nhiêu, định học đến đâu, có thể học thế nào thì bấy nhiêu.

Đáp án lần này nằm trong dự đoán của Tống Minh Lệ, lại làm cho chính tai cô nghe được càng thêm than thở.

Nếu chẳng quan tâm sao bọn nhỏ đều ưu tú như vậy chứ!

Thật khiến con người ta tâm lý không thăng bằng mà! ! !!

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer