NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 62: Bỏng tới

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Chọn tập
Ads Top

“Bình bịch, bình bịch” tiếng động cơ rất to vang lên, từ đầu thôn đến cuối thôn đều nghe thấy.

Tiếng động kinh thiên động địa khiến bọn trẻ con tâm ngứa khó nhịn, quấn lấy người lớn xúc một bát gạo trong nhà ra để nổ bỏng.

Người nổ bỏng đi khắp hang cùng ngõ nhỏ trên chiếc xe cà tàng đi một vòng trong thôn, rồi tìm một bãi đất trống, dựng xe, dọn đồ nghề. Trẻ con đến mua bỏng xếp thành hàng dài, người lớn không có chuyện gì cũng tới góp vui đứng buôn chuyện.

Chỉ thấy một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, vóc dáng thấp bé ngồi trên cái ghế con, một tay kéo ống bễ thật nhanh, tay kia thong thả kéo gậy bỏng ra ngoài. Hai tay linh hoạt, song song làm việc, nhưng lại có một cảm giác hài hoà lạ kì, trẻ con xúm lại xem trầm trồ không ngớt.

Đại Bảo sớm dẫn Tiểu Bảo đứng xếp hàng, Chu Tiểu Vân phụ trách cầm một bát gạo và bát ngô. Cô không phải muốn tham gia náo nhiệt nhưng không yên tâm mặc kệ Đại Bảo, nếu để anh trai cầm bát chỉ sợ khi đến lượt gạo đã đổ ra ngoài hơn phân nửa.

Đến chạy đến nơi. Híc, đại khái hơn nửa số trẻ con trong thôn tụ tập ở đây.

Hồi ấy bỏng chia làm hai loại, một loại nổ từ hạt ngô, khá giống bắp rang bơ sau này nhưng ít ngọt hơn, một loại nổ từ gạo, không thơm lắm nhưng rất giòn, cả người lớn và trẻ con đều thích ăn.

Từ thùng gạo nhà mình múc ra một bát gạo mang ra đưa cho người bán bỏng, giá không đắt tối đa mấy phân tiền một ống bơ. Một bát gạo có thể nổ được một đống bỏng, ăn được ba bốn ngày. Đúng là đồ ăn ngon, giá rẻ. Vì thế, vừa nghe tiếng rao bỏng, người lớn tuyệt đối không tiếc mấy phân tiền, móc hầu bao để trẻ con ăn đỡ thèm.

Đại Bảo nghển cổ nhìn số người đứng đằng trước, vẫn còn mấy người mới đến lượt, đúng là sốt ruột quá, hận không thể trực tiếp đến lượt mình.

Đứa bé đến sớm nhất đã nhận được túi bỏng, nhét đầy bỏng trong mồn, cứ đứng ở bãi đất trống không chịu đi. Vừa ăn vừa đuổi nhau với đồng bọn, chơi đùa vui vẻ.

Vương Tinh Tinh cầm một túi bỏng đến trước mặt Chu Tiểu Vân, mời bạn ăn mấy miếng trước.

Chu Tiểu Vân liên tục xua tay: “Không cần, sắp đến lượt bọn tớ rồi, cậu cứ ăn đi!”

Vương Tinh Tinh nhất quyết muốn mời bạn ăn, Chu Tiểu Vân không từ chối được sự nhiệt tình của bạn, đưa bát gạo cho Đại Bảo cầm, bốc bỏng ăn cùng bạn. Bỏng mới ra còn nóng hổi, ngọt hương giòn! Thật lạ, những món quà vặt tuổi thơ đến lúc lớn không còn xuất hiện nữa. Cô rất thích món bỏng bây giờ, những túi bỏng bán trong siêu thị sau này không sánh được.

Vèo cái đã gần hết một túi, Chu Tiểu Vân trực tiếp bốc một nắm cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo sớm thèm nhỏ dãi, nhón hai ba vốc hết sạch.

Bác bán bỏng thấy lửa gần tàn, dừng ống bễ, cầm một cái túi dài bốn năm thước buộc vào đầu máy, sau đó lại “Bình bịch” một tiếng, cái túi xẹp lép lập tức phồng lên. Đứa nhỏ đang chờ nóng ruột, vội đưa túi nilon mình mang đến đưa cho bác đổ ngô vào máy, rồi xoè ra năm giác tiền lấm tấm mồ hôi vì cầm trong tay quá lâu. Sau đó, vội vàng đưa bát chuẩn bị sẵn ra.

