NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 231: Không sai, tôi chính là ác ma!

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập
Ads Top

Âm thanh trong trẻo kia giống như tiếng của trời xanh, nhưng trong âm thanh ngọt ngào đó lại chứa đầy sự mỉa mai và ngạo mạn.

Thường Nhạc cười hiểm, ông đây đã đợi thời khắc này rồi.

– Tất cả ra hết đi

Ở góc vườn trường, lập tức xuất hiện mười mấy tên cao thủ, bọn chúng từ từ vây quanh Thường Nhạc.

Thủ lĩnh chính là Mộ Dung Qủy Linh và một gã thanh niên, một thời gian ngắn không gặp mà con nhỏ này đẹp lên rất nhiều.
Trên mặt Mộ Dung Quỷ Linh lộ ra một nụ cười quỷ quái, dưới sự bao vây của các cao thủ như vậy, Thường Nhạc có ba đầu sau tay cũng không thoát được.

– Chết, hắn ta nhất định phải chết.

– Đây gọi là ám sát sao? Thường Nhạc cười đểu, khẽ lắc đầu.

– Mày chính là Thường Nhạc ư? Cũng chỉ đến vậy thôi!

Người thanh niên kia lạnh lùng nhìn Thường Nhạc, vẻ mặt lúc đó có phần khinh thường.

– Mày là ai?
Thường Nhạc liếc nhìn tên kia, cười ha ha nói.

Sắc mặt của người thanh niên kia đổi hẳn, gã nói: – Ta chính là Purudatomashin của xứ hoa anh đào Nhật Bản, đến lấy mạng mày, chờ mày gặp Diêm vương, đừng quên…

– Giết

Hóa ra là con chó của Nhật Bản, Thường Nhạc thờ ơ nghe gã ba hoa xong, trong nháy mắt, thân hình hắn biến mất như chớp.

Những người đằng trước kia ngẩn ra, trong tay Thường Nhạc phi đao chuyển hóa hàn lưu xuất hiện đâm xuyên qua cổ họng đối phương.
Cái này và cách sử dụng của Tiêu Tiêu giống nhau, nhưng cách mà Thường Nhạc dùng thì lại thuần thục hơn Tiêu Tiêu nhiều.

– Lên!

Một gã Ninjia Nhật Bản vừa chạy tới giận dữ.

Khi nghe thấy hai chữ chói tai như vậy, Thường Nhạc khẽ quay đầu lại, liếc nhìn Ninjia Nhật Bản.

– Hắc động!

Ninja Nhật Bản cảm thấy trước mắt tối sầm lại, lập tức gã ta thấy mình đã ở dưới một ngọn núi lớn.
– Đây là đâu? Gã kinh hãi nói.

Nhưng gã chưa kịp phản ứng gì thì ngọn núi to kia đã chuyển động, cả một quả núi đen ngòm đổ ập xuống người gã, lúc này gã mới thấy thấm thía, đúng là con người thật nhỏ bé trước thiên nhiên.

Những cao thủ gia tộc Mộ Dung bao vây quanh Thường Nhạc vô cùng kinh hãi. Bọn họ không ngờ rằng Thường Nhạc chưa hành động, mà đối phương đứng đó đã chảy máu rồi.

Mộ Dung Qủy Linh bắt gặp ánh mắt nham hiểm của Thường Nhạc. Thân hình yểu điệu của cô ta run lên, từ sâu trong thâm tâm có một nỗi sợ hãi chiếm giữ.
– Tại sao? Tại sao mình lại sợ hắn đến vậy? Mộ Dung Qủy Linh ra sức trấn tĩnh mình để bớt run rẩy, nhưng kiểu sợ hãi này lại xuất phát từ trong tâm.

Purudatomashin cũng cảm thấy tình hình này không bình thường, nhưng gã hiểu rằng, nếu gã không tiên phong, chỉ sợ rằng khí thế của gia tộc Mộ Dung và cao thủ tổ Sơn Khẩu sẽ càng yếu đi.

– Tao sẽ lấy mạng chó của mày trước!

Đã lâu Thường Nhạc không có cảm giác sảng khoái như vậy rồi, cơ bản mỗi lần đều là Thần, Quang Minh và bọn Huyết Hổ động thủ, sức mạnh của mình không ngừng nâng cao, nhưng lại thiếu đi thời cơ chiến đấu thực tế.
Thường Nhạc cười hiểm, nói: – Hãy nếm thử nắm đấm của tao.

Ngay lập tức, thân hình Thường Nhạc bắt đầu di chuyển.

Purudatomashin rõ ràng có thể nhìn rõ động tác chuyển động của Thường Nhạc, nhưng đợi gã tỉnh ngộ ngay sau đó, Nắm đấm của Thường Nhạc đã giáng mạnh vào bụng gã.

Dĩ nhiên, đây chỉ là mới bắt đầu.

Thường Nhạc nhắm mắt lại, nhớ lại nắm đấm của Kỵ sĩ thần thánh, mắm đấm của gã múa máy không tự chủ, lại thêm mức độ nhanh chậm như ma quỷ.
– Bịch.

Trong nháy mắt, cơ thể Thường Nhạc và Purudatomashin tách rời.

Purudatomashin nằm như một đống thịt nhão trên mặt đất, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra vẻ gian ác và nụ cười ngạo mạn, – Cho dù là máy xay thịt cũng không làm sạch được như mình.

– A.

Đầu tiên ai đó hoảng sợ kêu lên một tiếng, tiếp đó những người khác đều nôn ói ra.

– Ác ma, không phải là người, mà là ác ma. Trên mặt hồng nhuận của thiếu nữ để lộ vẻ nhợt nhạt, giọng nói run rẩy, cô ta nói.
– Cô nói cái gì? Thường Nhạc cười hiểm một tiếng, cô gái kia vừa dứt lời, đã có cảm giác quần áo bị xiết chặt, bị Thường Nhạc túm đầu kéo lại.

Thường Nhạc nhấc cô gái dựng thẳng giữa không trung, mặc cho chân cô ta yếu ớt giãy giụa, con mắt màu đen nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, gằn từng chữ một: – Đem câu cô vừa nói lặp lại một lần nữa xem nào.

– Thả cô ấy ra! Một gã thanh niên trong đó không nhịn nổi nữa xông lên, dồn hết lực vào nắm đấm đánh về phía Thường Nhạc.

Thường Nhạc không thèm nhìn, thuận tay đánh tới một quyền, – Đồ bọ ngựa cản đường.
Gã thanh niên kia kia chỉ có cảm giác nắm tay lắc lư một hồi

Phịch! Không ngờ rằng quyền cước của Thường Nhạc lại có thể chuyển dời mấy chục thước, đầu của gã thanh niên kia bị Thường Nhạc đập nát như một quả dưa hấu.

Máu tươi và não đều dính hết vào mặt và trên người những cao thủ đứng cạnh gã thanh niên.

– Ác ma, đồ ma quỷ. Cô gái bị việc này làm cho choáng váng, mặc dù với người thường, bọn chúng là kẻ mạnh, nhưng trong tay Thường Nhạc, bọn chúng thậm chí không bằng một con kiến.

Với Thường Nhạc, đây chính là mạnh được yếu thua.
Thường Nhạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp đã tái nhợt của cô gái, cười gian ác: – Không sai, tôi chính là ác ma, kẻ giết người không chớp mắt.

– Phì.

Tức thì đang lúc nói, cô gái liền dồn sức toàn thân, phun mạnh nước miếng vào mặt Thường Nhạc.

Mặt Thường Nhạc liền biến sắc: – Lúc đầu tôi nghĩ sẽ cho cô chết nhẹ nhàng, nếu cô đã vậy, thì tôi sẽ để ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.

Cô gái mặt biến sắc, – Anh… anh muốn làm gì?
– Nhảy, tôi muốn cô nhảy. Thường Nhạc cười gian xảo, buông lỏng tay, ánh mắt gian tà của hắn chợt lóe lên.

– Cởi, cởi, cởi hết ra… Chân cô gái vừa nhảy, thì mông cũng cũng bắt đầu uốn éo, đồng thời quần áo từng cái từng cái một bị ném xuống đất.

– Chó chết! Hơn mười tên Ninja cùng gào thét giận dữ, thân hình nhanh như chớp đánh về phía Thường Nhạc.

– Đúng là trứng chọi đá! Thường Nhạc lắc đầu mỉa mai.
– Chết hết cho tao. Hắn nắm tay vung lên.

Một luồng khí ớn lạnh xuyên qua bọn chúng, khả năng kháng cự càng yếu, gặp phải luồng khí đó, tim gan chúng lập tức như ngừng đập.

Mà sức chống cự mạnh hơn chút rồi, vừa thoát khỏi luồng khí đó, Thường Lạc lập tức ra quyền, – Hà tất phải chịu đau đớn.

– Chết hết đi cho tao! Thoắt ẩn thoắt hiện. Tốc độ vậy thực sự quá nhanh.
Sáu người cùng lúc lao tới, do tốc độ bọn chúng quá nhanh. Cơ thể bị Thường Nhạc chém ngang xuống. Nhưng chân vẫn còn đi chuyển vài bước mới dừng lại.

– Địa ngục! Mộ Dung Qủy Linh vô cùng sốc trước cảnh tượng này. Trong đầu cô ta ngoại trừ hai chữ này ra thì không có phản ứng nào khác.

– Các người mau chạy đi, chạy được bao xa thì chạy cho tôi. Thấy ánh mắt Thường Nhạc đổ dồn vào đó, Mộ Dung Qủy Linh cắn răng, lo lắng nói.

– Muốn chạy à, ha ha, không được phép của tao, bất kì kẻ nào cũng phải ở lại! Thường Nhạc cười đắc ý, máu tươi trên nắm tay chảy xuống dưới, hắn liếm máu trên nắm tay, tuy hơi tanh song lại có vị ngọt.

– Các người mà không đi, tôi sẽ chết trước mặt các người. Mộ Dung Qủy Linh giơ mạnh nắm đấm lên, nét mặt đầy quả quyết.

– Tiểu thư! Những cao thủ trẻ của gia tộc Mộ Dung còn đang do dự.

– Đi mau. Cùng với bước chân đều đặn đi tới của Thường Nhạc, Mộ Dung Qủy Linh có chút căng thẳng, thân hình giống tia chớp nhảy nhào ra.

– Phá!
Thường Nhạc cười gian trá. ‘ầm!” nắm đấm bị dội ngược lại, hắn giật mình, lập tức nói: – Rất thú vị, nhưng cô muốn vây tôi ở đây? Hay là để nhưng tên ốm yếu kia có thời gian bỏ chạy?

Mật độ phản quang càng ngày càng đậm. Thường Nhạc từ từ nói: – Cpp tưởng bọn chúng có thể chạy thoát sao? Bá Vương bọn họ hẳn là rất thích thú nhấm nháp mùi vị cá lọt lưới đây.

Mặt đất khẽ rung, thân hình Mộ Dung Qủy Linh lảo đảo trước mặt Thường Nhạc, lập tức, sắc mặt cô ta tái xanh, nhìn chằm chằm vào mặt Thường Nhạc: – Chỉ cần anh thả bọn họ ra, tôi đồng ý dùng đồ vật tương tự đổi cho anh.

– Không cần!
Thường Nhạc tuyệt nhiên không cho Mộ Dung Qủy Linh cơ hội nào, thân thể hắn khẽ động, Mộ Dung Qủy Linh chỉ thấy run sợ, toàn thân đã thấy mệt mỏi.

Những cao thủ gia tộc Mộ Dung kia đều đang điên cuồng chạy tới học viện Weisi.

– Thiên đường đang chào đón chúng mày, có giãy dụa cũng vô nghĩa mà thôi! Một âm thanh âm trầm giống như âm hồn vang lên.

Mơ hồ bất định làm cho không ai có thể suy xét.

Mỗi một bước chuyển động, đều có một tên cao thủ gia tộc Mộ Dung ngã xuống đất.

Tất cả mọi người đều dừng lại, thân hình áp vào nhau, thành một vòng vây chặt chẽ.
– Thần, mày giả bộ gì, xem tao đây. Âm thanh sang sảng kia truyền tới từ chỗ gần đây, chỉ thấy gần 40 tên cao thủ xuất hiện ở trước cổng học viện Weisi, mà trong đó chạy đầu tiên chính là tên Quang Minh điên cuồng.

Toàn thân Quang Minh từng phần bắt đầu hưng phấn lên, máu sôi sục, anh ta cần máu người, cần một người để giải phóng.

Thần khẽ nhíu mày, tên khốn này, mỗi lần xông lên phía trước, một chút bản lĩnh tướng soái cũng không có, xem ra cả đời chỉ là một tên lính quèn.

Sắc mặt những cao thủ gia tộc Mộ Dung hoàn toàn biến đổi, lúc này, xuất hiện một nhóm cao thủ, trên từng người một đều phát ra một luồng sát khí, lúc thường tìm cũng rất khó.
Không ngờ lần này lại xuất hiện nhiều như vậy. Bốn mươi tên, quả thực là khác thường.

Máu huyết bắt đầu chảy, thân hình bất tử của Quang Minh đấm đá lung tung trong đám người, thân thủ quỷ dị của Thần cũng đang bắt giữ những con cá mưu toan trốn chạy trốn.

– Ai dà, giết chết những tên cao thủ này thì thật là đáng tiếc. Lúc âm thanh mơ hồ cùng với Thường Nhạc xuất hiện, tức thì rõ ràng ngay.

Thường Nhạc vừa xuất hiện, nhóm người giết người điên cuồng lập tức dừng lại, Quang Minh cố gắng, lại cố gắng mới miễn cưỡng ngăn chặn được máu chiến điên cuồng máu đang đang lên.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer