NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 286: Thánh điện Hắc Ám

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập
Ads Top

Đương nhiên, bất kể thánh nữ hắc ám, yêu mị đến mức nào, Thường Nhạc vẫn mang cô tới Nhật Bản, phải biết rằng tối nay ở tầng hầm của Đại Thế Giới ở Hongkong, tấm màn của Thánh điện Hắc Ám sẽ được mở ra, hy vọng đừng khiến hắn thất vọng.

Thường Nhạc vốn chuẩn bị để Tiểu Bảo ở lại nước, chuyên phụ trách buôn bán gái của Nhật Bản tới Trung Quốc, những công việc đó khá nhẹ nhàng, hơn nữa lại có thể kiếm được tiền.

Tiểu Bảo cho rằng, lăn lộn phía sau mông lão đại, nhất định có thể làm ra tiền, vì vậy dù sao cũng không nghe lời Thường Nhạc, kiên quyết đi tới Hongkong cùng Thường Nhạc.

Điều duy nhất khiến Thường Nhạc buồn bực chính là Tiểu Bảo nghiên cứu nhiều đồ cổ như vậy, cô ấy mang đi đâu hết rồi, không bán nhanh tới mức đó chứ?

Chuyện như vậy khiến Thường Nhạc lần trước đã cố ý phái hai người ngầm di theo Tiểu Bảo, kết quả là nhìn thấy Tiểu Bảo mang đồ cổ vào trong phòng, lúc ra thì chẳng còn gì nữa.

– Đúng là quái quỷ!

Mỗi khi ánh mắt của hắn tiếp xúc với ánh mắt tinh ranh của Tiểu Bảo, Thường Nhạc luôn vô cùng buồn bực, trên người cô bé rốt cuộc cất giấu những bí mật gì?

– Lão đại, anh nhìn xem châu báu ở Hongkong đẹp như vậy, chi bằng buổi tối chúng ta tranh đoạt một phen, có được không ạ? Tiểu Bảo lôi kéo Thường Nhạc, vẻ mặt tươi cười.
Ánh mắt Thường Nhạc nhìn chỗ châu báu mà Tiểu Bảo chỉ, phía trên cắm cờ của mấy quốc gia, ngoài ra, xung quanh còn có rất nhiều bảo vệ.

– Bốp!

Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp vỗ lên gáy Tiểu Bảo một cái, hung tợn nói: – Chẳng thà em bảo lão đại đi cướp ngân hàng còn hơn!

– Cướp ngân hàng là tội chết nha!

Tiểu Bảo cũng hiểu được không ít.

– Cướp ở đây với cướp ở ngân hàng có khác gì nhau?
Thường Nhạc nhếch mép.

Tiểu Bảo giật giật khóe miệng, cuối cùng lâm vào trầm mặc

Bạch Hồn trong chớp mắt đã đi vào tầng hầm của Đại Thế Giới Hongkong, đồng tử của y co rút lại. Nơi này giống như đã tụ họp phân nửa tinh anh ở khu vực Hongkong, Ma Cao, Đài Loan.

Trùm sòng bạc, vua buôn bán ở khắp nơi, thậm chí còn có quan chức chính phủ, minh tinh điện ảnh…. Chỉ đơn thuần nhìn thân phận của đám người trước mắt, Thánh điện Hắc Ám e rằng còn to lớn hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

Toàn bộ tầng hầm có vẻ âm u, nhưng được bài trí cực kỳ xa hoa. Thoạt nhìn thì có chút quỷ dị, khiến người ta không cách nào dò xét được.
Trên mỗi chiếc ghế đều dán danh tính, bắt đầu từ hàng đầu tiên. Thân phận cũng theo đó mà giảm dần, Bạch Hồn ngồi ở ghế thứ sáu hàng thứ nhất.

Toàn bộ tầng hầm có năm mươi bốn ghế, người ngồi ở ghế cuối cùng Bạch Hồn cũng biết, gã là một ông trùm ngành thế chấp ở Hongkong, thân phận này trị giá cũng hơn trăm triệu!

Ngồi bên trái cạnh mình lại là Kim Sảng – ông trùm ngành châu báu Hongkong.

Phía trước tất cả các ghế là một chiếc bàn tròn, có bốn người mặc đồ đen đứng bên cạnh bàn, chỉ đơn thuần nhìn khí thế của họ cũng thấy rõ ràng đó là cao thủ nhất đẳng.

Nhưng điều khiến Bạch Hồn không thoải mái chính là gã lại không thể nhìn thấu đối phương, về tổng thể thì bốn người này giống như âm hồn màu đen, lại giống như người chết không còn sinh mệnh vậy.

– Tại sao lại có cảm giác như vậy?

Bạch Hồn lắc đầu, cố gắng muốn loại bỏ cảm giác không thoải mái này. Nhưng cảm giác này lại càng ngày càng nặng nề, giống như bị một tảng đá khổng lồ đè lên vậy.

Ánh mắt Bạch Hồn bất giác nhìn sang bên cạnh thì kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ Kim Sảng hô hấp vẫn bình thường giống như không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ ông ta, sắc mặt tất cả những người phía sau đều rất khó coi.

Rõ ràng cũng có cảm giác giống gã, chẳng lẽ Kim Sảng cũng là một cao thủ?

Bỗng nhiên lúc đó bên cạnh chiếc bàn tròn lộ ra một ánh sáng màu đen chói mắt, dòng khí quỷ dị dần được xoay tròn và mở ra, giống như có một lực hấp dẫn vô tận vậy

Dòng khí quỷ dị màu đen kia càng lúc xoay tròn càng nhanh, cuối cùng lại ngưng kết lại, chậm rãi tụ lại thành một hình người, khí tức mà bóng đen kia toát ra ngày càng ngang ngược, hống hách.

– Thật là mạnh!

Bạch Hồn hít sâu một hơi, khí thế này so với lão đại của mình, không ngờ lại không thể phân cao thấp!

– Tham kiến Thánh sứ Hắc Ám!

Bốn người áo đen cùng khom cúi người, thanh âm già nua khô héo khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như đó là thanh âm mà bọn họ phải tiêu hao sức mạnh cả đời.

Đám người Bạch Hồn cũng nhất loạt đứng lên, cúi người nói: – Tham kiến Thánh sứ!

Vừa dứt lời, tâm tình của Bạch Hồn trở nên căng thẳng, vừa rồi khi gã đứng lên, hô vang khẩu hiệu kia, không ngờ không phải là do bản thân gã, mà giống như gặp phải ma lực nào đó.

Nhưng nhìn sang Kim Sảng bên cạnh, khốn kiếp, người này vẫn còn lười biếng ngồi ở đó, giống như không có việc gì xảy ra: – MK, đây chính là chênh lệch!
– Nhìn thấy sứ giả, vì sao không thi lễ?

Thanh âm trong trẻo vô cùng dễ nghe đột ngột vang lên từ hàng cuối cùng.

– Thánh nữ Hắc Ám!

Tiếp xúc với khuôn mặt quen thuộc của đối phương, Bạch Hồn gần như kêu lên, cô không phải là đi sau lão đại sao? Sao lại tới đây?

– Tại sao phải thi lễ?

Ánh mắt nghiền ngẫm của Kim Sảng chuyển sang Thánh nữ.

– Láo xược!
Bóng đen kia khẽ vung tay, một luồng sức mạnh khổng lồ phóng thẳng về phía Kim Sảng.

– Ầm!

Vừa mới tiếp xúc với thân thể Kim Sảng, xung quang lập tức phát ra những dòng khí mãnh liệt, cả bóng đen và Kim Sảng hơi lung lay một chút, thực lực của hai người đúng là ngang nhau.

– Ông không phải Kim Sảng?

Thánh nữ Hắc Ám biến sắc.

– Tôi không phải là Kim Sảng thì là ai? Chẳng lẽ là chồng cô?
Ánh mắt Kim Sảng tà ác quét ngang bộ ngực cao ngất của Thánh nữ, cổ quái nói.

– Lão đại!

Giọng điệu khêu gợi này, ánh mắt dâm tà mà không ti tiện này, hơn nữa còn thực lực siêu khủng lúc nãy nữa, khiến Bạch Hồn nhanh chóng liên hệ Kim Sảng với Thường Nhạc.

Quả thật, người trước mặt quả thật không phải là ai khác, chính là Thường đại thiếu gia của chúng ta. Tiểu Bảo đề xuất cách cướp châu báu, Thường Nhạc mặc dù không áp dụng, nhưng hắn và Tiểu Bảo lại cướp vị trí của Kim Sảng – Chủ tịch Hội đồng quản trị ngành châu báu!

Theo lời của Tiểu Bảo thì chỉ cần có tiền, cướp ở chỗ nào cũng được, mà sau khi Kim Sảng phát hiện mấy tên vệ sĩ là đặc công đã bị Thường Nhạc thoải mái hạ gục, ông ta cũng không hề kinh hoàng.

Tùy ý nói một câu: – Muốn bao nhiêu tiền, cậu nói đi!

Tiểu Bảo trả lời rất nhanh, cũng rất chung chung: – Chúng tôi cần rất nhiều rất nhiều tiền, càng nhiều càng tốt!

Thường Nhạc lại thản nhiên mỉm cười: – Tin rằng đường đường là Kim Sảng – ông trùm ngành châu báu Hongkong hẳn là cũng nhận được thiệp mời của Thánh điện Hắc Ám. Tôi chỉ muốn tấm thiệp mời kia mà thôi.

Tính cách của Kim Sảng dường như rất giống với tên của hắn, ông ta sảng khoái gật đầu, nói: – Kỳ thật người làm ăn đều là cướp của, Thánh điện Hắc Ám khiến người ta cảm giác rất tà ác. Bọn họ nhìn trúng tiền của tôi, nếu cậu đã đồng ý tham dự, tôi tất nhiên sẽ không để bụng.

Cũng chính là như vậy, Thường Nhạc dễ dàng xâm nhập vào trong tầng hầm của Đại Thế Giới Hongkong.

Khi tiếp xúc với ánh mắt tà ác của Thường Nhạc, tâm tình của Thánh nữ Hắc Ám có chút dao động, có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng trong thời gian ngắn lại không thể nhớ ra là ai?

– Bất kể ông là người nào, khi bước vào nơi này, chính là người của Thánh điện Hắc Ám, Thánh nữ, cô lui sang bên đi!
Bóng đen phất tay, Thánh nữ hắc ám liếc nhìn Thường Nhạc một cái thật sâu, rồi nhanh chóng lui sang một bên.

– Muốn tôi gia nhập Thánh điện hắc ám, có thể!

Lời nói của Thánh điện Hắc Ám gần như khiến Bạch Hồn bị dọa nhảy dựng lên. Gã vào nằm vùng thì cũng xong rồi, chẳng lẽ lão đại còn muốn đích thân mạo hiểm? Dường như bóng đen kia cũng giật mình.

Gã không ngờ rằng Thường Nhạc sẽ đồng ý một cách sảng khoái như thế!

Thường Nhạc không đợi đối phương phản ứng lại đã tiếp tục nói: – Tuy nhiên tôi nhất định phải biết Thánh địa Hắc Ám rốt cuộc là cái gì. Nếu không cũng không thể khiến tôi u mê được!
Nhìn bộ dạng của Thường Nhạc bây giờ, giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn vậy, vừa nói xong, ánh mắt hắn quét sang đám người phía sau, nói: – Có phải mọi người cũng muốn biết rốt cuộc Thánh địa Hắc Ám là như thế nào? Ngoại trừ một Thánh nữ Hắc Ám, còn có nhân vật ưu tú nào nữa?

– Hừ, tôi thấy hắn căn bản không có ý muốn gia nhập Thánh điện Hắc Ám, đơn thuần là chỉ tới nơi này để quấy rồi mà thôi! Trong chớp mắt, trong lòng Bạch Hồn khẽ dao động, chỉ Thường Nhạc mà nói.

– Thằng nhóc mày cũng đủ thông minh đấy!

Thường Nhạc hài lòng nhìn Bạch Hồn.

Bốn gã áo đen chậm rãi tiến về phía Thường Nhạc, bóng đen kia vẫn lẳng lặng đứng yên ở đó, xem ra hành tung bất định.

Người vây xem ở phía dưới đều dần lùi rộng ra để giành không gian!

– Giết gà dọa khỉ!

Thường Nhạc bóp bả vai, cười hì hì nói: – Anh có thủ hạ, tôi cũng có, hơn nữa còn không ít nha.

– Hắn là Thường Nhạc!

Bộ dạng kia, ngữ khí kia, trong chớp mắt trong đầu Thánh nữ Hắc Ám lóe lên một ý nghĩ, không kìm nổi mà kêu lên.
– Ha ha, mỗi ngày đều ở cùng tôi, cho dù tôi che giấu thế nào cũng vô dụng, thật là tiếc! Thường Nhạc tà ác cười, vung tay lên, hiện ra trước mặt Thánh nữ Hắc Ám với nụ cười phóng khoáng, tà mị.

– Mày chính là Thường Nhạc!

Thanh âm của bóng đen mang theo vài phần kinh ngạc.

– Ầm!

Cánh cửa tầng hầm bị công kích một cách thô bạo rồi được mở ra.

Thân thể khổng lồ của Hải Văn, khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Bảo, bốn cao thủ của gia tộc Tây Môn. Ngoài bọn họ ra, còn có mười người mặc đồ đen đứng bên cạnh, chỉ nhìn khí thế của bọn họ cũng thấy rõ ràng họ đều là cao thủ nhất đẳng.

– Ha ha, Thánh sứ Hắc Ám, trước tiên mày hãy lộ rõ thân hình cho tao xem, nếu là đàn ông, giết không tha, nếu là phụ nữ xấu xí, cũng giết, đương nhiên, nếu bộ dạng giống như Thánh nữ Hắc Ám, thiếu gia tao sẽ rất sung sướng!

Thường Nhạc phóng khoáng mỉm cười.

– Hừ!

Thánh sứ Hắc Ám lạnh lùng hừ một tiếng, trong chớp mắt, xung quanh thân thể hắn phát ra một ánh sáng cực kì linh hoạt, ánh sáng đen sắc bén trực tiếp tấn công về phía Thường Nhạc.
– Thật là mạnh!

Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên, thân hình khẽ dịch sang bên cạnh, Hải Văn cũng nhanh chóng bổ sung vào chỗ trống kia, sức mạnh khủng khiếp kia lại nhanh chóng hướng về phía Hải Văn.

– Thật sảng khoái!

Hải Văn thoải mái duỗi tấm lưng có chút nhức mỏi, trên mặt lộ ra nụ cười thô lỗ.

Lúc này, tứ đại cao thủ của gia tộc Tây Môn cũng phóng về các phía, bốn gã áo đen lập tức dừng bước.

– Bảo bối, chúng ta vừa nói chuyện phiếm, vừa xem đánh nhau, thế nào?
Thường Nhạc khẽ động, chớp mắt đã ở trước mặt Thánh nữ Hắc Ám.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer