24 tuổi!
Thạch Tán Y trong lòng mặc niệm một câu, có chút thất thần.
Thạch Tán Y giờ đây không còn là cô thiếu nữ sống động, nóng bỏng, mê hoặc lòng người trước đây nữa. Tuy rằng khắp người vẫn như cũ tản mát ra một cỗ anh khí nhưng hơn thế nữa chính là sự cao quý và thành thục ở phía sau bóng dáng của một diễn viên người Hoa.
SHIRLEY SILK một loại tơ lụa nhẹ, mềm mại làm cho da thịt có cảm nhận được sự khoan khoái, dễ chịu không gì sánh nổi, là loại sợi tổng hợp thiên nhiên thích hợp với tất cả các mùa. Mà chính sự tinh sảo nội hàm và sáng như ngọc trai pha lê của loại tơ lụa trơn bóng này đã tạo lên thương hiệu và phong cách hoàn mỹ đời đời bền vững của SHIRLEY SILK.
Dưới sự hỗ trợ của chiếc váy lụa dài màu be SHIRLEY SILK, hai quả cầu tròn tròn căng nở sống động hiện ra rất phóng khoáng nhưng lại không khoa trương, những đường may độc đáo làm cho những đường chỉ như bám chặt lấy làm lộ ra chiếc eo thon vô cùng mê người, mà cặp chân dài cân xứng đến cực điểm như có như không che dấu dưới làn váy, làm cho người ta tưởng tượng xa vời.
Liếc mắt nhìn qua, làm cho người ta thấy trước mắt hiện ra một dung nhan tinh khiết không vướng bụi trần, càng giống như đóa thủy tiên trong làn nước xanh lam. Trong sự tươi đẹp có kiêu ngạo, trong sự nhu nhược có sự hiên ngang, trong sự thanh nhàn lại thấy sự buồn nhẹ. Làm cho vô số người đàn ông cam tâm tình nguyện mà khúm núm dưới làn váy.
Trên thực tế, thực sự có vô số đàn ông cam tâm tình nguyện khúm núm dưới làn váy của cô. Là một ảnh hậu người Hoa nổi danh toàn cầu, những người đàn ông thầm mến Thạch Tán Y phỏng chừng có thế chất đầy vài chiếc thuyền. Những người đàn ông này đều không phải là những người đàn ông thô tục như trong truyền thuyết, trong số đố có những nhà quý tộc, những nhà doanh nghiệp nổi tiếng, những thanh niên kiệt suất thì nhiều không kể xiết.
Chỉ tiếc rằng Thạch Tán Y cho đến bây giờ vẫn còn độc thân, làm cho vô số người đều chết tâm….. Có lẽ bọn họ không có nguyên nhân để lập tức chết ngay, chính là muốn xem xem trong tương lai đóa mộc lan trong trái tim của bọn họ cuối cùng sẽ gả cho người đàn ông như thế nào? Mà người đàn ông như thế nào mới có thể xứng đôi với Thạch Tán Y.
– Đứa trẻ không chịu nghe lời này, càng ngày càng hoang dã, vẫn chưa chịu trở về.
Đông Phương Ngọc đứng bên cạnh Thạch Tán Y mắng một tiếng, hiếm khi thấy bà không toát ra thư thái của một nữ cường nhân. Tuy rằng trong miệng thì mắng nhưng ánh mắt trông mong này sớm đã bán đứng bà.
Sinh nhật Thạch Tán Y cũng không làm yến tiệc, dường như cô tham dự các buổi yến tiệc của các nhân vật nổi tiếng cũng mệt chết đi được, có thể yên tĩnh cùng gia đình một nhà mừng sinh nhật là cô cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
Vì để phối hợp với bà chị dâu Đông Phương Ngọc này, Thạch Tán Y cũng lộ ra một vẻ mặt hung hãn, gật đầu nói:
– Làm cả nhà đợi lâu như vậy, đợi tí nữa xem em có bóp nát nó ra không!
Đồng hồ báo đã qua 12 giờ, bữa trưa sắp bắt đầu, nhưng Thường Nhạc vẫn chưa thấy xuất hiện.
Thường lão gia nâng chòm râu màu trắng bạc, trừng mắt nhìn Thường Thiếu Long:
– Con làm cha mà quản giáo con cái như thế nào vậy? A Nhạc hiện giờ thế mà càng ngày càng tự cao tự đại hả!
Thường Thiếu Long vẻ mặt vô cùng oan ức, nhưng lại tức mà không dám nói gì. Trong lòng âm thầm kháng nghị, lại còn trách con, không phải hai vị lão gia các người chiều A Nhạc thành như vậy sao?
Trong phòng khách hiện tại bĩnh tĩnh nhất có lẽ chỉ có Lão Lạc và Công Tôn Thị. Hiện giờ, Lão Lạc râu tóc đã bạc trắng, ngồi phía sau Thường lão gia giống như một pho tượng, mà Công Tôn Thị thì lại ngồi trên chiếc ghế mộc đàn, khép hờ hờ mắt, giống như ngồi thiền vậy.
Phía trước tòa nhà họ Thường hiện ra một nhân vật rất là bắt mắt, đương nhiên đó chính là tiểu yêu nữ Đồng Uyên. Nhưng hôm nay bà cô nhỏ không sợ trời cũng chẳng sợ đất này dường như đặc biệt kính sợ người thâm sâu khôn lường Công Tôn Thị kia. Giống như một cô bé ngoan ngồi một bên chơi búp bê, cũng không gây ra bất kỳ động tĩnh gì.
– Tiểu tử thối, sắc lang chết tiệt. Còn không xuất hiện bà cô nhỏ này nhất định bóp chết cháu!
Thạch Tán Y ngoài mặt vẫn giữ phong thái thục nữ, bên trong thì cứ như vậy mà thầm nghĩ oán hận.
Đột nhiên, một tiếng sáo du dương từ xa đến gần, dần dần đến tai mọi người trong tòa nhà của Thường gia.
Thân thể mềm mại của Thạch Tản Y khẽ chấn động, đây là bản hợp tấu cô thích nhất của Secret Garden – hợp khúc “Lotus”. Hiện tại dùng sáo để thể hiện, vậy mà lại có những hàm súc thú vị khác biệt… Cùng với tiếng nhạc, cô nghe được những tư niệm, còn có sự áy náy kín đáo, tim cô không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
Toàn bộ tòa nhà họ Thường đều trở lên yên tĩnh, lẳng lặng lắng nghe âm thanh tự nhiên ưu mỹ này. Không khí tựa hồ cũng bị tiếng sáo này lây nhiễm, dần dần ngưng đọng lại, không gian như dừng lại ở hình ảnh mọi người đang say sưa lắng nghe tiếng nhạc. Vô số những hạt bụi theo sự dẫn dụ của tiếng sáo mà thức dậy hòa nhập, theo tiếng sáo lay động lòng người lần lượt nhảy múa.
Khi những hạt bụi lắng xuống, một giọng nam trầm thấp vô cùng quyến rũ từ cửa truyền đến: Text được lấy tại Truyện FULL
– Gió lạnh có tin, a cái kia…. Thu Nguyệt khôn cùng. Tôi suy nghĩ đến những tình cảm mất mát~~ như là sống một ngay bằng một năm! Tuy rằng tôi không phải là cái kia của cái kia, nhưng tôi có cái kia của cái kia….
Nghe đến âm thanh như muốn ăn đòn này, Thạch Tán Y xúc động muốn rơi lệ.
Nhưng cô chưa kịp rơi lệ, ánh mắt đã chạm đến người đang tới từ phía sau, lập tức ngẩn người tại chỗ.
Trên thực tế, không chỉ có Thạch Tán Y mà tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Thường Nhạc.
Chỉ thấy người nào đó mặc đồng phục, đeo kính, trên mặt là một nụ cười vô cùng thuần khiết và còn có chút xấu hổ thiếu chút làm người khác không nhận ra đi vào. Vẫn chưa hết, trên hai vai hắn còn đeo một túi sách thật to, trên ba lô cắm một cây sáo mầu xanh đen, còn hoạt bát hành quân theo kiểu “Đọc sách lang” nện bước tiến về phía trước. Trong chớp mắt toàn bộ nam nữ trong tòa nhà họ Thường đều rơi xuống một mảng lớn.
Thạch Tán Y lúc này chỉ có một suy nghĩ, đó chính là xông tới hung hăng đánh cho một trận tên tiểu tử thôi này! Không, nhất định phải dùng giày cao gót đạp hắn.
Nhìn bộ dạng sắp sửa bùng nổ của Thạch Tán Y, hai tay Thường Nhạc lập tức làm lễ tỏ vẻ chúc mừng giống như những kẻ đọc sách thời cổ đại, trơ trẽn mà hát lên.
– Kính chúc cô phúc thọ cùng đất trời,
Kính chúc cô sinh nhật vui vẻ,
Hàng năm đều có hôm nay,
Mỗi tuổi đều như hiện nay,
Chúc mừng cô a, chúc mừng cô!
Cái gọi là giơ tay không đánh người cười, Thạch Tán Y hoàn toàn bị đánh bại. Trên mặt dở khóc dở cười, hừ lạnh một tiếng, quay người đi vào trong phòng khách.
Bỗng dưng một thân hình mầu tím bay tới lao vào trong lòng Thường Nhạc.
Thường Nhạc vô cùng xúc động, giọng nói nghẹn ngào:
– Nhiều người như vậy, không có lấy một người nghênh đón bản thiếu gia. Các người cho rằng con ở trường học học bón cái kiến thức xây dựng, hiện đại hóa nhẹ nhàng lắm sao? Một chút đồng lòng cũng không có! Haizz! Vẫn là Đông Uyên ngoan đối với ba tốt nhất. Ít nhất còn có con, trời xanh thật có mắt, aizz!
Không ngờ, lúc này Đông Uyên lại nói một câu làm Thường Nhạc suýt chút tự sát… Chỉ nhìn thấy Đồng Uyên đột nhiên rất dè dặt lui về phía sau hai bước, nhìn nhìn Thường Nhạc, rất quy củ hô lên một tiếng:
– Sư huynh!
Tât cả mọi người đều là đồ đệ của Công Tôn Thị, một tiếng hô sư huynh cũng nói lên tất cả. Huống hồ tất cả người lớn đều đồng ý Đồng Uyên gọi Thường Nhạc “Ba”…. Nhưng hai từ này làm tâm hồn yếu ớt của Thường Nhạc bị tổn thương nghiêm trọng, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, bước chân nặng nề bước vào phòng khách.
Rất nhạy bén nhận ra ánh mắt căm thù của mọi người, Thường Nhạc trong lòng vô cùng xúc động, lần này thì thật sự trời xanh không có mắt rồi.
– A ha ha ha, Ông nội, tinh thần ông xem ra càng ngày càng tốt a!
Là một diễn viên có thực lực, Thường Nhạc lập tức phát huy diễn xuất, xông tới ngồi bên cạnh Thường lão gia. Trên mặt biểu lộ sự hiếu thuận không thể nói thành lời.
Đương nhiên, dụng ý của bạn học Thường tương đối xấu xa. Ông cụ chính là chủ gia đình, không nịnh bợ ông thì nịnh bợ ai? Cho nên hắn phát huy hết tất cả vốn liếng diễn xuất đến tận cùng. Một vài lời đã khiến ông cụ mặt mày rạng rỡ, dường như trẻ ra được vài tuổi.
Mọi người chỉ có thể căm hận nhìn Thường Nhạc, âm thầm kháng nghị.
Thường lão gia tâm tình rất tốt, yêu thương vỗ vỗ trán Thường Nhạc:
– Đừng khua môi múa mép nữa, đi ăn cơm trước đã, không thì thức ăn nguội mất!
Dùng nước hạ lửa, Thường Nhạc đương nhiên hiểu rất rõ đạo lý này, hoàn toàn không coi mình là người ngoài, trên thực tế hắn thật sự không phải người ngoài. Vội vội vàng vàng đỡ ông cụ ngồi xuống, sau đó đặt mông ngồi ngay cạnh, rất là nhiệt tình khen ngợi nói:
– Bữa trưa thật là phong phú a, không biết là vị nữ sĩ khéo tay nào xuống bếp đây? Aizz, đồ ăn ở trường học thực không phải dành cho người ăn nữa, nhìn bữa ăn gia đình ấm áp trước mắt, con thật có một loại xúc động muốn khóc.
Lời còn chưa dứt, Thường Nhạc giật giật cái mũi, trong mắt lâm râm ánh lệ. Hết sức diễn ra hình ảnh một học sinh xa nhà thổn thức, lận đận.
Thường Thiếu Long vốn định hung hăng giáo huấn Thường Nhạc một trận, lúc này đây lòng lại mềm nhũn, thở dài một tiếng rồi ngồi xuống. Mà trong mắt Đông Phương Ngọc đã ngân ngấn lệ, ngồi xuống bên cạnh Thường Nhạc, trìu mến vuốt ve đầu con trai, giọng nói có chút nghẹn ngào:
– Đứa con ngốc ….
– Mọi người làm sao vậy! Ăn cơm trước đã…
Giọng nói nhạt nhẽo của Công Tôn Thị bỗng nhiên vang lên, sau đó không ngừng gắp thức ăn cho Thường Nhạc.
Không hề nghi ngờ gì, lời nói của vị chủ mẫu này cực kỳ có sức uy hiếp. Không nói thì thôi, chứ nói ra thì không ai dám không nghe, mọi người đều sôi sục bắt đầu. Cả một nhà đều tỏ ra rát vui vẻ hòa thuận.
Mọi người đều biết tốc độ ăn cơm của bạn học Thường rất nhanh, cơm nước no nê xong lại không dám rời đi, bằng khác thế nào cũng bị mắng. Vì thế hắn vừa đối phó với số cơm còn lại trong bát vừa thâm tình nhìn Đông Phương Ngọc bên cạnh nói:
– Mẹ, đừng khổ cực như vậy, nếu quá sức sẽ mau già yếu à.
Trong lòng Đông Phương Ngọc ấm áp, đôi lông mày phượng dựng lên, giả vờ giận dỗi nói:
– Con chỉ biết nói, còn cả một tập đoàn lớn như vậy, mẹ có thể mặc kệ không quản sao?
– Ha ha, nói cũng phải!
Thường Nhạc xấu hổ cười nhỏ, lập tức sử dụng nịnh hót thần công:
– Nhưng cũng có gì đâu, mẹ vĩnh viễn phong hoa tuyệt đại như thế mà, kim cương là vĩnh cửu, mẹ tôi mãi lưu truyền, a haha….
Nghe nói đến đây, tất cả mọi người đang ngồi đều cười cả lên. Đông Phương Ngọc cười đến độ nét chân chim nơi khóe mắt cũng biến mất. Thằng nhóc này rất biết dỗ dành người khác. Đa số những người làm vợ, làm mẹ đều rất thích nghe những lời này, không có gì hơn là được nghe những lời ngọt ngào từ chính chồng con mình.
Dựa vào lương tâm mà nói, Đông Phương Ngọc hiện tại cũng vẫn được cho là phong hoa tuyệt đại (xinh đẹp, quyến rũ), cái gọi là thùy mị thướt tha vẫn không đủ để hình dung ra dung mạo con lai của bà. Dáng người và làn da được bảo dưỡng vô cùng tốt, khí chất quý tộc, phong cách nữ cường nhân, ăn mặc tinh tế, luôn luôn lộ rõ vẻ đẹp quý tộc của bà.
– Tiểu tử thối!
Đông Phương Ngọc để đũa xuống, không kìm được xoa xoa đầu Thường Nhạc, phàn nàn:
– Chỉ biết nói miệng, sao con không nói sẽ nỗ lực cố gắng, sớm chút ra ngoài giúp mẹ bận rộn hả?
– Con?….
Thường Nhạc giật mình, cảm giác có chút tan vỡ, vội tìm đường cứu quốc nói:
– ….Ái, cái này, thằng nhóc A Phong không phải kêu la muốn lấy bằng MBA trước sao, qua hai năm kêu cậu ta trở về đến giúp mẹ trước…. Còn về phần con a, mẹ xem xem, dùng đôi mắt của người mẹ hiền nhìn con xem, con còn trẻ, còn phải học hành chăm chỉ, mỗi ngày tiến lên… Huống hồ con lại ngốc như vây, nói không chừng còn bị lưu ban, đợi qua 18 năm nữa con tốt nghiệp đại học hẵng nói đi…..
Cả tập thể Thường gia im lặng, họ còn có thể nói gì nữa đây. Đối với vị học sinh siêu cấp cường nhân cuộc thi lên cao trung chỉ đạt một điểm này. Bọn họ còn có cái gì để nói nữa đây?
Lúc này Thường lão gia nổi giận trừng mắt nhìn Thường Nhạc:
– Con ngốc? Cháu trai của Thường Thiên Quân ta sẽ là kẻ ngu đần sao?
– A? Cái này … cái này…
Thường Nhạc không muốn làm cho ông nội tức giận, chậm rì rì nói:
– Cái này, nói thế nào nhỉ? Thước có cái dài cái ngắn, con không có thiên bẩm đọc sách, không thể miễn cưỡng được có đúng không ạ? Cái này cũng giống như yêu đương, tấn công mạnh mẽ cố nhiên cũng có thể, nhưng quả dưa chín ép chưa chắc đã ngọt, aizz….
Sau khi cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thường Nhạc bông nhiên ý thức được mình đã lỡ mồm, lập tức mất bò mới lo sửa chuồng, nói:
– Ý của con là trên những phương diện khác, con sẽ có gắng nỗ lực, bà nội, ông nội Lạc, lúc A Nhạc theo ông bà học tập rất siêng năng, có đúng không ạ?
Công Tôn Thị không nói gì, lão Lạc thì gật gật, trong mắt ánh hiện lên một tia thưởng thức.
Lần này Thường Thiếu Long nổi giận:
– Đừng có ngụy biện, đợi chút nữa sẽ tính sổ với con, coi việc tốt gần đây nhất của con!
Thường Nhạc lập tức giả vờ ngây ngốc:
– Con? Con thì làm sao ạ?
Thường Thiếu Long trừng mắt nhìn Thường Nhạc, oán hận nói:
– Trong lòng con tự hiểu rõ, nếu còn có lần sau cha sẽ lập tức đem con quay trở lại nước Mỹ, mắt không nhìn thấy sẽ không phiền.
– Ôi, cha. Cha nói những lời này thật tổn thương tâm hồn con trẻ…..
Thường Nhạc lại phát huy diễn xuất, tỏ ra ủy khuất và bất đắc dĩ dị thường:
– Con đã cố gắng hết sức không chế bản thân, người không phạm ta, ta không phạm người, đây là điều cha đã dạy con, có đúng không ạ? Nhưng tên ngốc đó tìm đến tận cửa trêu trọc con, con cũng không có các nào khác a!
Nhìn sắc mặt Thường Thiếu Long đã hòa hoãn một chút, Thường Nhạc lập tức tranh thủ rèn sắt khi còn nóng:
– Kỳ thực, con cũng muốn làm một người có văn hóa, hơn nữa con thật sự muốn chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến lên ạ. Hội sinh viên đều kêu con đi đóng vai nam chính trong hội diễn mừng kỷ niệm trường.
– Thật sao?
Tất cả mọi người đang ngồi cùng kinh hô, trong ấn tượng của bọn họ, đây là lần đầu tiên người nào đó chủ động tham gia hoạt động tập thể.
Tuy nhiên rất nhanh, họ lại có dự cảm bất thường. Dựa theo sự hiểu biết của họ với người nào đó mười mấy năm qua, lần này cứ coi như không gây ra chướng khí, thì cũng nhất định là sẽ có âm mưu gì đây.
– Cực kỳ chính xác! Bọn họ vừa nhìn là cảm thấy con là người có văn hóa, cảm thấy con có nội hàm, có khí chất, vô cùng phong độ. Không cho con đóng vai nam chính, con đây liền bất kính mà từ chối… đương nhiên điều này cũng là do các vi giáo dục tốt con. Nếu có huy chương thì một nửa là công của con, công một nửa là công của mọi người…..
Bạn học Thường nói phét từ trước đến giờ chưa bao giờ đỏ mặt, cũng không cần soạn bản thảo, nhưng trong lòng cảm thấy vẫn nên cảm kích Vũ Thì Tình một phen.
Người lớn ngẩn ngơ nhìn Thường Nhạc, đều cười lên.
Thạch Tán Y có chút thất thần nhìn Thường Nhạc thao thao bất tuyệt, trong lòng đột nhiên cảm giác co rút đau đớn. Dường như Thường Nhạc cùng cả nhà nói chuyện, chính là không có tiếp lời với cô. Chẳng nhẽ cô và hắn thật sự xa cách như vậy sao?