NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 102: Romeo lưu manh và Juilliet ngây thơ

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập
Ads Top

– Ông chủ sư phụ.

Giọng điệu Cao Tiếu có chút ai oán, dùng ánh mắt vô cùng mờ ám nhìn Thường Nhạc.

Thường Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, lấy từ trong túi ra một tờ giấy:

– Một bài thơ tình, cầm lấy. Bây giờ mời các hạ biến khỏi tầm mắt của tôi trong vòng một phút.

Dùng ánh tay run rẩy tiếp nhận tờ giấy nhăn đến mức không thể nhăn hơn được nữa, trên giấy không đến một trăm chữ, Cao Tiếu liếc nhìn xong ánh mắt đầy vẻ tự tin như thể có được bài thơ này thì Triệu Tiểu Kỳ hẳn sẽ là người trong lòng bàn tay Cao mỗ này.

Nhưng gã vẫn không quên chụp lấy tay Thường Nhạc mà nịnh bợ:

– Ông chủ sư phụ, xem xong bài thơ này đệ tử như mơ thấy một tuyệt sắc giai nhân mình trần như nhộng, hai mắt hàm xuân vô cùng khiêu khích. Chỉ cảm thấy trong lòng một dòng nham thạch nóng chảy tuôn trào che phủ trời đất, ý niệm trong đầu cũng biến mất, chỉ có hạ thể ngẩng đầu giận dữ hướng về phía trước, trực chỉ xinh đẹp giống như viết “Ngươi đỉnh” lại viết “Thơ hay”…

– Anh có thể ở trước mặt cô nàng họ Triệu kia mà không biết xấu hổ như vậy thì cô nàng đã khóc lóc đòi lấy anh rồi.

Thường Nhạc vô tình đả kích Cao Tiếu, có lẽ là đang dùng biện pháp khích tướng để kích thích ý chí chiến đấu. Nói rồi cũng không tào lao nhiều chuyện với Cao Tiếu mà bước chân chữ bát cả người đủng đỉnh lắc lư tiến về phía tòa nhà văn nghệ.

Mọi người đều biết, học viện Kiêu Tử là trường học quý tộc giàu nhứt ở trong nước, toàn bộ phần cứng trong trường không phải chỉ xây trưng lên cho đẹp. Riêng một tòa nhà văn nghệ nhìn đã thấy khí thế hừng hực rồi. Bên trong mỗi tầng đều có những trang bị khác nhau, chia thành phòng đàn, phòng múa bale, phòng luyện tập vũ đạo thông thường, phòng kịch…

– Thường Nhạc, tới rồi à?

Thường Nhạc mới vừa đi đến tầng ba đã nghe một âm thanh vui vẻ vang lên.

Vũ Thì Tình như nhảy dựng lên, hôm nay cô nàng chỉ mặc một chiếc áo phông trắng bình thường và chiếc quần bò bó sát thoạt nhìn mang lại cho người ta một cảm giác tươi mát, chỉ có điều khối thịt phía trước kia như muốn nứt ra làm Thường Nhạc chỉ muốn hung hăng liều lĩnh nắn bóp một phen ngay tại trận.

Thường Nhạc đương nhiên không thể nào hành động như khỉ thế được, nếu bây giờ mọi người là “bạn bè” thì Thường Nhạc còn định làm một người có văn hóa.

Vũ Thì Tình thấy Thường Nhạc chỉ gật đầu cười trong lòng có chút mất mát. Thậm chí cô nghĩ tên lưu manh này dù chỉ là đùa giỡn với mình vài câu thì cũng làm nội tâm cô dễ chịu hơn rất nhiều. Text được lấy tại Truyện FULL

Ôi lòng nữ nhi, mò kim đáy bể.

Lấy ra chìa khóa Lamborghini, Vũ Thì Tình giọng có chút ảm đạm:

– Chìa khóa, trả anh.

Thường Nhạc nhạy bén nhận ra cảm xúc nàng có chút dao động, trong lúc tiếp nhận chìa khóa đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng:

– Này, hôm qua tôi đi qua bãi đỗ xe nhìn thấy xe bảo dưỡng ngon lắm, cảm ơn em!

Cảm nhận được nhiệt độ từ tay Thường Nhạc truyền tới, tuy chỉ là tiếp xúc thân thể rất bình thường nhưng lại làm tim Vũ Thì Tình đập rộn liên hồi, nàng hơi đỏ mặt nhớ tới đêm đó lúc mở cửa xe Thường Nhạc, cảm thấy hương vị của hắn còn sót lại trên xe làm cô lưu luyến thật lâu, thật lâu.

Chỉ có điều trong khoảnh khắc bị nắm tay, Vũ Thì Tình như cảm thấy giờ phút này mình dường như đã có được tất cả, những điều không vui đã hoàn toàn biến mất, thật lâu không nói nên lời.

Thường Nhạc nét mặt thành thật, giọng điệu làm cho người ta cảm thấy an tâm:

– Để cảm ơn em, tôi cam đoan sẽ diễn tốt vở này.

– Thật sao?

Gương mặt Vũ Thì Tình bừng sáng rồi nàng nhanh chóng ý thức được việc Thường Nhạc không thích bị người khác nghi ngờ, gương mặt nhỏ nhắn của nàng hơi ửng đỏ, cúi đầu như cô bé phạm sai lầm, nhẹ giọng:

– Người ta cứ tưởng… tưởng ngươi nói đùa.

Thường Nhạc thiếu chút nữa đã dậm chân thở dài:

– Đúng là những lời này đã làm tôi tổn thương. Chẳng lẽ trong lòng cô tôi là người như vậy sao?

– Người ta không cố ý nói vậy.

Vũ Thì Tình có vẻ lo lắng nghĩ mình đã làm hắn tức giận nên nói năng có chút lộn xộn.

– Mặc kệ.

Thường Nhạc lại làm ra vẻ mặt vô lại trừng trừng mắt nhìn Vũ Thì Tình, đột nhiên nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng:

– Để an ủi tâm hồn bị tổn thương của mình, tôi quyết định phải trừng phạt cô.

Vũ Thì Tình tuy không rõ ý nghĩa từ “trừng phạt” ở đây nhưng khi thấy đầu Thường Nhạc càng lúc càng gần thì nàng dù có là thiên hạ đệ nhất ngốc nghếch cũng hiểu được Thường Nhạc muốn làm gì rồi. Trong lòng cô dâng lên một nỗi hân hoan mong đợi, nhắm mắt chuẩn bị đón nhận thâm tình của hắn. Bỗng nhiên cô nhận ra ánh mắt Thường Nhạc hiện lên một tia giảo hoạt không lấy làm tốt đẹp.

Lùi nhanh về phía sau một bước, Vũ Thì Tình dậm chân gắt gỏng:

– Lại khi dễ người ta, đừng có lần nào cũng lưu manh như thế được không.

Dựa vào sự hiểu biết của mình với Thường Nhạc thì chắc hẳn hắn sẽ nói: “Ta chính là lưu manh” sau đó sẽ ôm lấy mình, nếu như vậy cô sẽ hành động như bản năng của một cô gái là cố ý giẫy dụa rồi sau cùng là bất đắc dĩ đi vào khuôn khổ.

Đáng tiếc chính là Thường Nhạc căn bản không có động thái tiến thêm mà trên mặt còn lộ vẻ bất đắc dĩ như âm mưu bị vạch trần phẫn nộ nói:

– Được rồi không lưu manh thì không lưu manh, hôm nay tôi sẽ làm một người có văn hóa.

Vũ Thì Tình chấn động không tin nổi nhìn Thường Nhạc giọng nói dịu dàng:

– Ngươi, hôm nay ngươi đột nhiên trở nên tử tế vậy? Tại sao thế?

– Không có gì.

Thường Nhạc thản nhiên cười lịch sự nắm tay Vũ Thì Tình, dùng ánh mắt vô cùng thâm tình dừng ở giai nhân, giọng nói mị hoặc say mê:

– Có thể vì tôi không muốn thấy Tình Nhi không vui, bỗng nhớ tới một đoạn thơ cổ Ả Rập: “Ngắm nhìn, dã thú ngắm nhìn khuôn mặt thiếu nữ, thiếu nữ đứng yên trong vòng tay gã, kể từ ngày đó, gã bỗng như một hành thi…” (Câu thơ này đã xuất hiện trong bộ phim “Kim cương”)

Hóa đá, Vũ Thì Tình đột nhiên hóa đá, trong mắt thu ba biến đổi thành muôn vàn nồng tình mật ý, nhanh chóng phóng thích ra giăng đầy trong không khí. Khi những lời này vừa chạm đất, bốn mắt tương giao, Vũ Thì Tình bỗng có cảm giác tự hào, tên lưu manh, dã thú trước mắt cô không ngờ lại có dáng vẻ cung kính như chi thần dưới chân cô.

Tối thiểu trong giây phút này hắn hoàn toàn thuộc về cô. Một sự ngọt ngào toát ra từ ngực cô, Vũ Thì Tình hai giọt nước mắt rơi xuống mặc kệ đây là chốn công cộng, cô bổ nhào vào lòng hắn, cái miệng nhỏ nhắn không biết đang lầm bầm điều gì.

Ở hành lang một phòng tập nào đó có một chiếc đầu nhỏ nhắn bỗng rụt vào, trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia tràn ngập đau thương.

Trên đời này người đàn ông lưu manh vô sỉ nhất ngoài Thường Nhạc ra còn có thể là ai được nữa.

Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Vũ Thời Tinh, cảm thụ được mùi hương nhẹ nhàng từ người cô truyền tới, giọng điệu ủy khuất như bị ức hiếp.

– Tình Nhi, chúng ta chẳng phải là bạn sao? Tôi sẽ cho là cô đang dụ dỗ tôi đấy, như vậy không tốt đâu, đang là ban ngày ban mặt đấy…

Vũ Thì Tình ngẩng gương mặt vừa ngọt ngào lại có chút giận dữ, oán hận, dùng bàn tay trắng như phấn đánh yêu Thường Nhạc.

Rất hiển nhiên, khi Vũ Thì Tình nóng nảy Thường Nhạc lại không vội vã, hắn thầm nghĩ trong lòng “Bản thiếu gia đây một giây đồng hồ đến vài em, phải cẩn thận dạy dỗ từng người mới được”.

Biểu hiện trên mặt bỗng trở nên nghiêm túc, Thường Nhạc nghiêm trang:

– Cô hãy mau ra tập luyện đi, muộn nữa e rằng những người khác sẽ giết tôi mất.

– Á.

Vũ Thì Tình ảo não hét một tiếng mới nhớ tới Hoa Nhã Ca và những người khác đã đợi ở phòng tập khá lâu, cô bèn lấy khăn lau nước mắt, Vũ Thì Tình dắt Thường Nhạc chạy như bay hướng tới phòng tập kịch.

Hoa Nhã Ca hôm nay mặc chiếc váy trắng dài, toàn bộ thân hình nữ nhân thủy tố mềm mại nhu nhược như không có xương hấp hé lộ phần da thịt trắng như tuyết làm người ta phải thán phục.

Nàng chỉ tuỳ chỉnh lọn tóc dài như thác nước kia đã phả ra một loại hơi thở quý tộc, một phiên bản thiên kim tiểu thư Julliet hiện đại.

Lần trước Thường Nhạc hoàn toàn bị Hoa Nhã Thi hớp hồn nên không có tâm trí để ý đến Hoa Nhã Ca, còn lần này hắn lại một lần nữa bị chấn động, tuyệt đại dung nhan kia, gương mặt mảnh mai thon dài cùng thân thể mềm mại tuyệt đối không hề thua kém cô chị Hoa Nhã Thi.

Khác với vẻ lạnh lùng cao quý tao nhã của Hoa Nhã Thi, Hoa Nhã Ca còn nhiều hơn một phần thanh tú, đôi mắt to ngây thơ ngập nước kia còn mơ hồ ẩn chứa một nét bướng bỉnh.

Được biết một cực phẩm mỹ nữ như vậy làm Thường Nhạc cảm thấy trời xanh đã không vứt bỏ hắn, cuộc sống của hắn lại một lần nữa có ý nghĩa.

Hai chị em họ Hoa mang lại cho Thường Nhạc cảm giác khác biệt duy nhất đó là ở chỗ cô em Hoa Nhã Ca là báu vật hắn phải cất giữ còn cô chị Hoa Nhã Thi là người vừa gặp đã làm hắn thấy bản thân như thiếu nàng điều gì đó, có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của tiếng sét ái tình.

Về mấy diễn viên khác Thường Nhạc hoàn toàn không để ý nhưng hắn vẫn hòa nhã chào hỏi mọi người, lúc đó, trái tim hắn đã hoàn toàn đặt trọn ở trên người Hoa Nhã Ca. Ngay từ lúc bước vào cửa Thường Nhạc đã mơ hồ nhận thấy cô bé này nhìn mình như kẻ thù.

Điều này làm Thường Nhạc có chút buồn bực, hắn không biết rốt cục mình đã đắc tội cô nàng ở điểm nào. Vì hắn nhớ rõ lần trước giáp mặt hắn cũng tán Hoa Nhã Thi, Hoa Nhã Ca tuy rằng có kinh ngạc nhưng cũng không dùng ánh mắt tức giận ai oán này nhìn mình.

– Thường Nhạc, xem lời kịch trước đi.

Vũ Thì Tình đưa kịch bản cho hắn, thần thái như đạo diễn chính chỉ đạo sân khấu này.

Thường Nhạc liếc mắt nhìn rồi hỏi:

– Kịch bản? Là theo nguyên tác sao?

– Đúng vậy.

– Ồ vậy thì không cần kịch bản, cứ bắt đầu đi.

Thường Nhạc hoành tráng hô vì bản lĩnh đã nhìn qua sẽ không quên được của hắn không phải là không có thực.

– Hả?

Không chỉ có Vũ Thì Tình mà cả Hoa Nhã Ca và vài diễn viên phụ đều phát ra tiếng ngạc nhiên.

Điều này lại làm Thường Nhạc có phần ngượng ngùng sợ hãi mà nhìn mọi người chậm rãi:

– Tôi sẽ xuất hiện ở chương đầu màn đầu đúng không? Câu thoại đầu tiên là “Trời hãy còn sớm như vậy sao?” Câu thứ hai là “Thời gian vượt qua nỗi đau dường như dài hơn bình thường, người đang vội vã đi tới kia chẳng phải cha ta sao?”, câu thứ ba là “Tôi vẫn đang đi lại ngoài cửa” câu thứ tư là…

Mọi người ngây như phỗng nhìn tên biến thái này không tự chủ được gật đầu.

Ánh mắt Vũ Thì Tình lộ vẻ vui mừng phấn khởi, trời xanh có mắt, nhân vật dự khuyết này có khi còn hơn cả vai chính, cô lập tức hô lớn:

– Kìa, mọi người bắt đầu đi, bắt đầu từ màn một.

Không thể không thừa nhận Thường Nhạc quả là có tố chất của một diễn viên, hơn nữa chính là dưới sự dẫn dắt của hắn, vai phụ cũng có thể phát huy vai diễn của mình một cách lưu loát. Diễn cùng với Thường Nhạc, người sắm vai Rio bạn thân của Romeo cũng phát huy rất tốt không có vấp váp gì, hai người vui mừng phối hợp hoàn thành tốt xuất diễn.

Thời gian vội vàng qua nhanh, hai chương đầu màn một đã thành công tốt đẹp. Lúc này ánh mắt của vài người diễn vai phụ nhìn Thường Nhạc đã khác trước, trong mắt họ có một tia lửa nóng, cảm giác kính sợ của bọn họ đối với Thường Nhạc cũng nhanh chóng biến mất tiêu, họ đều cảm thấy người này đúng là giỏi thật, diễn chung với hắn đúng là một loại hưởng thụ.

Ánh mắt vui sướng của Vũ Thì Tình còn ẩn chứa một loại nồng tình mật ý, dường như nhìn biểu hiện của Thường Nhạc cô cũng có chút quang vinh. Trong nội tâm cô nghĩ tên lưu manh này lúc không lưu manh thì đúng là cũng có một loại hơi thở quý tộc mãnh liệt. Nhưng cô cũng có chút mâu thuẫn vì không biết rốt cục mình thích tên Thường Nhạc lưu manh hay Thường Nhạc nhã nhặn, có lẽ cả hai đều thích, có lẽ điều cô thích chính là thể hỗn hợp hắc ám quang minh kia.

Chương thứ ba, Thường Nhạc nghỉ ngơi, Vũ Thì Tình lập tức đưa qua một chai nước khoáng còn hỏi han rất nhiều chuyện.

Thường Nhạc và Vũ Thì Tình vừa nói chuyện vừa cười vui nhưng đồng thời cũng vẫn để ý tới Hoa Nhã Ca ở trên sân khấu.

Chương thứ ba, Julliet hoa lệ xuất hiện, chương này nàng đối thoại với bà vú và phu nhân Capulet, Thường Nhạc giương mắt nhìn.

Dường như cảm xúc của mọi người đều đã bị hai chương trước đó kích phát nên đều biểu hiện rất tốt. Đặc biệt khi Hoa Nhã Ca nói câu thoại đầu tiên có một loại sức hấp dẫn có thể bẻ gẫy, nghiền nát làm người ra gần như không thể hít thở.

Vũ Thì Tình mẫn cảm phát hiện vẻ chuyên chú khi Thường Nhạc nhìn Hoa Nhã Ca, tuy nhiên cô thông minh giả bộ như không nhìn ra.

Làm một MC giỏi giao tiếp giỏi ứng biến, Vũ Thì Tình biết chỉ có thời điểm có riêng mình với Thường Nhạc hắn mới chính thức hoàn toàn thuộc về mình. Đối với cô mà nói chỉ có hai lựa chọn hoặc là lập tức từ bỏ hoặc mắt nhắm mắt mở yên lặng chịu đựng.

Rất hiển nhiên, tới bây giờ cô cũng không muốn buông tha cho cho tên lưu manh giống hệt người tình trong mộng viết trong nhật ký của mình cho nên những gì cô có thể làm chỉ là làm người phụ nữ dịu dàng đứng sau lưng hắn.

***

Chương bốn cũng thông qua thuận lợi, vấn đề xuất hiện ở chương năm.

Kỳ thật phân nửa trước chương năm cũng rất thành công, nhưng chính ở nửa sau khi Romeo và Juilliet gặp nhau ở vũ hội hóa trang, vấn đề rất lớn đã nảy sinh. Bởi vì phần này không chỉ có hai người thổ lộ mà còn có một phân cảnh hôn… Text được lấy tại Truyện FULL

Để phù hợp với tinh thần sống lành mạnh của học sinh trung học, Vũ Thì Tình đã truyền đạt tinh thần chỉ thị của cấp trên là không cần hôn thật, chỉ ra vẻ một chút là được. Cứ như vậy, Thường Nhạc có tiếc nuối nhưng cũng không có ý kiến. Nhưng vấn đề của Hoa Nhã Ca thì lớn, không biết vì sao vừa cùng diễn với Thường Nhạc cô đã căng thẳng nói không ra lời, còn đỏ mặt tim đập loạn nhịp làm tắc vô số lần.

Không ai biết vì sao, chỉ có Hoa Nhã Ca tự mình hiểu được, mặc dù cô đã gặp Thường Nhạc nhiều lần, cũng đã cùng cô chị thảo luận về người này khá nhiều lần nhưng chưa bao giờ thực sự cùng hắn chuyện trò gì. Tuy rằng vị tuyệt sắc thiếu nữ này vô số lần tưởng tượng một ngày nào đó sẽ cùng hắn nói chuyện, nhưng hiện tại nguyện vọng được thực hiện cô lại không biết làm sao.

Thật là một cô nàng thuần khiết!

Thường Nhạc cảm thán tự đáy lòng, dường như hắn đã nhìn thấu tâm sự của Hoa Nhã Ca.

Vũ Thì Tình chạy tới thương lượng hồi lâu cùng Hoa Nhã Ca, như đã hạ quyết tâm gì đó cô lại chạy tới bên Thường Nhạc ghé tai hắn nói:

– Nhã Ca hình như rất căng thẳng, hơi ngượng ngùng, em và những người khác ra ngoài cho hai người giao lưu một chút…

Tuy giọng điệu của Thường Nhạc rất bình thản nhưng trong lòng như hoa nở, đúng là lương duyên trời ban, hắn không kìm nổi cảm ơn ông trời.

Lúc này Vũ Thì Tình bướng bỉnh oán giận nhìn Thường Nhạc, gương mặt cười khó hiểu hạ giọng nói:

– Đừng tưởng em không biết anh muốn làm gì, đại sắc lang, lần này dễ dàng cho anh quá.

Rất hiển nhiên, Vũ Thì Tình rất tự tinh vào bản lĩnh tán gái của Thường Nhạc, không cần nghĩ nhiều cô cũng đoán được có hai người với nhau Thường Nhạc nhất định có biện pháp giải quyết vấn đề của Hoa Nhã Ca…Bởi vì ngay cả bản thân cô cao ngạo là thế sau khi gặp tên lưu manh này cũng rất nhanh chóng bị đánh bại.

Thường Nhạc trong lòng nóng lên, giọng nói cũng như gấp rút:

– Tình Nhi, tôi biết cảm ơn em như thế nào đây?

Trong đời hắn, chỉ có người hắn nguyện lấy làm vợ Nam Cung Huân Y giúp hắn tán gái, hiện tại lại có cả Vũ Thì Tình cũng giúp hắn làm tên tiểu sắc lang có chút cảm động.

– Hả? Cảm ơn em?

Vũ Thì Tình cong cái miệng nhỏ nhắn, nghiêm túc suy tư vài giây đồng hồ rồi mới nghịch ngợm nói:

– Anh đồng ý với em một việc đã, tuy nhiên hiện tại em chưa nghĩ ra chuyện gì, sau này sẽ nói cho anh biết.

Thường Nhạc ưỡn ngực, ánh mắt nhìn Vũ Thì Tình có vẻ yêu say đắm, giọng điệu chân thực đáng tin:

– Ok, đồng ý.

– Ha ha.

Vũ Thì Tình cố nén xúc động muốn hôn Thường Nhạc một cái giữa chốn đông người, mang theo tiếng cười như chuông bạc xoay người hướng về mấy diễn viên vai phụ nói vài câu rồi đi ra ngoài, còn rất nể tình đóng cửa lại.

***

– Em rất ghét tôi à?

Thường Nhạc đi đến trước mặt Hoa Nhã Ca hỏi một câu.

Khoảng cách giữa hai người như được rút ngắn, Thường Nhạc ngửi thấy một loại hương vị thần kỳ trên người Hoa Nhã Ca, hương vị này làm người ta say mê, làm người ta không thể phẫn nộ, làm người ta hận không hạ lòng. Mùi hương đó lộ ra vẻ bướng bỉnh tự nhiên, mùi này không giống Đồng Uyên nghịch ngợm, không giống vẻ điêu ngoa của Tư Đồ San San, đây chỉ là một mùI hương bướng bỉnh độc đáo.

Dường Như chỉ có thiên kim tiểu thư từ nhỏ bị giữ trong nhà như viên ngọc quý mới có vẻ bướng bỉnh này. Ồ không, chuẩn xác mà nói nhất định phải là một thiếu nữ cực kỳ ngây thơ lương thiện mới có vẻ bướng bỉnh như vậy.

Cũng giống Thường Nhạc, cảm nhận được hơi thở đàn ông đập vào mặt, Nhã Ca vẫn không lùi bước mà chỉ cúi đầu theo bản năng, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như quả táo chín.

Thường Nhạc phát huy diễn kỹ, ngay lập tức lộ vẻ tươi cười thuần khiết lương thiện, hơi cúi người, giọng điệu ngây thơ như một diễn viên hài kịch:

– Nhã Ca, tôi có thể gọi em là Nhã Ca không? Nếu em không có ý kiến gì với tôi, chúng ta sẽ bắt đầu tập luyện, bên ngoài rất nhiều người đều đang sốt ruột đợi chúng ta, như vậy không tốt đâu.

Nhìn gương mặt hoàn toàn vô hại của Thường Nhạc, Hoa Nhã Ca lập tức tìm được vẻ tự tin thốt lên:

– Có ý kiến, tôi có ý kiến.

– Ý kiến gì?

Thường Nhạc cười mưu mẹo.

Hoa Nhã Ca cắn môi nói:

– Anh là người xấu, tôi không muốn diễn với anh.

Thường Nhạc bị những lời này làm tổn thương lòng tự tôn yếu ớt hít sâu một hơi hỏi:

– Người xấu? Tôi xấu ở đâu?

Hoa Nhã Ca nhanh mồm, bộ dạng không thể đáng yêu hơn, đùng đùng nổi giận nói:

– Lần trước anh ức hiếp chị tôi, hôm nay lại ức hiếp bạn tốt Tiểu Vũ của tôi tôi đều nhìn thấy, hừ.

– Ức hiếp các em?

Thường Nhạc hơi sửng sốt thầm nghĩ ông là đang tán gái chứ, nét mặt tràn đầy vẻ tủi thân ánh mắt ngập vẻ bi ai hắn nói:

– Là tôi thích các em, theo đuổi các em, chẳng lẽ như thế là sai à?

Hoa Nhã Ca giật mình nhìn bộ dạng ảm đạm của Thường Nhạc không ngờ lại cuống quýt kích động nói:

– Thường Nhạc anh muốn khóc à? Không được khóc nhé, tôi xin lỗi, tôi không cố ý nói anh vậy.

Thường Nhạc lúc đó còn cả muốn chết rồi, trong lòng nghĩ con mắt nào của cô thấy bản thiếu gia muốn khóc thế? Xem chừng có vẻ vừa rồi diễn hơi quá nên cứ như thậy, xong hắn rất nhanh chóng rút ra kết luận cô nhỏ này đúng là rất thuần phác, rất dễ gạt.

Kết quả là bản thất lưu manh tương kế tựu kế lại ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, vẻ mặt bi thương, chớp mắt mê hồn ngấn lệ chớp động còn đưa tay lay gạt mạnh:

– Khóc? Tôi sẽ không khóc, chẳng qua tôi đau lòng, còn thấy tủi thân, vì sao tôi không có quyền thích các em, vì sao trên thế giới này lại không có ai hiểu mình?

Hoa Nhã Ca quả thực căng thẳng muốn chết, đau lòng nhìn Thường Nhạc, giọng nói giống như cô bé 10 tuổi dỗ dành đứa trẻ 8 tuổi:

– Đừng buồn, ngoan, tôi hiểu anh…à không, mà tôi không hiểu… một người con trai chỉ có thể thích một cô gái, một cô gái chỉ có thể thích một chàng trai, sao anh lại có thể thích nhiều cô gái như vậy?

Thường Nhạc trong lòng muốn phì cười, cô gái nhỏ này quả thực quá đáng yêu, làm cho người ta không kìm nổi giữ chặt cô trong lòng mà yêu thương. Nhưng sự việc đã đến nước này, Thường Nhạc cũng chỉ có thể phát huy đạo đức nghề nghiệp của một diễn viên, đầy yêu thương và mê man thở dài nói:

– Tôi cũng không biết, vấn đề này luôn làm tôi rất mâu thuẫn, có thể bản thân tôi đã được mặc định là phải thích rất nhiều em nàng rồi. Em nói xem, phải làm thế nào đây?

Hoa Nhã Ca rõ ràng đã rơi vào vở diễn rồi, nhẹ nhàng xoa xoa khoé mắt đang nặn ra nước mắt kia của Thường Nhạc, phát huy trí tưởng tượng của cô nữ sinh nhỏ khờ dại hỏi:

– Có phải vì… vì anh chưa gặp phải người con gái anh thực sự thích? Trong sách có nói, khi người đàn ông đa tình gặp phải người phụ nữ đích thực của đời mình sẽ chuyên tâm yêu cô ta sâu sắc…

Thường Nhạc đồng tình gật đầu, cả người trở nên thuần khiết thì thảo hỏi:

– Nhưng, đi đâu để tìm được chân mệnh thiên nữ này?

– Đừng nản lòng, nhất định sẽ tìm được!

Hoa Nhã Ca an ủi Thường Nhạc như người lớn, đôi mắt ngập nước chuyển động, đột nhiên cắn môi nói:

– Nhiều, nhiều lắm, tôi sẽ cùng anh tìm kiếm.

– Thật sao?

Thường Nhạc nét mặt tràn ngập kinh ngạc thiếu chút nữa lệch cả hàm.

– Ừ.

Hoa Nhã Ca hơi xấu hổ gật đầu, nhưng so với trước đó cũng đã tự nhiên hơn.

Thường Nhạc bắt lấy cơ hội ngàn năm có một, lộ vẻ thẹn thùng e ngại như chàng thiếu nhiên chưa từng thấy cô gái bao giờ mà yếu ớt hỏi:

– Nhã Ca… tôi nói, nếu như chân mệnh thiên nữ của tôi chính là em vậy phải làm sao?

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer