NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 84: Tiểu Bảo bị tiêu chảy (2)

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Chọn tập
Ads Top

Cuộc đời Tiểu Bảo sợ nhất ba thứ: uống thuốc, tiêm, truyền nước, sợ nhất một người là Phùng Gia Lĩnh.

Tiểu Bảo nằm trên giường bất an nhìn bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho cậu.

Phùng Gia Lĩnh lại hỏi Triệu Ngọc Trân mấy câu, sau đó kết luận: “Nhiệt độ của Tiểu Bảo bình thường không sốt, nhưng tiêu chảy rất nặng, môi nhợt nhạt chứng tỏ bị mất nước. Tôi thấy, uống thuốc không có tác dụng lớn, nên tiêm thì hơn!”

Thực ra nếu truyền nước sẽ tốt hơn, nhưng tiền truyền nước không phải nhà nào cũng bỏ ra được, tiêm giá rẻ hơn, đa số mọi người sẽ chọn tiêm.

Tiểu Bảo vừa nghe thấy phải tiêm sớm đã nước mắt lưng tròng.

Triệu Ngọc Trân đang định đồng ý, Chu Tiểu Vân đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Mẹ, Tiểu Bảo bị tiêu chảy nặng như thế sợ là tiêm tác dụng vẫn chậm, hay là truyền nước đi mẹ, nhanh khỏi hơn, thằng bé ít phải chịu tội.”

Triệu Ngọc Trân nhìn về phía bác sĩ Phùng, ông gật đầu: “Nếu truyền nước nhiều nhất đêm nay một lần ngày mai một lần có thể khoẻ lại, tiêm phải ba ngày trở lên.”

Triệu Ngọc Trân hơi do dự, tiền truyền nước một lần đủ để tiêm mười mũi đấy.

Chu Quốc Cường biết Triệu Ngọc Trân lại tiếc tiền, trong lòng hơi giận có tiếc tiền cũng phải tuỳ lúc chứ. Con cái sinh bệnh đương nhiên quan trọng nhất là chữa khỏi càng nhanh càng tốt, lúc này lại so đo chút tiền ấy.

Chu Quốc Cường trực tiếp nói với bác sĩ: “Bác truyền nước cho cháu nó đi!”

Phùng Gia Lĩnh chuẩn bị sẵn thuốc, treo bình dịch truyền cho Tiểu Bảo lên trên giá gỗ cao, cho thêm hai miếng bông rồi nói sáng mai sẽ quay lại xem tình hình.

Tiểu Bảo thấy kim tiêm sáng loáng lại gần sớm bị dọa khóc, chờ kim tiêm đâm vào mu bàn tay, dùng băng dính lại, tiếng khóc mới ngừng.

Chu Quốc Cường nói với vợ: “Mẹ nó đi dọn bát đũa đi, ở đây có anh ở với con.”

Triệu Ngọc Trân đáp một tiếng ừ, vừa mới ăn xong bác sĩ Phùng bước vào, chưa kịp thu dọn, mâm bát còn nguyên.

Triệu Ngọc Trân rửa bát, cho lợn ăn, đun nước tắm cho Nhị Nha rồi dỗ Nhị Nha đi ngủ trước.

Đại Bảo và Chu Tiểu Vân đã lớn, tự mình tắm không cần đến mẹ.

Đại Bảo cởi truồng đứng trong sân, múc nước trong giếng dội lên người, dội hết nước là tắm xong. Như ý Đại Bảo là phải tắm nước lạnh mới sướng, tiếc rằng mẹ không đồng ý. Đại Bảo phản kháng vô hiệu đành thôi.

Chu Tiểu Vân không thể học theo Đại Bảo đứng tắm trong sân. Nói dễ nghe là trong sân, thực ra không có tường bao, từ xa có thể nhìn thấy được.

Mặc dù trẻ con nhà nào cũng không ngại, cứ thế tắm giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng Chu Tiểu Vân không chịu, đành tắm trong chậu nhựa màu đỏ để trong phòng, sau khi tắm xong phải bê chậu đổ nước ra ngoài rất phiền toái.

Nếu có nhà tắm thì tốt quá, suy nghĩ của Chu Tiểu Vân bay xa hơn, giá như có pin năng lượng mặt trời đun nước sôi cả ngày, có vòi hoa sen…

Trở lại hiện thực đi, Chu Tiểu Vân thở dài, thu dọn gọn gàng đồ trong phòng. Thay quần áo ra, lấy đồ cả nhà định giặt để cùng một chỗ, sáng mai cô sẽ giặt tay.

Hành động của cô bị Đại Bảo chế nhạo: “Chưa thấy qua ai tắm còn phải trốn trong phòng. Phải lấy khăng mặt, xà phòng, chuẩn bị quần áo thì thôi, ngay cả nước tăm phải xách đi xách lại không thấy phiền à?”

Chu Tiểu Vân không thèm để ý, thấy Đại Bảo vẫn nói không ngừng, trực tiếp nói một câu: “Em thích thế, anh quản được sao?”

Đúng là không quản được! Đại Bảo tự làm mất mặt xoa xoa mũi, hôm nay có tội, cậu hơi chột dạ không dám đấu võ mồm với em gái nữa, trở về phòng ngủ.

Bước vào phòng Đại Bảo phát hiện ra không thể ngủ ở đây được. Cậu và Tiểu Bảo chung một phòng. Em trai đang truyền nước, cha mẹ đều ở đây nói chuyện ồn ào sao ngủ nổi.

Đương nhiên không làm khó được Đại Bảo, sau khi tắm xong cậu chỉ mặc quần đùi, cởi trần, bò lên cái giường khác, chưa đầy năm phút sau đã ngủ khò khò.

Hai vợ chồng ngồi cạnh giường, một bên nhìn Tiểu Bảo một bên nhẹ giọng nói: “Mẹ nó à, Nhị Nha ngủ rồi à?”

“Em vừa nhìn rồi, ngủ rất say.” Triệu Ngọc Trân quay đầu lại liếc mắt nhìn Đại Bảo, đúng lúc Đại Bảo xoay người, còn chảy nước miếng. Làm cho người ta thấy buồn cười, Triệu Ngọc Trân nhếch miệng ý bảo Chu Quốc Cường cũng nhìn.

Chu Quốc Cường nở nụ cười: “Đại Bảo đã mười một tuổi, ngủ còn chảy nước miếng. Không biết ngày nào mới lớn đây, ngày nào chơi với em không nhường em tí nào, còn không bằng một nửa của Đại Nha.”

Triệu Ngọc Trân cũng bật cười: “Đại Nha giống như chị của Đại Bảo vậy, còn bé mà sai được cả anh. Em thấy hôm nay Tiểu Bảo bị tiêu chảy cũng không thể hoàn toàn trách Đại Bảo, Đại Bảo uống nhiều hơn Tiểu Bảo nhưng có bị sao đâu. Do cơ thể Tiểu Bảo yếu ớt, không được ăn nhiều đồ lạnh. Sau này nên chú ý các con nhiều hơn. Không nhìn ra hình như Đại Bảo có chút sợ Đại Nha, anh có chú ý không, Đại Nha mắng nó hai câu nó cũng không dám cãi lại. Đã bao giờ thấy Địa Bảo ngoan như thế.”

Chu Quốc Cường hồi tưởng lại cảnh tượng tối nay cũng cảm thấy thú vị, theo như ông thấy, không chỉ Đại Bảo mà cả Tiểu Bảo cũng nghe lời con gái lớn.

Hai người cứ thế trò chuyện, mãi đến khi Tiểu Bảo truyền hết một chai, rút kim tiêm mới đi ngủ.

Tiểu Bảo truyền nước vừa mệt lại có cảm giác khó chịu mơ hồ, ngủ không yên, bụng trống không khiến cậu ngủ không ngon, sáng sớm đã tỉnh lại.

Mở mắt ra, thấy chị đứng cạnh giường, Tiểu Bảo làm nũng: “Chị, em đói lắm!”

Chu Tiểu Vân thay đồ cho Tiểu Bảo, may mà mùa hè chỉ cần mặc mỗi quần đùi và áo may ô. Đoán em trai chưa khoẻ hẳn, nên cô trực tiếp thay quần áo cho em.

Tay chân Tiểu Bảo nhũn như chi chi, không có chút lực. Thấy chị gái cẩn thận chăm sóc rất hưởng thụ.

Cậu lại nũng nịu: “Chị, em sắp chết đói rồi.”

Chu Tiểu Vân tức giận nói: “Biết rồi, thiếu gia của tôi. Em nói mấy lần rồi, chị có điếc đâu mà không nghe thấy. Chị đã vo gạo, đang nấu cháo trên bếp, em đánh răng rửa mặt xong là được ăn. Nhưng, không được ăn nhiều, em chưa khoẻ hẳn đâu!”

Chu Tiểu Vân đoán tối hôm qua em trai chưa ăn cơm chắc chắn sẽ dậy sớm, vì thế sáng hôm nay trời chưa sáng rõ để dậy nấu cháo.

Tiểu Bảo không bị giọng điệu hung dữ của chị doạ, trong lòng cậu sáng như gương, biết là chị rất thương mình, dậy sớm nấu cháo cho mình ăn.

Tiểu Bảo đói vô cùng, lang thôn hổ yết ăn hơn nửa bát cháo mới giảm tốc độ.

Chu Tiểu Vân đưa một quả trứng vịt muối cho cậu: “Cầm lấy, dằm trứng ăn với cháo, rất tốt với người bị tiêu chảy.”

Trong nhà có rất nhiều trứng vịt muối, ăn mằn mặn, rất ngon. Bình thường trong nhà ít khi bỏ ra ăn trừ lúc có khách, cô không dám lấy nhiều, lúc nấu cháo thuận tiện luộc một quả cho Tiểu Bảo. Bị tiêu chảy ăn cháo trứng vịt muối là món ăn bổ nhất.

Trứng vịt bóc ít vỏ, dùng đũa chọc một lỗ. Tiểu Bảo ăn ngon, ăn thêm hai bát cháo nhỏ mới ngưng miệng.

Cô không muốn để Tiểu Bảo ăn nhiều nhưng thấy cậu đói quá nên không đành lòng ngăn lại. Đại Bảo thèm ăn, nuốt nước miếng nhìn quả trứng vịt trong tay Tiểu Bảo, muốn há mồm đòi cắn một miếng, bị ánh mắt lườm lườm của Chu Tiểu Vân tự động quay đi ôm bát cháo trắng.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer