NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Sáng, Trưa Và Đêm

Chương 21

Tác giả: Sidney Sheldon
Ads Top

Tyler Stanford vừa ký xong các giấy tờ để hoàn tất thủ tục giam Margo Posner vào bệnh viện tâm thần Reed. Theo quy định, phải có chữ ký của ba chuyên gia tâm thần học nữa, nhưng Tyler biết rằng nếu như y đứng ra lo mọi thủ tục thì sẽ dễ dàng cả thôi.
Y ôn lại toàn bộ sự việc đã thực hiện từ phút đầu và kết luận rằng không có sai sót nào trong kế hoạch của mình. Dmitri đã biến sang Úc và Margo Posner cũng đã ở đúng vị trí của ả. Chỉ còn lại Hal Baker, nhưng về con bài nầy thì không phải lo gì. Mỗi người đều có cái gót chân Asin, mà gót chân Asin của Baker chính là gia đình hắn. Không, Baker sẽ không bao giờ kể ra bởi vì bắn sẽ không thể chịu được ý nghĩ phải sống cả đời trong tù, cách xa những người thân yêu trong gia đình.
Mọi thứ đều hoàn hảo.
Ngay khi di chúc được thi hành, ta sẽ quay về Chicago và đón Lee. Có thể, hai ta sẽ mua nhà ở St. Tropez.
Y bắt đầu hứng lên với những suy nghĩ của mình.
Chúng ta sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, trên con tàu của ta. Từ lâu ta vẫn ước ao được tới thăm Venice… rồi Positano… rồi Capri… Chúng ta sẽ đi săn ở Kenya, rồi cùng ngắm cung điện Taj Mahal dưới ánh trăng. Nhờ ơn ai ta có tất cả những thứ đó? Nhờ cha. Cha già thân yêu. Mày là một thằng lại cái, Tyler, và mãi mãi cũng chỉ là một thằng như thế mà thôi. Tao không thể hiểu được sao lại nảy nòi ra một thứ như mày từ huyết thống của tao”.
Ồ thưa cha, vậy ai là người cười sau cùng đây?
Tyler xuống nhà ăn trưa với các anh chị em. Y lại thấy đói.
Thật đáng tiếc là Julia phải đi sớm quá – Kendall nói – Em rất muốn được trò chuyện với cô ấy nhiều hơn.
– Chắc là xong việc cô ấy sẽ về ngay thôi, – Marc trả lời phỏng chừng.
– Ừ đúng đấy, – Tyler nghĩ. Y thừa hiểu cô ta sẽ không bao giở quay lại nữa.
Câu chuyện hướng về tương lai.
Peggy nói, ngượng ngùng:
– Woody sắp mua một đàn ngựa chơi polo đấy.
– Không phải là một đàn! – Woody cướp lời. – Mà là một đội ngựa polo
– Em xin lỗi, anh yêu. Em chỉ…
– Thôi – quên đi!
Tyler hỏi Kendall
– Còn kế hoạch của em là gì?
“Chúng tôi tin tưởng vào sự đóng góp hơn nữa của bà… Chúng tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu quí bà gửi một triệu đô la… trong vòng mười ngày tới”
– Kendall?
– Ôi, em sẽ… em sẽ mở rộng qui mô kinh doanh của mình. Em sẽ mở thêm các cửa hàng ở London, ở Paris.
– Nghe hay quá. – Peggy nói.
– Hai tuần nữa em sẽ có buổi trình diễn mốt ở New York. Em phải xuống đó để chuẩn bị.
Kendall nhìn sang Tyler.
– Thế còn kế hoạch của anh là gì?
Tyler lên giọng đạo đức giả.
– Từ thiện thôi, chủ yếu dành cho việc đó. Hiện nay còn quá nhiều tồ chức từ thiện cần được giúp nhất là về tài chính.
Y chỉ để ý nửa vời đến cuộc trò chuyện bên bàn ăn. Y nhìn quanh đám anh chị em.  Nếu không có ta, thì các người cũng sẽ chẳng có gì. Chẳng có gì hết!
Y quay sang nhìn Woody. Em trai y đã trở thành một kẻ nghiện ma tuý, huỷ hoại cả cuộc đời mình.  Tiền bạc cũng sẽ chẳng giúp gì được cho nó. – Tyler nghĩ. –  Sẽ chỉ khiến nó mua ma tuý nhiều hơn mà thôi. Y tự hỏi không biết Woody sa vào nghiện ngập từ đâu Tyler quay sang em gái. Kendall trông sáng sủa và thành công, nó đã phấn đấu hết khả năng.
Marc ngồi bên em gái y, đang kể một giai thoại vui về ai đó cho Peggy nghe.  Tay nầy thật hấp dẫn, quyến rũ. Nhưng tiếc rằng đã có vợ.
Và rồi đến Peggy. Y nghĩ đến cô em dâu với cái tên Peggy đáng thương. Sao cô ấy có thể chịu đựng được Woody thì đến y cũng không thể hiểu nổi. Chắc hẳn cô ấy phải yêu Woody lắm. Thực sự là cô ấy chẳng thu được lợi lộc gì từ cuộc hôn nhân nầy. Y tự hỏi không biết những khuôn mặt kia sẽ ra sao nếu bây giờ y đứng lên tuyên bố rằng:  Tôi là người kiểm soát hãng Stanford. Tôi đã giết cha, đã đào xác ông lên, và tôi đã thuê người đóng giả cô em gái cùng cha khác mẹ của chúng ta.
Y mỉm cười với ý nghĩ đó. Thật khó mà giữ được một bí mật ngọt ngào như cái bí mật mà y đang cất giữ.
Sau bữa trưa, Tyler đi về phòng và gọi điện lần nửa cho Lee. Không có tiếng trả lời. – Nó lại đi với ai rồi. – Tyler nghĩ, lòng đầy thất vọng – Nó không tin câu chuyện về cái du thuyền của ta. Được, ta sẽ chứng minh cho nó thấy. Khi nào thì cái di chúc chết tiệt đó được thi hành nhỉ? Ta phải gọi điện hỏi Fitzgerald, hoặc hỏi cái tay luật sư trẻ Steve Sloane ấy xem sao.
Có tiếng gõ cửa. Đó là Clark:
– Xin lỗi, thưa thẩm phán Stanford. Ngài có thư.
Chắc là của Keith Perey chúc mừng mình đây.
– Cám ơn, Clark!
Y nhận chiếc phong bì. Nó đề nơi gửi là thành phố Kansas. Y nhìn bì thư một lúc, hơi bối rối, rồi mở ra đọc.
“Thưa thẩm phán Stanford,
Tôi nghĩ là ông cần biết rằng ông còn có một người em gái cùng cha khác mẹ. Cô ấy là con của Rosemary Nelson với cha ông. Cô ấy sống ớ đây, thành phố Kansas nầy. Địa chỉ của cô ấy là 1425 Đại lộ Melcalf phòng 3B, thành phố Kansas, bang Kansas. Tôi chắc là Julia sẽ rất vui nếu nhận được tin tức của ông
Rất chân thành
Một người bạn”
Tyler nhìn chằm chằm vào lá thư, không tin nổi mắt mình, và cảm thấy ớn lạnh.
– Không! – Y hét to – Không! Tôi không có! Không phải là lúc nầy. Có thể cô ta là kẻ giả mạo.
Nhưng y lại có một cảm giác tệ hại rằng Julia nầy mới chính là thứ thiệt. Và giờ đây con chó đẻ bắt đầu đến đòi phần thừa kế của nó! Không, của mình. Tyler tự sửa. Phần tài sản đó không thuộc về nó. Ta không thể để nó tới đây. Nó sẽ phá hóng mọi việc. Ta sẽ phải giải thích thế nào về Julia kia… Y quyết tâm. – Không! Ta phải cho người “chăm sóc” nó mới được. Phải lẹ lên!
Y với tay lấy điện thoại và quay số của Hal Baker.

Bình luận
Ads Footer