“Nữ nhân nói chuyện lưu manh một chút sẽ làm nam nhân xúc động.
Nam nhân nói chuyện lưu manh một chút là ép nữ nhân động thủ.”
Trích từ “Tán gái cấp đại sư – Người không phong lưu uổng thiếu niên” – Ủy ban hội hoa hoa công tử quốc tế – Thường Nhạc biên chap 38 điều 110.
Phục sức màu trắng Max Mara, sắc mặt vô cùng bình thản, tạo hình truyền thống, không theo phong cách khoa trương đang hot lúc bấy giờ, không có trang sức diễm lệ rực rỡ và phức tạp. Đơn giản mà nói thì áo trắng, quần trắng, giầy trắng, còn về nội y màu gì thì xin hạ hồi phân giải. Tóm lại là đơn giản, sạch sẽ, đoan trang, cởi mở chính là ấn tượng đầu tiên Bạch Nhược Hề mang tới cho người khác.
Thấy đã tạnh mưa, cô thu ô, ánh mắt lại kiên định không dịch chuyển.
Chính xác mà nói, cô gái này vẻ mặt từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi, dùng ánh mắt như nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của người khác để đánh giá Thường Nhạc, không hề cố kỵ để lộ ra thái độ của mình, căn bản mặc kệ Thường Nhạc có chịu được hay không.
Nói một cách có lương tâm, Thường mỗ nhân tự cho rằng mình đã gặp rất nhiều cô nàng có thân hình đẹp nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Nhược Hề, hắn ngẩn người mất 3.1415927 giây, cơ bản là cùng hệ số Pi. Bạch Nhược Hề kỳ thực cũng không cao, ước chừng chỉ khoảng 1m63 nhưng thân hình cô nàng toát ra vẻ rung động có thể bẻ gẫy, nghiền nát, thậm chí là quần áo truyền thống như vậy, dáng người cô cũng tràn đầy tự tin, thân hình lộ vẻ man diệu.
Đúng vậy, đây mới thực sự là man diệu, có sự uyển chuyển của người học múa đỉnh cấp, trong một buổi chiều âm u như vậy, không có bối cảnh âm nhạc, không có người xem, nhưng nhất cử nhất động của cô đều có một loại tiết tấu, một loại mỹ cảm tao nhã.
Khi cô chậm rãi đi tới một cách nhịp nhàng, loại uyển chuyển này càng làm cho người không thể kìm chế được trùng lòng.
Giờ khắc này, nếu cô nhảy múa thì không còn nghi ngờ gì nữa, cô nhất định chính là con thiên nga xinh đẹp nhất.
Sau 3.1315937 giây, Thường Nhạc bắt đầu nhìn mặt cô. Sau mái tóc dài thẳng tắp là một dung nhan kiều mị, phối hợp với quần áo của cô còn là làn da trắng nõn nà tiếu ngaọ, có vẻ ung dung xinh đẹp nở hoa trong mắt.
Rất rõ ràng từ diện mạo sáng rỡ của cô có thể nhìn ra cô không phải là loại bích ngọc cả đời trầm mặc không có tiếng tăm gì hoặc ẩn cư xuất trần tiên tử. Cô đã được mặc định là để người ta nhìn ngắm, đã mặc định để muôn người vì cô ủng hộ, điên cuồng vì cô, cô hoàn mỹ nhất trong mắt mọi người trên sân khấu lớn.
Thường Nhạc thống kê cho điểm người phụ nữ này vừa vặn 95 điểm, một điểm số rất cao gần tiếp cận đến mốc hoàn mỹ. Thậm chí rốt cuộc có hoàn mỹ hay không còn phải xem tính cách cô thế nào đã hoặc là xem khí chất nội hàm.
Nhưng Thường mỗ nhân tự nhận thấy có rất nhiều cô bé mà hắn không phải nói chuyện cùng mà chỉ cần liếc mắt có thể nhìn ra. Đây chính là một trong những năng lực mà một hoa hoa công tử cao minh nhất định phải có. Tối thiểu, trên người Bạch Nhược Hề, Thường Nhạc có thể khẳng định cô có sự giao hoà của sự dũng cảm của nữ nhân miền bắc với sự uyển chuyển của các cô gái miền nam.
Ánh mắt cô, nhu tình mà kiên định. Nữ nhân như vậy có lẽ không nên tên là Bạch Nhược Hề, cái tên như vậy hẳn là thuộc về một nàng công chúa thuần khiết cao nhã. Mà vẻ đẹp của cô lại là vẻ đẹp rực rỡ của một vị hoàng hậu.
Thời điểm Thường Nhạc chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, khoảng cách giữa hai mắt không đến một mét. Thậm chí ánh mắt này còn nhìn Thường Nhạc một cách không hề kiêng nể.
– Ta là Bạch Nhược Hề.
Đây là câu nói đầu tiên của cô, thanh âm gọn gàng mà linh hoạt nhưng lại vô cùng động lòng người.
Không cho Thường Nhạc một cơ hội nói chen vào cô liền nói luôn câu tiếp thep:
– Tiểu tử, làm bạn trai ta nhé.
Ak, cái này…dù rằng Thường mỗ nhân đã nhìn ra cô này có ít nhiều hướng ngoại phóng khoáng nhưng hắn cũng không thể ngờ được lại phóng khoáng đến mức này. Nguồn tại http://Truyện FULL
– Cô đang nói chuyện với tôi?
Thường Nhạc phát huy diễn kỹ, lại càng dùng ánh mắt không kiêng nể gì quét một lượt Bạch Nhược Hề, một bộ dạng ác nghiệt.
– Đừng biết rồi còn cố hỏi. Một câu thôi, đồng ý hay không đồng ý. Khuyên anh một câu, anh có đồng ý hay không cũng không vấn đề gì, tôi đã nhận định là anh rồi, anh chạy không thoát được đâu.
Những lời này của Bạch Nhược Hề thực sự quá táo bạo, điển hình cho loại bạn gái dã man.
Nam giới lời nói lưu manh một chút là bức nữ giới động thủ.
Nữ giới lời nói lưu manh một chút sẽ làm nam giới động tâm.
Thường Nhạc thật sự động lòng, không chỉ đơn giản là động tâm như vậy mà nội tâm của hắn quả thực đã bị kích động mạnh. Mọi người đều biết cái người nào đó nào đã từng mong muốn có một cực phẩm nữ nhân chủ động tán tỉnh hắn. Vậy mà bây giờ, trong tiết trời hiu quạnh của mùa thu, trong bầu trời âm u, trong sân trường buồn bực này thì nguyện vọng này không ngờ đã được thực hiện trong nháy mắt.
Trời xanh có mắt a.
Mọi người đều biết Thường Nhạc là một người rất quyến rũ, căn cứ đạo đức của một hoa hoa công tử, không muốn để mình sau này quá bị động. Thường Nhạc chuẩn bị chậm rãi thổ lộ tình cảm với cô nàng. Vì thế hắn cười hỏi lại:
– Có phải tôi đã gặp phải nữ lưu manh rồi không?
– Anh muốn nói như thế nào thì nói, có thể tôi không chỉ là nữ lưu manh mà còn có khuynh hướng ngược đãi.
Bạch Nhược Hề trên mặt mang nụ cười quỷ dị nhưng nụ cười này lại làm cơn mưa trong không trung rực sáng, thực sự làm cho người ta không kìm nổi cảm thán, ánh mặt trời quả nhiên trốn sau mưa gió.
Có gái không tán trời tru đất diệt.
Một cực phẩm nữ nhân hiếm thấy như thế Thường Nhạc làm sao có thể buông tha? Nhưng lần này hắn lại có thái độ khác thường, ánh mắt xẹt qua chút hào quang lý trí, khóe miệng gấp khúc thành một chút độ cong tà ác hỏi:
– Tôi làm bạn trai cô, và cô làm bạn gái của tôi, hai việc này khác nhau khá lớn có phải không?
Bạch Nhược Hề ánh mắt thoáng qua một tia tán thưởng, thân thể mềm mại nhẹ run một chút, đôi thỏ trắng trước ngực ước chừng cỡ 34C hơi đung đưa làm cho người ta mơ màng hàng ngàn vạn điều, sau đó cô chậm rãi nói:
– Anh rất thông minh, và nói chuyện với anh, tôi có thể tiết kiệm không ít thời gian, tôi quả nhiên đã không nhìn nhầm người.
Dừng một chút, Bạch Nhược Hề áp sát vào Thường Nhạc, tuy rằng cô thấp hơn hắn rất nhiều nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ, khiêu khích giơ tay nâng cằm Thường Nhạc, thái độ giống như tên lưu manh đùa giỡn với thiếu nữ xuất hiện rất nhiều trên phim ảnh, giọng điệu cũng tà ác:
– Đúng vậy, anh làm bạn trai tôi, sau này anh chính là người của tôi, hiểu chưa?
Khách quan mà nói, những lời này về căn bản là không vấn đề gì, vấn đề chính là ở chỗ người nói chuyện, Thường Nhạc có chút buồn bực, hắn cảm thấy những lời này nên là bản thân mình nói mới đúng, sao lại bị cô nàng này tranh nói trước rồi?
Ý niệm trong đầu vừa xuất hiện, Thường Nhạc liền này sinh ý muốn cưỡng gian cô nàng ngay lập tức, liền theo đó hắn lại lắc mạnh đầu. Cô gái này nếu như có thể chinh phục được cả tâm hồn thì sẽ là cực phẩm nữ tử.
Trên mặt lộ vẻ sợ hãi, người này phát huy khả năng diễn xuất đã được tu dưỡng của mình, ưỡn nghiêm mặt hơi chần chừ hỏi:
– Tôi có thể dũng cảm nói “không” được chứ?
Bạch Nhược Hề cười, phong thái này lập tức làm điên đảo chúng sinh, lập tức cô nắm lấy cằm Thường Nhạc đùa giỡn nói:
– Không thể.
– Một khi đã như vậy chúng ta hãy “làm việc” luôn ở đây đi.
Thường Nhạc nói xong lập tức bít miệng Bạch Nhược Hề, không đợi nữ lưu manh kịp phản kháng. Tay của hắn cũng không an phận bắt đầu chuyển động, bốn môi đụng nhau, mùi thơm độc đáo trinh nguyên từ đôi môi Bạch Nhược Hề tỏa ra làm cho Thường Nhạc ngây ngốc một chút, hắn nghĩ cô gái lưu manh này sớm đã là tàn hoa bại liễu, không ngờ rõ ràng là còn nguyên vẹn, xem ra đúng là nhặt được bảo bối rồi.
Điều không còn nghi ngờ này càng làm bùng lên thú tính của Thường Nhạc, chuẩn bị phủ đầu trước nữ lưu manh không biết tốt xấu gì này.
Bạch Nhược Hề hiển nhiên không dự đoán được Thường Nhạc lại thẳng thắn bộc lộ như vậy, bị hôn đến ngây người, cái loại cảm giác tê dại tuyệt vời này làm cô không kìm chế được. Không ngờ câu nói vừa rồi của Thường Nhạc không phải nói đùa mà hắn đem cô ném tới chiếc ghế dài còn đọng nước mưa ác độc bẻ hoa.
Dường như không vì để cho hiệp đấu đầu tiên mình đã rơi vào thế hạ phong, Bạch Nhược Hề chủ động hé cái miệng nhỏ nhắn tận tình thưởng thức cánh môi tươi mới của Thường Nhạc, thời gian dần qua, những tiếng rên rỉ của cô phát ra mơ hồ yêu kiều, cái lưỡi đinh hương như lốc xoáy xoắn tới nhiệt tình như lửa đốt. Thân thể hai người dính sát vào nhau thở dốc không ngớt vì áp lực từ hai bộ ngực ép vào, truyền tới từng đợt dư chấn.
Một tay Thường Nhạc đã đặt trên đầu vú của bộ ngưc mềm mại cao ngất kia mạnh mẽ xoa nắn, từng đượt cảm xúc kích thích tột độ liên tiếp truyền đến khiến Thường Nhạc càng muốn tiến thêm.
Bạch Nhược Hề gần như sắp không chịu nổi, cô bỗng không rõ vì sao mình phải tùy ý để người này sắp đặt. Tại đây, ngay giữa ban ngày ban mặt, xung quanh còn thỉnh thoảng có người qua lại, bất luận cô có là nữ lưu manh dạng nào cũng không có dũng khí làm việc như vậy.
– Không.
Bạch Nhược Hề tỉnh táo lại đẩy Thường Nhạc ra.
– Sao? Sợ à?
Thường Nhạc khinh thường cười, trong mắt hiện lên một chút thần thái nghiền ngẫm.
– Không phải chuyện của anh. Đừng có dùng loại ngữ khí này nói chuyện với tôi.
Bạch Nhược Hề giọng điệu lạnh như băng mạnh mẽ, cứng rắn, lông mày phượng quét ngang, mạnh mẽ vung ra một bạt tai, nhìn tư thế này rõ ràng là người giỏi võ.
Thường Nhạc tay trái chỉ nắm lấy tai cô, phản ứng không khách khí tát vào mặt Nhược Hề. Đánh con gái là không đúng nhưng lấy bạo lực để dạy dỗ nữ lưu manh cũng chính là đại khoái nhân tâm.
Kéo sát thân mình, dùng ánh mắt lạnh như băng như đánh giá nô lệ để nhìn Bạch Nhược Hề, Thường Nhạc nét mặt như cười như không, giọng điệu vô cùng âm trầm:
– Tôi cũng rất thiện ý nhắc nhở cô một câu, cô cần nhớ kỹ hai điểm. Thứ nhất, chưa từng có người dám khoa tay mua chân với tôi, cho dù là bà xã cũng không được, thứ hai, muốn làm người phụ nữ của tôi thì tuyệt đối phải tuân thủ quy tắc của tôi.
Huýt sáo theo điệu “Tôi chỉ có một con lừa trước nay tôi chưa từng cưỡi” Thường Nhạc hai tay đút túi quần, ngạo nghễ buông giai nhân đi ra rồi đi thẳng về phía trước.
– Đúng rồi.
Đi được vài bước, hắn đột nhiên quay đầu, vẻ mặt rất thành khẩn, giọng điệu không mấy khác Bạch Nhược Hề trước đó:
– Nữ tiểu thư lưu manh, nếu như chơi không nổi, tôi khuyên cô tốt nhất là tự sát đi, kiến nghị cô nhảy lầu hoặc là tông xe, đừng có cắt tay hay là uống thuốc ngủ mấy cái chiêu ngu xuẩn đó để doạ mấy thằng ngu… Cô nghe kỹ đây, chỉ cần cô còn sống thì cô chính là cất chứa phẩm của tôi, hiểu chưa?
Bạch Nhược Hề ngây người, vẻ mặt đờ dại. Bản thân cô đã được cho là một cô gái rất có cá tính rồi lại gặp phải Thường Nhạc cũng là một nam nhân cực kỳ cá tính. Cô là một nữ nhân ánh hào quang tỏa ra bốn phía khuynh đảo trong giới nữ còn Thường Nhạc lại cũng là một vầng hào quang khuynh đảo nam nhân bốn phía.
– Ma quỷ, hắn chính là ma quỷ, tà ác, cường đại. Nhưng ta thích.
Sau một hồi lâu Bạch Nhược Hề mới tự thì thào, vỗ tay thấy đau mặt bèn lâm vào một mảnh mờ mịt.