Thời gian chờ đợi lâu vô cùng, Đại Bảo cảm thấy một giây dài tựa cả năm. Thật ra, một bát gạo nổ hết khoảng năm phút. Rốt cuộc đến lượt Đại Bảo cậu vui vẻ cầm bát to trong tay đưa cho bác bán bỏng.

Bác ấy đổ gạo trong bát vào một cốc sứ trắng, bỏ thêm một ít đường hoá học, trộn đều, đổ một cốc đầy mà còn hơn nửa bát gạo, nếu muốn nổ hết phải đưa thêm tiền.

Đại Bảo đưa bát cho Tiểu Bảo bảo em về nhà trước, Tiểu Bảo đợi ăn bỏng đã lâu, nhất quyết không chịu đi, Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ phải chạy về nhà, nhân tiện cầm theo một cái rổ đựng bỏng.

Túi bỏng gạo trong tay Đại Bảo mở hơn nửa, cậu và em trai hai người một trái một phải bốc ngon lành, ăn liên hồi, mới đổ bỏng ngô vào rổ Chu Tiểu Vân mang đến. Cô bốc một cục bỏng gạo bỏ vào miệng, có chút xù xì, không ngon bằng bắp rang bơ nhưng thắng ở hương vị thôn quê đặc biệt.

Bác bán bỏng bận rộn đến tận lúc sẩm tối, tuy tiền công một lần chỉ năm giác tiền nhưng nửa buổi nổ ít nhất ba mươi, bốn mươi lần, nhận không ít tiền công. Đến khi tối mịt, bác mới thu dọn đồ nghề, đạp xe đi.

Bỏng gạo rất được trẻ con yêu thích. Mấy túi bỏng gạo bị bốn anh em xử lý trong một buổi tối hết nhẵn, ăn hết bỏng gạo, chuyển sang chén bỏng ngô.

Bỏng ngô giòn hơn, bốc một nắm bỏ vào túi, lúc chơi đùa rảnh là bốc một cục bỏ vào miệng, hương vị tuyệt không tả nổi. Đại Bảo mà chạy đi chơi túi chắc chắn phồng to.

Tiểu Bảo, Nhị Nha ở nhà càng ăn nhiều. Ngay cả Chu Quốc Cường, Triệu Ngọc Trân cũng không nhịn được, thỉnh thoảng lại bốc một vốc.

Rất nhanh túi bỏng ngô cũng ăn hết, Tiểu Bảo và Nhị Nha rưng rưng nhìn trống rổ với túi trống trơn, Triệu Ngọc Trân dụ dỗ: “Tiểu Bảo, Nhị Nha, đợi hai ngày nữa người bán bỏng đến, mẹ lại đi nổ hai túi để trong nhà cho hai đứa ăn.”

Nhị Nha ngây thơ nói: “Mẹ, sau này lớn lên con muốn gả cho người bán bỏng, như vậy ngày nào con cũng được ăn bỏng.”

Cả nhà bị lời nói ngây thơ của con bé chọc cười.

Mỗi ngày Tiểu Bảo bắt đầu mong chờ người bán bỏng đến. Nhưng chưa đợi được bỏng, nhưng lại thấy người bán kẹo mạch nha. Tiếng rao vừa vang lên, mẹ Triệu Ngọc Trân không đợi con cái xin xỏ, tự động đưa tiền cho mấy đứa đi mua. Tất nhiên, tiền được giao cho con gái Chu Tiểu Vân làm việc cẩn thận, Đại Bảo không tranh được việc cầm tiền đành buông tha, lẽo đẽo theo sau em gái đi ra ngoài mua kẹo.

Kẹo mạch nha dính răng lại khó nhai, nhưng hương vị ngọt ngào, dinh dính thơm thơm, hay nhất là một que có thể ăn nửa ngày, giá cực rẻ, một phân tiền một que, là đồ ăn vặt trẻ con thích nhất.

Chỉ chốc lát sau, trong tay mấy anh em mỗi người cầm một que kẹo mạch nha mĩ mãn ra về. Đi được nửa đường, Đại Bảo bắt đầu ăn, Tiểu Bảo với Nhị Nha học theo anh trai.

Chu Tiểu Vân vốn định về nhà mới ăn, nhưng thấy anh trai, hai em đều ăn rồi, nhất là Đại Bảo ăn ngon lành, cuối cùng nhịn không được liếm một miếng.

Ngọt quá, ngọt đến tận đáy lòng mãi không tiêu tan.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer