NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 172: Học sinh chuyển trường mới đến

Tác giả: Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
Chọn tập
Ads Top

Học kỳ mới lại bắt đầu, bước chân Chu Tiểu Vân vui sướng bước vào lớp học.

Tần Tuyết mặc áo đi leo núi mới tinh đi đi lại lại trong lớp. Chiếc áo màu phấn hồng càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp của Tần Tuyết. Bản thân cô bé cũng biết rõ điểm này, không khỏi cảm thấy kiêu ngạo vì mình có thể liên tiếp thu hút sự chú ý của nam sinh.

Vẻ mặt Tần Tuyết vốn tươi cười gặp được Chu Tiểu Vân vừa vào lớp, nụ cười càng sáng lạn hơn: “Hi, Chu Tiểu Vân, cậu tới rồi!”

Chu Tiểu Vân thụ sủng nhược kinh, ồ, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây à? Xưa nay thấy mình như thấy kẻ địch, hôm nay Tần Tuyết sao lại nhiệt tình như thế, có điểm chíp bông*. (tiếng gọi thân thương đối với trẻ mới sinh)

“Ừ, cậu còn tới sớm hơn tớ.” Chu Tiểu Vân đáp lại một câu, đừng để người khác cảm thấy mình không lễ phép.

Tần Tuyết đắc ý khoe ra chiếc áo leo núi trên người mình: “Nhìn áo leo núi trên người tớ có đẹp không? Đây chính là kiểu dáng mới nhất năm nay, rất đắt tiền, hơn một trăm đấy!”

Chu Tiểu Vân vỡ lẽ, hoá ra là cố ý đến khoe với mình.

Chu Tiểu Vân khích lệ hai câu có lệ rồi trở về vị trí của mình. Ở phương diện này vẫn không nên so cao thấp với Tần Tuyết. Từ năm lớp năm, Chu Tiểu Vân cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh mặc áo phao dày và nặng, bắt đầu mặc loại áo phao nhẹ hơn. Sự khác biệt với kiếp trước, đã khiến Chu Tiểu Vân thấy đủ.

Tuy nói kinh tế trong nhà khá lên, nhưng mẹ Triệu Ngọc Trân vẫn giữ nét bản sắc của người phụ nữ nông thôn cần cù tiết kiệm, rất ít khi tốn nhiều tiền vào chuyện quần áo. Bình thường mua đồ ở chợ là tốt rồi, số lần vào cửa hàng thời trang trẻ em trong cửa hàng mậu dịch cực kì ít, trừ khi là sinh nhật các con hay có chuyện trọng đại như tham gia thi đấu. Hihi!

Hôm nay Chu Tiểu Vân mặc trên người chỉ là một chiếc áo phao màu vàng rất bình thường, so với áo leo núi mốt và đắt tiền trên người Tần Tuyết thì kém xa.

Thảo nào Tần Tuyết cố ý kéo Chu Tiểu Vân nói đề tài này!

Lưu Lộ đặc biệt phỉ nhổ vào hành vi nông cạn của Tần Tuyết. Hừ, thành tích, năng lực, nhân duyên không bằng người thì lấy sự huyênh hoang của đại tiểu thư nhà có tiền ra, cũng không biết xấu hổ.

Lưu Lộ lập tức đến trợ uy: “Có vài người trời sinh nông cạn, dù mặc quần áo hơn hai trăm cũng chẳng có chỗ nào cao quý cả.”

Lưu Lộ vẫn tập múa, luận tư thái luận khí chất không hề kém Tần Tuyết, áo nỉ màu vàng mặc trên người vừa nhìn đã biết giá xa xỉ.

Tần Tuyết có chút hậm hực, nhưng gia cảnh nhà Lưu Lộ cũng không kém nhà cô. Cha Lưu Lộ là cán bộ một cơ quan trong thị trấn, mẹ thì là y tá một bệnh viện trong thị trấn. Từ trước đến giờ, cô luôn là người ăn mặc đẹp trong lớp.

Tần Tuyết nhận ra cái áo nỉ trên người Lưu Lộ còn đắt hơn cái áo leo núi của mình một chút.

Quên đi, vẫn nên về vị trí thôi!

Tần Tuyết cũng là kiểu mềm nắn rắn buông, cùng lắm nói hai câu không âm không dương, nhưng kiểu cãi nhau trước mặt này thì không làm được.

Mọi người hục hặc với nhau đều để trong lòng, có ai không biết xấu hổ biểu hiện ra mặt không? Tốt xấu gì cũng là thiếu niên mười tuổi, trong mắt người lớn thì còn nhỏ, nhưng trong mắt bản thân đã là người lớn.

Dương Phàm thấy lạ khi chỗ bên cạnh mình vẫn trống không: “Các cậu có ai biết Mạc Tuệ Mẫn bị sao không? Sắp tám giờ rồi mà bạn ấy còn chưa đến. Trong lớp chỉ còn mình bạn ấy chưa đến thôi.”

Thành tích của Mạc Tuệ Mẫn cũng không sai, ở trong lớp có thể chiếm được vị trí thứ mười.

Từ trước đến nay Tần Tuyết luôn thích đáp lời Dương Phàm, nhanh nhảu trả lời: “Cậu còn không biết à, nghe nói Mạc Tuệ Mẫn bị bệnh, phải xin nghỉ một học kì!”

Bên cạnh có không ít người lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, bèn quay đầu sang đây thảo luận.

Chu Tiểu Vân cũng là lần đầu tiên nghe thấy, cảm thấy rất bất ngờ.

Cô và Mạc Tuệ Mẫn giao tiếp không nhiều, cảm giác chỉ là một nữ sinh hướng nội văn tĩnh, không ngờ phải xin nghỉ học. Còn nghỉ học ở kì hai năm lớp sáu chương trình rất nặng.

Tần Tuyết thấy Dương Phàm hỏi tới tình huống cụ thể của Mạc Tuệ Mẫn, vội vàng kể hết những chuyện mình biết.

Nguyên lai Mạc Tuệ Mẫn mắc một căn bệnh tương đối hiếm thấy về đường hô hấp. Bình thường không có vấn đề lớn thì không thể vận động mạnh, không thể hít thở không khí không sạch, phải tĩnh dưỡng lâu dài. Giờ tạm nghỉ một học kì, nếu chữa không tốt vẫn phải tiếp tục nghỉ học.

Nghe hết lời của Tần Tuyết, mọi người đều tiếc hận thở dài.

Có quen hay không quen đều vì Mạc Tuệ Mẫn mà thấy đáng tiếc. Aizz, chỉ là một cô bé mới mười tuổi đã bị bệnh như vậy, đúng là làm cho người ta liên tục thở dài.

Lưu Lộ nói thầm với Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, mình nói cho cậu biết một chuyện. Cậu là người thứ hai trong lớp biết đấy!”

Lòng hiếu kỳ của Chu Tiểu Vân bị khơi gợi: “Chuyện gì thế, trông cậu thần thần bí bí mau nói đi!”

Lưu Lộ nói thầm vào tai Chu Tiểu Vân: “Lớp mình sắp có một học sinh mới chuyển đến!”

Học sinh chuyển trường? Đây không phải là chuyện rất bình thường sao, có cần thần bí vậy không? Chẳng lẽ học sinh chuyển trường này có lai lịch gì?

“Có phải học sinh chuyển trường có thành tích rất tốt không?” Chu Tiểu Vân cố phát huy trí tưởng tượng tương đối hạn hẹp, chỉ có thể phỏng đoán như thế.

Lưu Lộ cười lắc lắc đầu: “Thành tích của cậu ta á, nghe nói ở trong lớp cũng không tệ lắm, nhưng không phải là rất tốt. Nhưng, học sinh đó có quan hệ rất lớn với mình đấy!”

Nụ cười của Chu Tiểu Vân trở nên cứng ngắc, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Học sinh chuyển trường lại là có quan hệ mật thiết với Lưu Lộ à…

Nói thế, chẳng phải là anh họ của Lưu Lộ, bạn học cũ của mình bạn nhỏ Lý sao…

Thượng đế phù hộ cô chỉ lung tung.

Vừa nghĩ như thế, liền thấy chủ nhiệm lớp Nghê Lượng bước vào, đằng sau còn có gương mặt quen thuộc không phải là bạn học Lý Thiên Vũ sao?

So với trước đây cao hơn 10cm, tinh thần phấn chấn Lý Thiên Vũ mặt mày hớn hở đứng trên bục giảng, tự giới thiệu với mọi người: “Xin chào các bạn, mình là học sinh mới tới. Mình tên là Lý Thiên Vũ, năm nay mười bốn tuổi, nhà ở…”

Nghê Lượng khụ khụ cắt ngang Lý Thiên Vũ thao thao bất tuyệt: “Được rồi, cứ thế đi. Sau này dần dần sẽ quen với mọi người, trò tìm chỗ ngồi xuống đi.”

Vừa vặn vị trí của Mạc Tuệ Mẫn để không, Nghê Lượng để Lý Thiên Vũ ngồi cạnh Dương Phàm.

Hai nam sinh lễ phép nhìn nhau cười, lúc này hai người còn trẻ cũng không biết chính mình sẽ trở thành người bạn thân nhất trong cuộc đời của người kia.

Lý Thiên Vũ đã sớm nhìn thấy Chu Tiểu Vân ngồi phía trên hai bàn, đáng tiếc Chu Tiểu Vân vẫn cúi đầu căn bản không liếc mắt nhìn cậu một cái.

Lưu Lộ nháy mắt với anh họ lớn hơn mình hai tháng, Lý Thiên Vũ mỉm cười đáp lại.

Lưu Lộ chọc chọc Chu Tiểu Vân nhẹ giọng nói nói: “Nghe anh Tiểu Vũ nói trước đây cậu và anh ấy là bạn học cùng lớp, sao cậu không chào anh ấy một câu?”

Đâu chỉ là cùng học! Quả thực oan gia lớn nhất kiếp trước kiếp này…

Chu Tiểu Vân than thở, không có tâm trạng nói chuyện với Lưu Lộ.

Còn tưởng rằng lên cấp hai sẽ triệt để thoát khỏi người này chứ! Sao người này cứ như âm hồn bất tán lại xông ra? !

Ông trời ơi, đừng đùa với con nữa! Trái tim của cô không chịu nổi “Kinh hỉ” lớn như thế đâu!

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer