NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 196: Tên của tao là Dương Phát

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập
Ads Top

Đứng trước cửa là một thiếu nữ vẻ mặt xanh xao. Lúc nhìn thấy Thường Nhạc và Huyết Hổ đi vào, theo bản năng cô ngăn lại: – Xin lỗi! Chúng tôi hôm nay đã đầy khách rồi.

– Chúng tôi chính là đến tìm những vị khách này. Trên gương mặt Thường Nhạc mang một vẻ tươi cười. Không kiểu cao cao ở trên như ngày thường. Cũng không phải kiểu kiêu ngạo mà nụ cười này rất thuần khiết.

– Tiểu Anh, ai đấy? Âm thanh lanh lảnh phát ra từ trong căn phòng. Trong nháy mắt, một cô gái trang điểm thanh tú xuất hiện ngay trước mặt Thường Nhạc bọn họ. Vừa nhìn thấy Thường Nhạc, cô theo bản năng nói: – Các vị là người Trung Quốc!
Thường Nhạc khe khẽ gật đầu.

– Đi theo tôi nhé!

Cô gái thanh tú dẫn Thường Nhạc hai người bọn họ đi vào phòng. Mở một tấm sàn nhà ở vị trí chính giữa. Thân hình gầy yếu theo một chiếc cầu thang dưới tấm sàn nhà từ từ hạ xuống.

Một luồng vị thuốc nồng nặc xông vào mũi.

Gian phòng dưới tầng hầm rất nhỏ. Cho con người ta một cảm giác sắp nghẹt thở. Mà trong tầng hầm ngoài hai mươi tên nhóc ranh ra, còn nằm ra ba mươi mấy thiếu nữ gầy yếu.
Thân hình gầy trơ xương. Trên khuôn mặt một chút thanh tú đều mang vài phần xanh xao. Mà hai mươi người bọn họ còn đang ở kia làm cái loại dược liệu. Ngày trước Phong kia đăng ký hăng hái nhất. Lúc nhìn thấy Thường Nhạc, cái mũi đau xót: – Lão đại…

– Tôi hiểu rồi!

Thường Nhạc vỗ vỗ vào vai Phong: – Các người tiếp tục nấu thuốc. Tất cả chi phí do ta lo.

– Cám ơn!

Thần sắc người con gái thanh tú kia có một chút rung động.
– Nói cho tôi biết. Ở đây sao lại trở thành như thế này? Thường Nhạc quắc mắt nhìn về phía người con gái này.

– Chúng tôi ở khu này bị gọi là khu ti tiện. Tất cả hơn ba nghìn người. Trong đó hơn nửa là người Trung Quốc. Trong số họ có người đến từ vài năm trước, có người mới đến không lâu. Chủ yếu đều là bị lừa đến dưới hình thức là công nhân người Hoa. Vì lí do linh mục, ở đây rất kỳ thị đối với người Trung Quốc. Bọn họ làm việc ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội, không có sức lực đành phải dựa vào da thịt mình làm ăn nuôi sống bản thân.

– Được rồi, tôi đều hiểu rồi!

Thường Nhạc phất phất tay. Trên mặt hiện ra một vẻ mặt cười tà ác.

Huyết Hổ tức tốc bắt được một thông tin:
– Lão đại phải khai sát giới rồi!

– Bắt đầu từ hôm nay, các người sẽ không phải là đồ ti tiện nhất nữa. Các người có thể đường đường chính chính ra khỏi nơi đây. Nói cho tất cả mọi người được biết. Các người là người Trung Quốc!

Tiếng Thường Nhạc có một chút trầm lắng. Nhưng mỗi người đều có thể nghe thấy một cách rõ ràng.

Bỗng nhiên lúc đó, trong não bộ của Thường Nhạc xuất hiện bóng dáng Mộ Dung Quỷ Linh. Người con gái cao cao tại thượng kia, cô ta cũng là người Trung Quốc, cô ta hẳn cũng biết tình hình ở đây., cô ta cũng có năng lực thay đổi tất cả ở đây. Vì sao…

– Trong xương tủy ta đang dẫn chảy hơi thở của rồng. Nhưng lòng ta, lại không thể thâm nhập sâu vào xương tủy.

Huyết Hổ và hai mươi người tinh anh lần lượt từ tầng hầm đi ra. Thường Nhạc bình tĩnh nhìn đám trẻ con vừa bị mình lừa ra, nhẹ nhàng nói: – Biết phải làm gì rồi chứ?

– Giết!

Thường Nhạc nhẹ lắc đầu. Trên mặt hiện ra một tia cười dì dị: – Giết người là thủ đoạn ngu xuẩn nhất. Muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Thế mới là nghệ thuật cảnh giới cao nhất.

Huyết Hổ bọn họ đi theo Thường Nhạc ra khỏi nơi đầy mùi vị dị thường này. Gã có chút không hiểu nhìn Thường Nhạc hỏi:
– Lão đại, tại sao chúng ta không đưa bọn họ đi bệnh viện tốt nhất chữa trị.

– Chỗ bị thương chảy máu nhanh nhất rồi. Đó không phải là nơi thuốc có thể chữa được.

Khuôn mặt Thường Nhạc hiện lên một vẻ buồn rầu.

– Lão đại, bây giờ chúng ta nên làm gì? Huyết Hổ cảm thấy trong tim có một cảm giác đè nén kinh khủng. Gã ta cần một nơi để phát tiết.

– Chúng ta đi gặptên Dương Phát thích giả bộ kia một chút!

Trong đầu Thường Nhạc bất giác xuất hiện bóng dáng của Dã Lang. Tư liệu đã chuyển đến tay. Võ công của Dã Lang quả thật đến từ tay của một người thần bí phương đông.

Nếu đoán không nhầm. Người đó ắt chính là Dương Phát.

– Dương Phát, nếu mày biết tao đã bắt nạt con gái của Phong Thần sư phụ mày, không biết sẽ có cảm tưởng gì nhỉ? Mắt Thường Nhạc híp lại một nửa thành một vạch.

Một cao thủ đến thành phố nhỏ này. Rốt cuộc có che giấu huyền cơ gì chăng?

Màn đêm dần dần buông xuống. Cái răng nanh hút mắt người kia vừa mới xuất đầu lộ diện. Kim Ti lo lắng đợi chờ. Chiếc Ferrari màu đỏ kia dường như hiểu được ý của nữ chủ nhân, không ngừng phun ra khói nồng nặc.
Bỗng nhiên lúc đó, một con xe Rolls Royce xuất hiện từ nơi không xa lao đến nhanh như chớp. Trong chớp mắt đã ngay trước mặt. Mà sát theo sau xuất hiện một dãy xe BMW màu đen.

Cả người nhìn về phía trên. Rolls Royce ở phía trên cùng phảng phất một luồng đen ám đế vương, kiêu ngạo cực đỉnh. Trong phút chốc Rolls Royce đang lao tới cùng với Ferrari như sắp đâm vào nhau. Với vận tốc cực đại đến di chuyển ngang hàng nhau.

– Cực tốc phiêu di! Sắc mặt Kim Ti hơi đổi. Kỹ thuật điều khiển xe đạt tới loại biến thái cảnh giới này, mình là lần đầu tiền nhìn thấy. Sau khi Rolls Royce dừng lại thì đằng sau một hàng BMW đen từ từ dừng lại.

– Bang chủ!
Tròng mắt Kim Ti không thể tin nổi nhìn chằm chằm Thường Nhạc. Kẻ người đầy khí hống hách trước mắt này cùng với bọn người mặc áo đen thần bí đằng sau quả thật trở thành phong cảnh sáng chói mắt nhất xung quanh.

– Bọn họ đều là tiểu đệ của anh sao? Thần sắc Kim Ti cổ quái nhìn về phía người trẻ tuổi trước mắt. Mỗi người đều rất trẻ. Nhưng người nào cũng rất xuất sắc. Cô ấy thậm chí hoài nghi một trong bất kỳ số đó đi ra đều có thể thay đổi phố Aden.

Thường Nhạc vừa vung tay lên. Bọn Huyết Hổ lập tức dẫn đầu hô lên: – Tham kiến lão đại!

– Kim Ti, biết thiếu gia vì sao để cô đợi ở đây không? Mặt Thường Nhạc lộ ra một vẻ cười nhạt. Hướng ánh mắt mình lên người Kim Ti, bình tĩnh nói.

Kim Ti chớp chớp mắt, lắc đầu nghi hoặc: – Kim Ti không biết.

– Ăn thịt sói!

Thường Nhạc cười vô tư, thân hình cao to thon dài đã chui vào trong xe của Kim Ti. Trong xe Rolls Royce Big Ben và Tiểu Ben vội vàng chui ra ghế phía sau.

Cái miệng nhỏ anh đào của Kim Ti khẽ nhếch lên, sững sờ nói: – Ăn thịt sói!

Trong phút chốc, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lộ ra vẻ khiếp sợ. Người đàn ông như một luồng gió này, lẽ nào lại biết đạo diễn vở kịch vui này?

Đám người Thanh Lang, Dã Lang vẫn luôn im lặng ngồi trong đại sảnh.

Hôm nay sẽ tiến hành nghi thức thành lập Điểm G. Nhưng người chủ nhân của nghi thức không đến. Trên mặt Thanh Lang không có biểu cảm gì, mà Dã Lang có vẻ nôn nóng.

Bang Dã Lang gần như dốc toàn lực xuất quân. Hơn năm trăm người được bố trí dày đặc ở biệt thự xung quanh. Chỉ cần gã mệnh lệnh thì ngay cả Thường Nhạc là thần tiên cũng khó có thể chạy thoát.

Cũng chính bởi vì như vậy Dã Lang mới lo lắng bất an, gã lo lắng nếu như Thường Nhạc không đến, vậy thì sự bố trí của mình sẽ chẳng có ý nghĩa gì.
– Các vị đến sớm thế, thật là nể Thường Nhạc tôi quá!

Lúc tiếng uể oải của Thường Nhạc vang lên ngoài cửa, mắt Dã Lang co rút lại, bộc phát ra hào quang tinh nhuệ.

Chỉ khi nhìn thấy Thường Nhạc không nhanh không chậm tiến vào thì Huyết Hổ và Kim Ti đứng mỗi người một bên trái phải. Ở đằng sau bọn họ phân hàng mười người thanh niên. Bên cạnh phân hai hàng chó không chớp mắt.

– Thường Nhạc, mày rốt cuộc đã tới!

Dã Lang vốn không thể che dấu nổi sự hưng phấn trong ánh mắt.

Thường Nhạc ngạc nhiên:
– Chẳng lẽ các người không phải là đến để chúc mừng tôi sao?

– Ha ha, bọn tao đến chúc mừng mày đây. Chúc mày sớm có ngày đầu thai! Mặt Dã Lang lộ vẻ hung ác, vung tay lên. Mười mấy người vốn ngồi trước trong đại sảnh vội vàng đứng dậy.

– Chỉ dựa vào chúng mày sao?

Thường Nhạc cười hì hì nhìn cái bọn được gọi là cao thủ này. Nụ cười trên khuôn mặt càng ngày càng thịnh vượng. Góc nhỏ như vậy của Dã Lang căn bản không phải là đối thủ của ta. Mà Thanh Lang đâu?

Cô gái vẫn luôn đứng bên cạnh, dường như đều không liên quan đến với cả sự việc. Cô ta đảm đương nhân vật gì?
– Xuất hiện hết đi!

Dã Lang lạnh lùng cười. Hướng ra phía ngoài lớn tiếng mệnh lệnh.

Cơn gió hiu hiu thổi qua. Mang theo một luồng mát lạnh. Người Dã Lang vô tình run lên một lúc. Hắn ta lại hô lớn lần nữa: – Ra đây hết cho tao!

Thường Nhạc không nhanh không chậm bước đến vị trí trung ương đại sảnh. Suy ngẫm nhìn sói hoang một cái rồi trực tiếp ngồi xuống: – Gọi tiếp đi! Tao đến xem xem, tiếng gào của Dã Lang có thể đưa ra được nhân vật như thế nào!

Dã Lang cũng không ngu. Trong chốc lát gã đã tỉnh ngộ lại. Một luồng lạnh gai cột sống bắt đầu tiến ra. Lần trước, Thường Nhạc không tự giết mình, nhưng không có nghĩa là lần này sẽ không thế.

– Ai giết Dã Lang?

Ánh mắt Thường Nhạc quắc qua đám tiểu đệ. Thần sắc cực tự nhiên nói.

– Tôi!

Tiếng của Phong vang dội nhất và cũng nhanh nhất. Nhìn thấy Thường Nhạc gật đầu, gã hưng phấn xung lên phía trước. Mười mấy thằng bảo vệ sói hoang kia nhìn nhau một cái đồng loạt hướng về phía Phong.

– Lực lượng quá nhỏ. Tốc độ nắm đấm quá chậm!
– Chân của mày nên giơ lên một chút.

– Cái này nên có một độ cong thì lại càng hoàn mỹ!

– Bịch bịch.

Thân người Phong không ngừng di chuyển về phía trước. Hoàn toàn nhờ dựa vào sự vận động của thân người. Đánh bay toàn bộ những người kia.

Dã Lang mặt biến sắc. Gã thậm chí nhìn thấy rõ ràng một con dao đâm vào Phong nhưng thứ bị hủy hoại lại là dao. – Đao thương bất nhập! Trong đầu Dã Lang bất giác phàn ứng nói.
Trong nháy mắt, Phong đã đến trước mặt Dã Lang, gã cuối cùng cũng bắt đầu ra tay rồi. Nhanh như chớp, cả cánh tay thoảng qua một đường lưỡi dao sắc bén vô cùng. Chỉ cần Dã Lang không tránh thì tuyệt đối sẽ bị chém thành hai khúc.

– Dừng lại!

Trong lúc Dã Lang tưởng mình sắp chết, tiếng Thường Nhạc đột ngột vang lên. Cánh tay sung mãn sức lực kia chỉ còn cách đầu Dã Lang nửa phân.

Mồ hôi chảy từ đầu Dã Lang xuống.

Vừa rồi, bản thân không sợ, đó chỉ là vì tốc độ của Phong nhanh quá, vốn không kịp có cơ hội để sợ…
Thường Nhạc đứng dậy. Cười phóng khoáng: – Nói cho tao biết. Dương Phát ở nơi nào?

– Dương Phát!

Dã Lang nghe đến cái tên này. Thần sắc gã lộ ra một ánh hào quang rực cháy: – Thường Nhạc, nếu mày dám giết tao thì tất nhiên phải trốn chạy thủ lĩnh của chúng tao…

– Dã Lang!

Dã Lang vẫn chưa nói xong thì bị Thanh Lang chặn đứng lại. Dã Lang hình như nghĩ ra việc gì đó. Người gã run lên, ngậm chặt miệng lại.
– Thú vị, thú vị thật. Chúng mày sợ Dương Phát thì không sợ Thường Nhạc tao sao?

Vẻ mặt của Thường Nhạc bắt đầu trở nên cổ quái.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer