Tyler chằm chằm nhìn Clark với vẻ sửng sốt:
Julia Stanford… đến à?
– Vâng, thưa ngài.
Giọng người quản gia hơi bối rối.
– Nhưng không phải cô Stanford hôm trước.
Tyler cố nở một nụ cười.
– Tất nhiên không phải rồi. Tôi e rằng đó là một kẻ mạo danh.
– Kẻ mạo danh ạ?
– Ừ! Thiếu gì những kẻ như vậy, hả Clark. Tất cả đều đòi quyền được chia thừa kế.
– Thật kinh khủng, thưa ngài. Tôi gọi cảnh sát nhé?
– Thôi! – Tyler nói ngay. Đó là điều cuối cùng mà y muốn. – Tôi sẽ giải quyết. Hãy đưa cô ta vào thư viện.
– Vâng, thưa ngài.
Đầu óc Tyler hoạt động rất nhanh. Thế là Julia Stanford thật cuối cùng cũng lộ ra. May sao lúc nầy không có ai ở nhà. Y phải thủ tiêu cô ta ngay tửc thì.
Tyler đi vào thư viện. Julia đang đứng ở giữa phòng, ngắm bức chân đung Harry Stanford. Tyler đứng lại quan sát kỹ người phụ nữ. Cô ấy rất đẹp. Thật đáng tiếc phải…
Julia quay lại và trông thấy y:
– Chào anh!
– Xin chào!
– Anh là Tyler?
– Đúng. Còn cô là ai?
Nụ cười của nâng tắt ngấm. Chẳng lẽ…
– Tôi là Julia Stanford.
– Thật sao? Xin lỗi cho tôi hỏi, nhưng cô có bằng chứng gì chứng tỏ cô là Julia Stanford không?
– Bằng chứng… ồ, có… tôi… đó là… không có bằng chứng nào hết. Tôi chỉ cho rằng…
Y tiến đến gần cô hơn.
– Làm sao bỗng dưng cô lại đến đây?
– Tôi quyết định rằng đã đến lúc gặp gia đình của mình.
– Sau hai mươi sáu năm?
– Vâng.
Nhìn, nghe cô gái nói, Tyler không nghi ngờ gì. Cô ta chân thực, nguy hiểm, và cần phải loại bỏ ngay.
Tyler cố mỉm cười.
Được cô có thể tưởng tượng được cú sốc nầy đối với tôi không? Tôi muốn nói về sự xuất hiện đột ngột của cô và…
– Tôi biết. Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi phải gọi điện trước.
Tyler hỏi vội:
– Cô đến Boston một mình à?
– Vâng!
Đầu óc Tyler hoạt động cật lực:
– Có ai biết cô ở đây không?
– Không. À, có, có cô bạn củng phòng của tôi tên là Sally ở Kansas City.
– Cô nghỉ ở đâu?
– Khách sạn Copley Square.
– Đó là một khách sạn xinh xắn. Cô ở phòng nào?
– Phòng 419.
Được rồi. Bây giờ cô quay về khách sạn đi và đợi ở đó nhé. Tôi muốn báo trước cho Woody và Kendall. Họ cũng sẽ rất ngạc nhiên như tôi vậy.
– Tôi xin lỗi. Đáng ra…
– Không sao. Bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi.
– Cám ơn anh, Tyler!
– Đón mừng em. – Suýt nữa thì y nghẹn lời. – Julia, Để anh gọi taxi cho.
Năm phút sau, nàng đi khỏi Rose Hill.
***
Hal Baker vừa về đến khách sạn của hắn ở khu trung tâm Boston thì có điện thoại gọi. Hắn nhấc lên nghe.
– Hal đấy hả?
– Tôi xin lỗi. Tôi chưa thu được tin gì mới cả, thưa ngài thẩm phán. Tôi đã lùng sục tất cả thành phố rồi. Tôi cũng đã ra sân bay và…
– Cô ta ở đây rồi, thằng ngu ạ!
– Cái gì?
– Cô ta đã đến Boston rồi. Hiện đang ở khách sạn Copley Square, phòng 419. Tôi muốn thanh toán ngay đêm nay. Và tôi muốn không một, sai lầm nào nữa, hiểu không?
– Những gì đã xảy ra không phải lỗi…
– Hiểu không?
– Có thưa ngài.
– Thế thì làm đi!
Tyler dập máy không thương tiếc. Rồi y đi tìm Clark.
– Clark nầy, về chuyện cô gái mạo nhận làm em tôi ấy mà?
– Vâng, thưa ngài, sao ạ?
– Tôi sẽ không kể cho mọi người trong nhà đâu. Nó chỉ làm họ buồn thôi.
– Tôi hiểu, thưa ngài. Ngài thật chu đáo.
Julia đi bộ đến khách sạn Ritz – Carton để ăn tối. Khách sạn nầy thật sạch, đẹp, đúng như mẹ nàng thường kể.
Mỗi chủ nhật, mẹ thường dẫn bọn trẻ đến đó để ăn bữa tối. Julia ngồi ở bàn ăn, hình dung ra mẹ đang ngồi bên, cùng với Tyler, Woody và Kendall hồi còn nhỏ.
Giá mà mình được lớn lên cùng các anh chị. – Julia nghĩ. Nhưng dù sao thì bây giờ mình cũng đã gặp lại họ rồi. Nàng không biết mẹ có đồng tình với những gì nàng đang làm không. Julia lại trở về với ý nghĩ về sự tiếp đón của Tyler. Anh ấy có vẻ… lạnh nhạt. Nhưng điều đó cũng tự nhiên thôi – Julia nghĩ – Một kẻ lạ mặt đột nhiên xuất hiện và nói “Tôi là em gái anh” như thế. Tất nhiên anh ấy phải nghi ngờ. Nhưng mình tin rằng mình có thể thuyết phục được họ.
Khi hoá đơn đưa đến, Julia giật mình. Mình phải thận trọng. – nàng nghĩ, – nếu không sẽ chẳng còn tiền mà quay về Kansas nữa.
Khi ra khỏi khách sạn Ritz – Carlton, một chiếc xe du lịch trong thành phố đỗ ngay trước cổng khách sạn đang chuẩn bị chuyển bánh. Ngay lập tức nàng quyết định lên xe. Nàng muốn đi thăm nơi mẹ đã từng sống, càng nhiều càng tốt.
Hal Baker đi dọc hành lang khách sạn Copley Square, như một người khách, và leo cầu thang lên tầng bốn. Lần nầy không thể sai sót được. Phòng 419 ở giữa hành lang. Hal Baker đảo mắt khắp chung quanh để xem chắc chắn không có ai thì mới hành động. Hắn gõ cửa, không có tiếng trả lời. Hắn gõ tiếp:
– Cô Stanford? – Vẫn không có tiếng trả lời.
Hắn lấy từ trong túi ra một hộp đồ nghề nhỏ và chọn một chiếc kẹp. Chỉ vài giây là hắn đã mở được cửa. Hal Baker bước vào phòng đóng cửa lại. Căn phòng không có ai.
– Cô Stanford?
Hắn đi vào nhà tắm. Không có ai. Hắn quay lại phòng ngủ. Hắn rút ra một con dao, kéo ghế lại sau cửa và ngồi đợi trong bóng tối. Một tiếng sau hắn nghe thấy tiếng chân người đang đi về.
Hal Baker đứng phắt dậy, nấp sau cửa, dao cầm sẵn trong tay. Hắn nghe thấy tiếng chìa khoá xoay trong ổ, và cánh cửa mở ra. Hắn giơ cao dao lén khỏi đầu sẵn sàng đâm. Julia Stanford bước vào, bật đèn. Hắn nghe thấy cô nói.
– Thôi được. Mời vào.
Một đám đông phóng viên ùa vào phòng.