NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Tình Địch (The Rivals In Love)

Chương 1

Tác giả: Janet Dailey
Ads Top

Nàng có cảm giác đang bị theo dõi. Một đôi mắt của ai đó đang rình rập nàng. Phòng tiếp khách đang đầy nghẹt người nên việc ấy không có gì đáng ngạc nhiên, thế nhưng nàng có cảm giác vô cùng nặng nề là đang bị theo dõi…

Cách đây 20 phút, cùng người bạn và đồng nghiệp Ellery Dorn, Flame Bennett vừa đến dãy mười hai phòng của gia đình De Bergs, ở tầng trên cùng của một tòa nhà cao ngất và sáng loáng trên ngọn đồi có đài điện báo của thành phố San Francisco, nàng đã dừng lại ở phòng lát đá cẩm thạch, bắt đầu cởi bao tay hiệu Fendy màu đi từng ngón một trong khi quay qua hỏi cô hầu gái mặc đồng phục hồ cứng đang chờ:

– Cô Colton đến chưa?

– Dạ, cách đây mười phút thưa cô Bennett.

Đúng như nàng đã nghi ngại. Nàng và bạn đã đến trễ, trễ hơn cả mức cho phép. Buổi chiêu đãi tối nay không chỉ là một buổi họp mặt dành riêng cho ủy ban điều hành nhà hát kịch của San Francisco, nó còn là một cuộc tiếp tân chính thức dành cho nữ danh ca giọng nữ kia tên là Lucianna Colton, được mời đóng vai đào chính trong vở kịch Trovatore II khai trương mùa biểu diễn trong mùa thu này. Không có mặt sẵn để đón cô ta khi cô ta đến cũng giống như đến trễ giờ khi được Nữ hoàng nước Anh cho yết kiến. Không ai làm thế bao giờ!

– Tiếc thay chúng ta đã không có mặt khi cô ấy đến.

Ellen lầm bầm, điệu bộ tỉnh táo trong khi đưa áo choàng và cái khăn quàng lụa trắng cho người hầu gái, rồi lơ đễnh phủi một sợi xơ vải gần như không thấy được ở tay áo vét màu đen.

Flame liếc nhanh anh ta. Anh ta đang mỉm cười, một nụ cười hơi có vẻ nhạo báng. Ellery là con người như thế đấy, coi thường mọi thứ không tao nhã và lịch sự, hóm hỉnh châm biếm đôi khi rất cay độc. Và cũng như bao giờ, tối nay anh phục sức chải chuốt không chê vào đâu được, mái tóc tơ màu nâu ép sát không bung ra một sợi nào.

– Đúng là anh, Ellery! Những giọt nước mắt của anh giống hệt như đôi giày da cá sấu của anh.

Nàng bật cười trong khi anh ta bước đến sau lưng nàng và giúp nàng cởi áo vét bằng lông chồn màu đen.

– Dĩ nhiên – Anh ta trao cái áo vét cho người hầu gái rồi chìa bàn tay đỡ cánh tay nàng, rồi hỏi – Chúng ta đi vào chứ?

– Không còn cách nào khác – Flame lầm bầm với một vẻ hơi rầu mà anh ta không thể chia sẻ.

Rời phòng ngoài, họ đi vào phòng tiếp tân rộng lớn và tiến vào khu có ghế ngồi bên trong. Nàng liếc nhanh qua chiếc ghế đệm dài màu vàng cố hữu và các chiếc ghế kiểu thời Nhiếp chính, cùng hai cái kiểu tủ Đông phương thuộc thế kỷ thứ 18. Cảnh trang trí trong phòng nói đến cái nét quý phái chung cho cả khu phòng ở trên nóc cao ốc này. Nhưng nàng chú ý đến tiếng nói chuyện vui vẻ trộn lẫn tiếng cười khe khẽ ở phòng khách chính bên phải.

Bất giác nàng lấy thế thủ khi nàng dừng lại một chút ở khung cửa vòm dẫn vào phòng khách lát gạch men màu rượu vang đỏ. Nàng đã quen với việc người ta hay ngoái cổ lại nhìn nàng. Từ lâu nàng đã chấp nhận sự kiện người khác bị dung nhan nàng thu hút, kẻ hâm mộ cũng có, mà kẻ ganh tỵ cũng có. Không phải chỉ vì nàng có thân hình cao dong dỏng của một người mẫu, lại có dáng cân đối và một gương mặt xinh đẹp một cách mạnh bạo. Không, nét đẹp riêng của nàng là một sự phối hợp đặc sắc giữa làn da trắng như ngà voi, đôi mắt màu xanh ngọc thạch và mái tóc màu đỏ pha lẫn màu vàng làm cho màu đỏ dịu bớt đi. Tuy nhiên những cái nhìn hướng về nàng bây giờ chứa đựng một chút bất mãn vì nàng đễn trễ. Nàng biết tất cả các người khách, hầu hết là bạn của gia đình nàng và đã trông thấy nàng lớn lên. Flame là một trong số ít người có mặt ở buổi họp này có điểm đặc sắc là hậu duệ trực hệ của một trong những dòng họ sáng lập ra thành phố San Francico. Mối liên hệ ấy là chìa khóa mở cửa vào các nơi của những giới quyền quý, điều mà sự giàu có tiền bạc chưa chắc đã làm được. Như có lần Ellery đã châm biếm “tại thành phố San Francisco này, màu sắc đồng bạc gần như không có ý nghĩa quan trọng bằng màu sắc của dòng máu trong một con người”. Hễ đã có huyết thống thì không nhất thiết cần phải có tài sản mới được chấp nhận.

Bà chủ nhà là Pamela DeBorg, một phụ nữ nhỏ thó, vui vẻ, có mái tóc màu vàng tro đã nhận ra họ và chạy vội đến đón, kéo theo sau vạt áo dài bằng nhung.

– Flame, chúng tôi đã hết hy vọng là cô đến dự.

– Lý do bất khả kháng, công ty của tôi bận quay một phim quảng cáo ở Viện mỹ nghệ. Chúng tôi gặp vài trục trặc – Flame nói để xin lỗi.

– Thật vậy – Ellery chêm vào – Cô đào chính trong phim của chúng tôi dữ như beo, đúng hơn là con beo cái. Tôi hy vọng rằng cô đào của bà không có tính bất thường và bất hợp tác như cô đào của chúng tôi.

– Lucianna dễ thương vô cùng – Pamela nói, hai tay chắp lại một cách vui thú, chiếc nhẫn kim cương khổng lồ ở ngón tay bà ta nháng lửa dưới ánh đèn – Cô sẽ thích cô ta, Flame ạ. Cô ta rất nồng hậu, rất hiền hòa… Tôi không biết diễn tả ra sao cho đúng. Cô phải đích thân gặp cô ta mới được. Lại đây, cô ta đang ở trong phòng trồng cây cảnh với Peter – Bà nắm lấy tay Flame, kéo nàng ra khỏi khung cửa vòm và nán lại để mời Ellery cùng đi – Dĩ nhiên cả anh nữa.

Rồi bà bước đi, nhưng cẩn thận đi trước Flame một nửa bước, vừa đi vừa day lại thao thao bất tuyệt nói với nàng.

– Tôi đã kể với cô chưa, cô ta đã đổi toàn bộ chương trình du ngoạn và bay thẳng đến đây bằng phản lực cơ riêng? Cả buổi chiều tôi đã điên đầu vì sắp đặt lại mọi chuyện cho kịp.

Flame chỉ mỉm cười thông cảm, vì biết không cần phải trả lời gì khác.

– Và cô chờ để thấy cái áo dài của cô ta. Chà, lộng lẫy vô cùng! Còn cái vòng cổ của cô ta đeo, một viên kim cương không thể tưởng tượng với những viên hồng ngọc làm mình muốn chết vì ganh tỵ. Jacqui đã nói bóng gió đó là thủy tinh giả kim cương.

Bà hạ giọng nói tiếp khi nhắc đến cô phóng viên thời sự về xã hội thượng lưu San Francisco, tên là Jacqui Van Cleeve, bản thân cũng là một người tai mắt trong xã hội trước khi ly dị chồng.

– Nhưng Flame ạ, mấy viên ấy là hoàn toàn thật. Cái vòng cổ ấy chắc hẳn là làm ở Bungary, tôi biết mà, cô cứ tin tôi.

Flame không nghi ngờ điều đó. Người ta kể rằng toàn bộ nữ trang của Pamela DeBorg có thể so sánh ngang ngửa với của bà Quận công Windsor, cả về lượng lẫn phẩm.

Hai cánh cửa kiểu Pháp mở ra trước mắt họ dẫn vào phòng trồng cây cảnh. Bà Pamela rảo bước tiến vào rồi dừng chân lại một giây. Gian phòng lộng kính chạy dài nên đứng đó nhìn thấy phong cảnh không thể thiếu là chiếc cầu Golden Gate và cả cái vịnh. Bàn ghế bằng mây lót nệm nhung lộng lẫy đặt thành từng cụm xen lẫn giữa các chậu cây cảnh và những cái đỉnh Trung Hoa.

Ngay giữa phòng, cô nữ danh ca đích thân đứng tiếp chuyện mọi người. Cô ta có mái tóc đen và mặc một chiếc áo dài dạ hội lộng lẫy hở lưng màu đỏ tươi ôm sát thân hình có những đường cong đầy đặn. Cô ta quay lại, Flame thoáng nhìn thấy cái vòng cổ nạm kim cương và hồng ngọc, và gương mặt đã được lên ảnh nhiều có lưỡng quyền hơi cao để được coi là đẹp, tuy rằng chắc chắn lôi cuốn sự chú ý của mọi người. Ắt hẳn cô ta đang là trung tâm sự chú ý của mọi người, Flame thầm nghĩ khi liếc thấy các thành viên của ủy ban điều hành nhà hát vây quanh cô ta, trong đó có cả ông chủ nhà, nhà tài phiệt tóc màu vàng cát tên là Peter DeBorg.

– Cô ta đó kìa – Pamela thốt lên một cách vô ích và xông tới – Xin thứ lỗi cho tôi vì cắt ngang Lucianna, nhưng tôi phải giới thiệu với cô một thành viên của uỷ ban điều hành nữa, cô Flame Bennett.

– Rất hân hạnh! – Cô ta quay lại nhìn Flame, cặp mắt đen chỉ có vẻ chú ý lấy lệ cũng như nụ cười trên môi khi cô nói – Tôi rất vui thích được gặp cô.

– Sự vui thích về phần tôi, cô Colton ạ. Và tôi hy vọng cô thứ lỗi cho tôi đã không có mặt ở đây để đón cô tối nay khi cô đến.

– Phải – Peter DeBorg lên tiếng – Flame làm cho hãng Boland và Hayes, một công ty quảng cáo quốc gia có văn phòng ở đây, tại San Francisco.

– Tôi không chắc đã hiểu – Cô ta đưa mắt từ người này qua người kia để hỏi – Cô là người mẫu à?

Flame mỉm cười:

– Không phải, tôi là phó tổng giám đốc của công ty.

– Phó tổng giám đốc! – Bây giờ cô ta hoàn toàn chú ý đến Flame, như vội vã đánh giá lại nàng – Tôi thật thích được gặp một phụ nữ có quyền hành.

Flame lịch sự cúi đầu chấp nhận lời khen, rồi quay qua phía Ellery:

– Tôi xin giới thiệu với cô một viên chức khác của công ty và là bạn thân thiết của tôi, anh Ellery Dorn.

– Chào cô Colton – Ellery khoan thai tiến lên một bước, cầm mấy ngón tay móng sơn đỏ của cô ta đưa lên môi hôn – Chúng tôi đang trông chờ xem cô trong vai Leonora. Tuy rằng, nếu tôi dám nói như vậy, thay vì cả thành phố San Francisco phục xuống dưới chân cô như ở đây – Anh ta khoát tay chỉ vào ánh đèn thành phố chiếu xuyên qua các cửa kính của phòng trên nóc nhà – Cô sẽ làm cho mọi người đứng bật dậy trên đôi chân của họ.

– Ellery, anh thật là dí dỏm! – Pamela kêu to lên và vỗ tay.

– Và khéo nịnh – Lucianna nói thêm và gật đầu cung kính như bà hoàng.

– Tôi thì tôi nghĩ rằng đó là điềm báo trước có nhiều chuyện hay sẽ tới – Ellery nói thêm, trong khi có thêm nhiều khách đi vào phòng cây cảnh, không phải để nhìn xuống quang cảnh thành phố mà để đến gần người phụ nữ nổi tiếng mặc áo màu đỏ tươi.

Trông thấy họ, Ellery khẽ nắm tay Flame.

– Mặc dầu chúng tôi rất muốn cô dành riêng thì giờ của cô cho chúng tôi, cô Colton, tôi e rằng chúng tôi phải tự hạn chế, vì có quá nhiều người đang nôn nóng muốn chào cô.

Sau vài câu bông đùa, Flame và Ellery rút lui. Có người khác thế ngay vào chỗ của họ, và Flame nghe tiếng của Andrea Crane nói:

– Năm ngoái tôi có xem cô biểu diễn thật tuyệt vời trong vở Tosca ở rạp La Scala.

Khi bước qua ngưỡng cửa để ra phòng khách chính, Ellery liếc lui đằng sau và mỉm cười tinh quái:

– Lạ thật!

– Cái gì lạ? – Flame tò mò nhìn anh ta, hỏi.

Kéo nàng sang một bên, anh ta hất hàm về phía đám khách khứa, kẻ đứng người ngồi:

– Khách tối nay đủ mặt những người tai mắt trong xã hội thượng lưu của San Francisco. Vậy mà họ đang xum xoe trước mặt một phụ nữ gốc ở một thành phố nhỏ nào đó ở miền Trung Tây chỉ vì giọng cô ta có thể lên đến nốt fa mà vẫn nghe rõ.

– Không phải chỉ có thế đâu – Nàng đáp một cách lơ đễnh, vì đột nhiên nàng có cảm giác mình bị theo dõi – Cô ta là một nghệ sĩ cực kỳ có tài.

– Có tài về nghệ thuật là một yếu tố tiến thân, phải không?

Cảm giác bị theo dõi vẫn đeo đuổi nàng, mạnh mẽ hơn trước. Nàng nói:

– Phải chăng câu chuyện này đang trở thành một cuộc bàn luận về triết lý, Ellery? Bởi vì nếu đúng như vậy, tôi nghĩ rằng tôi không đủ sức theo đuổi.

Nàng quay đi, định tìm cho ra nguồn gốc cái cảm giác kỳ quái ấy, thì đụng mặt một người bồi rượu, một người đàn ông trạc ngoài 40, có gương mặt như một con chim ó. Trong giây lát, nàng mất bình tĩnh dưới cặp mắt xoi mói màu nâu đỏ, sâu hoắm, và có cặp chân mày rậm của hắn ta. Rồi mắt hắn ta nhìn xuống trong khi bước tiến lên một bước chìa cái khay đựng các ly rượu vang và hắn ta mời khách bằng một tay phải.

– Thưa bà, có dùng một ly rượu vang Chardonnay không ạ?

Lời nói êm ái, lễ phép không che dấu được một giọng nói hơi thô lỗ.

– Cám ơn.

Nàng cầm lên một ly rượu vang có chân cao ở khay, và đưa mắt quan sát hắn ta từ đầu đến chân. Có phải hắn ta là người đã nhìn chằm chằm vào nàng hồi nãy? Mặc dầu không chắc, nàng nghi rằng đúng hắn ta. Tại sao việc đó lại làm nàng bực mình? Tại sao nàng đã cảm thấy khó chịu đến vậy? Đàn ông nhìn sững nàng là chuyện thường tình – vì những lý do thường tình. Tại sao một người bồi rượu lại khác thiên hạ? Hắn ta mời Ellery, rồi đi sang mời một nhóm khác.

– Quần dài đen mang giày màu nâu! Ellery nhướn một chân mày lên có vẻ không chịu – Người cung cấp vật thực, lẽ ra phải để ý nhiều hơn đến phục sức của người làm của mình chứ.

Flame đưa mắt nhìn lại người bồi rượu đang đi thụt lùi, lần này nàng để ý màu nâu của đôi giày hắn ta mang. Bất ngờ, hắn ta quay mình nhìn lại Flame. Ngay khi nhận ra nàng đang quan sát hắn, hắn nhìn lãng đi nơi khác.

Một bàn tay chạm vào cánh tay nàng và thân mật đưa xuống áp dưới cùi tay nàng:

– À, ra cuối cùng cô cũng đến được.

Nhận ra giọng nói, Flame trân mình trong chốc lát, rồi nở một nụ cười nồng hậu, nhanh nhẩu, với người đàn ông dễ dàng được coi là khách hàng quan trọng và thế lực nhất của nàng. Malcom Powell có bề ngoài đúng như tuổi 56 của ông, với dáng dấp oai vệ do ở thân hình chắc nịch, tuy chỉ cao cỡ trung bình. Mái tóc đen rậm như bờm sư tử đã lốm đốm những sợi bạc, nhưng nét hoa râm ấy chỉ tăng thêm hình ảnh của một con người sắt thép. Có người bảo rằng cung cách điều hành hệ thống siêu thị của ông rải ra trong cả nước cũng vậy, một công cuộc kinh doanh của cha mẹ ông để lại cho ông và trong đó ông đã tạo nên một danh tiếng riêng cho mình, tuy rằng các cửa hàng ấy chỉ là một phần nhỏ trong toàn bộ tài sản kếch sù của ông.

– Malcom, tôi không ngờ ông đã trở lại đây.

– Tôi về bằng máy bay tối qua. – Cặp mắt của ông xoáy vào nàng, tìm xem phản ứng của nàng thế nào, và rồi chớp chớp có vẻ tức tối khi thấy chỉ có sự bình tĩnh. Ông nói – Chiều nay tôi có nhắn lại cô thư ký của cô, vậy mà cô không gọi điện thoại lại cho tôi.

– Tôi bận quay một phim quảng cáo mất cả buổi chiều, nên không có thì giờ hỏi lại văn phòng xem có ai nhắn gì không. Chắc ông không nghĩ rằng tôi cố tình làm ngơ khi ông đã gọi tới.

Nàng mỉm một nụ cười thật tươi kèm theo câu trả lời. Đã từ lâu, nàng đã học được cách tốt nhất để đối xử với Malcom Powell là không để cho ông ta doạ dẫm nàng. Tốt hơn là đương đầu với ông ta một cách thận trọng.

– Không, không hẳn.

– Ông đã muốn gặp tôi có chuyện gì?

Ông ta liếc nhanh Ellery:

– Anh đi lấy cho Flame một ly rượu vang khác – Ông cầm ly rượu ở tay nàng và đặt nó xuống cái bàn sơn mài để sát tường – Và coi cho rượu làm lạnh đúng điệu.

– Tất nhiên! – Ellery cúi đầu kính cẩn với vẻ cường điệu – Tôi còn sẽ tìm cho ra anh chàng hầu rượu và báo cho y biết ông không bằng lòng.

Xoay qua Flame, anh ta thêm:

– Không quá năm phút đâu.

Khi anh ta đã đi, Flame quay qua Malcom, nền tảng của cả sự nghiệp của nàng. Nàng hàm ơn ông ta rất nhiều, và ông ta biết điều đó. Nàng được công ty tuyển dụng cách đây tám năm không phải nhờ khả năng hay bằng cấp đại học của nàng. Công ty tuyển dụng nàng để làm mặt cho công ty, vì nàng có liên hệ thân thuộc và quen biết với nhiều người đáng giá, là người công ty có thể đưa ra điều qua điều lại trước mặt một khách hàng khi tiếp xúc với họ. Trong một dịp như vậy cách đây hơn năm năm, Malcom đã gặp nàng. Không đầy một năm sau, ông đã đòi hỏi cho kỳ được, rằng nàng phải được giao phó đảm trách một mình hợp đồng quảng cáo cho các cơ sở của ông ta. Hơn nữa, ông còn hướng dẫn một số công ty khác, nhất là những công ty có giao dịch kinh doanh với ông, đến giao việc cho nàng. Trong vòng ba năm, nàng đặc trách mấy hợp đồng lớn nhất của công ty. Và lẽ đương nhiên công ty đã đưa nàng lên làm Phó Tổng Giám Đốc.

Nàng đưa mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt ông, để ý đến quai hàm vuông và rộng, cái cằm hất ra đằng trước có chỗ lúm ngay giữa, cặp mắt màu xám sâu hoắm, và nhất là quyền lực in sâu trên nét mặt. Đối với ông, nàng cảm thấy biết ơn, khâm phục, kính trọng… cũng như hơi oán giận một chút.

– Tối thứ Hai cô dùng bữa tối với tôi nhé! – Câu mời có vẻ như nằm giữa một yêu cầu và một mệnh lệnh.

– Ông hãy dùng bữa trưa với tôi thứ Ba đi.

– Cô đã có chương trình sử dụng buổi tối thứ Hai rồi sao?

– Rồi – Cô nói dối.

– Không, cô chưa có. Tôi đã báo cô thư ký của cô kiểm soát lại khi tôi gọi hồi chiều. Chúng ta sẽ dùng bữa tối thứ Hai này.

– Chúng ta sẽ dùng bữa trưa thứ Ba, – nàng đối đáp.

Cảm giác bị theo dõi trở lại với nàng, nhưng nàng không để nó làm nàng lo lắng.

– Tại sao chúng ta cứ cãi lộn nhau về những chuyện vặt vãnh?

Malcom lầu bầu có vẻ tức tối.

– Tại sao cô không thể đồng ý dùng bữa với tôi vào…

– Trưa thứ Ba, chúng tôi có thay đổi mấy điểm trong các mẫu tranh quảng cáo cho ngày nghỉ. Tôi muốn cùng ông duyệt lại.

Đôi mắt Malcom ánh lên một vẻ khát khao:

– Bộ chúng ta luôn luôn phải bàn chuyện làm ăn hay sao, Flame? – Ông hỏi, và không cho mắt nàng rời ông.

– Ông thừa biết phải vậy, Malcom. – Cả câu chuyện trao đổi như là tiếng vọng lại của hàng trăm cuộc nói chuyện trước đó.

– Cô nói vậy, nhưng tôi sẽ nêu lại điểm đó với cô để chúng ta bàn luận thêm. Trưa thứ Ba.

Ông đáp và chịu nhượng bộ nàng.

– Tôi sẽ cho Arthur đem xe đến đón cô đúng 12:30.

– Tôi sẽ sẵn sàng.

– Tôi cũng vậy.

Flame biết rằng nàng sẽ còn phải chịu một cuộc đấu tranh cân não trong ngày thứ Ba. Và nàng cũng phải thừa nhận, dù là chỉ riêng với mình, rằng một phần con người nàng thích thú những cuộc đọ sức đầy kích thích ấy giữa hai người, và thích sự có mặt luôn luôn thách đố của Malcom bên cạnh nàng.

Khi Ellery trở lại, cảm giác bị ai đó theo dõi lại trở lại.

– Thưa bà, mời bà dùng rượu – Anh ta đưa ly rượu mời nàng – Đã làm lạnh 36 độ C. Hay là độ Fahrenheit?

– Khác nhau chứ, anh bạn tốt – Nàng trả lời trong khi lén nhìn quanh phòng. Đúng như nàng đã nghi, người hầu rượu mang giày nâu có khuôn mặt chim ó ở bên kia gian phòng, lần này hắn ta bưng khay đồ nhắm.

Nàng vừa bắt đầu nhìn đi nơi khác, thì mắt nàng bắt gặp cặp mắt một người đàn ông khác đứng ở cuối phòng đang nhìn nàng chăm chú. Anh ta tựa vai vào tường lát gạch men màu rượu chát đỏ, có mái tóc đen tuyền như bộ lễ phục của anh ta đang mặc. Và tuy tư thế anh ta có vẻ uể oải, cảm tưởng chung về con người anh ta là một con báo đen, chắc nịch và dẻo dai, một khối nghị lực đang cuộn tròn và nén chặt sẵn sàng bật lên sau một giây báo động.

Anh ta chằm chằm nhìn lại. Nàng nhấp một ngụm rượu vang mà không thấy mùi vị gì cả, chỉ thấy mạch máu đập mạnh một cách bất ngờ. Nàng đã tưởng mình biết hết khách khứa, nhưng anh ta là ai? Nàng nhìn lại lần nữa, và tự bảo chẳng qua chỉ vì hiếu kỳ nên để ý tới anh ta, tự bảo vậy nhưng không tin là vậy. Mắt anh ta không rời nàng suốt trong lúc anh ta lơ đểnh gật đầu với người đứng với anh ta, và nâng ly rượu lên miệng. Lần đầu tiên, Flame nhìn người phụ nữ tóc vàng bé nhỏ đứng cạnh anh ta. Đó là Jacqui Van Cleeve, phụ trách một mục báo. Anh ta là ai? Rõ ràng là một nhân vật có tầm quan trọng.

– Malcom, người đàn ông đứng với Jacqui, ông biết anh ta là ai không?

Nhưng Ellery đã trả lời trước:

– Như là tôi có nghe ai nói anh ta đến đây cùng cô Colton.

– Vậy thì chắc là Chance Stuart, – Malcom kết luận, ông còn đang tìm cặp ấy đứng ở đâu.

– Hình như tôi đã có nghe đến cái tên ấy. – Flame nói, nhưng không nhớ được tại sao và ở đâu.

– Tôi cũng nghĩ vậy – Malcom nói – Trong mười năm vừa qua, Chance Stuart đã trở thành một trong những nhà kinh doanh phát triển địa ốc lớn nhất trong cả nước. Anh ta có một sở trường kỳ diệu là có mặt ở chỗ đúng phải có mặt và vào thời điểm đúng.

Ông tỏ ra tư lự.

– Anh ta đang xây dựng quần thể cư xá nghỉ mát ở Tahoe. Tôi tự hỏi anh ta đến San Francisco làm gì?

– Tôi chắc đó cũng là điều Jacqui đáng yêu đang cố tìm hiểu – Ellery phỏng đoán.

***

– Lý do tôi đến đây chả có gì là bí mật, cô Van Cleeve ạ – Chance Stuart liếc nhanh người đàn bà tóc vàng bé nhỏ, và nhớ lại Lucianna đã báo động trước với chàng rằng người đàn bà này nổi tiếng về ba điểm: cặp mắt sắc, cái mũi nhọn, và cái lưỡi bén của cô ta.

– Ông hãy gọi tôi là Jacqui – cô ta mời mọc – Ai cũng gọi như vậy cả.

– Vậy thì cô để tôi giải thích lại cho cô nghe, Jacqui. Tôi đang trên đường đi Tahoe để kiểm tra dự án xây dựng của tôi ở đó thì Lucianna cho hay cô ấy đang đi đến San Francisco. Tôi đã đề nghị cô ấy đi chung với tôi, vì cũng không cách xa chỗ của tôi đến là bao nhiêu.

– Vậy chứ không phải là ông đi thăm dò thêm đất đai à?

– Tôi đến đây không phải vì mục đích đó, nhưng thăm dò thì tôi luôn luôn vẫn thăm dò – Chàng lơ đễnh lắc rượu Chivas trong ly, và lắng tay nghe tiếng các cục nước đá va vào thành ly – Giả sử cô đang đi nghỉ mát và có một chuyện nóng bỏng xảy ra ngay trước mặt, cô có làm ngơ không?

– Không – cô ta thừa nhận.

– Tôi cần nói thêm gì nữa không? – Chàng đưa ly rượu lên môi, nghiêng ly và nuốt một ngụm rượu xcốt mát lạnh.

– Ông quen cô Colton khá lâu, phải không?

– Phải, một thời gian khá lâu.

Chàng hạ ly rượu xuống, mắt tự động nhìn về cô nàng tóc đỏ bên kia gian phòng. Cô nàng đã lôi kéo sự chú ý của chàng ngay từ khi mới vào gian phòng với dáng đi hơi phô trương một chút, chân bước nhanh nhịp nhàng làm tăng vẻ duyên dáng của thân hình uyển chuyển của nàng. Và đôi vai rộng và thẳng đã ưỡn ra như thể sự tự tin và điềm tĩnh của nàng là giả tạo. Nàng là một phụ nữ hoàn toàn, từ vải ren đến đôi chân.

– Có thể đoán mà không sợ sai rằng cuộc tình duyên khi tiến khi ngừng giữa ông và cô Colton nay lại tiến tới phải không? – Cô phóng viên tinh quái hỏi.

– Tôi không thích làm cô thất vọng, Jacqui ạ, nhưng tất cả câu chuyện khi tiến khi ngừng ấy là sản phẩm của ngành báo chí của cô. Qua bao năm, mối liên hệ giữa chúng tôi không hề thay đổi.

– Tôi phỏng đoán ông đang cố thuyết phục tôi rằng ông và cô Colton chỉ là bạn tốt – Cô ta ra mặt chế nhạo hình ảnh sáo mòn đó.

– Như thế thì không hấp dẫn đối với báo chí, phải không?

– Không, nếu sự thật là vậy.

Chance không thiết đáp lại, chàng nâng ly ra hiệu về phía bên kia phòng:

– Không phải Malcom Powell đấy sao?

– Phải, đấy là Malcom – Cô Van Cleeve xác nhận – Tôi không ngờ ông ấy có đây. Diedre đã bảo tôi ông ấy chỉ mới đi một chuyến công việc về tối qua.

– Diedre là ai vậy? – Chàng nhướng mày hỏi.

– Vợ ông ta.

– Bà ấy đấy à? – Chàng cau mày nhìn cặp nam nữ, có vẻ tức tối thoáng qua.

– Không phải, đó là Flame, Flame Bennett.

Trong phút im lặng tiếp theo đó, Chance có thể cảm thấy rõ cô phóng viên theo dõi kỹ lưỡng phản ứng của chàng.

– Cô ấy đẹp lộng lẫy phải không?

– Đích thực!

Chàng đáp và tiếp tục dựa ngửa vào tường, trong giây phút này chàng thích thú được nhìn không bị trở ngại người phụ nữ có cái tên rất thích hợp là Flame, và ý thức một cảm giác nóng rần và êm ái đang lưu chuyển trong toàn thân.

– Ông không hỏi tôi về cô ta sao?

Ngay khi câu hỏi thách đố lọt ra khỏi miệng Jacqui Van Cleeve, Chance biết cô ta sẽ cho chàng biết đầy đủ về Flame Bennett. Nghề của cô này là thu nhập mọi loại tin tức, bất kể sự kiện có thật hay chỉ là tin đồn, về bất cứ người nào có vẻ quan trọng một chút. Và khi đã nắm nhiều tin tức, thật khó lòng mà không chia sẻ với người khác.

– Người ta thường bảo tôi rằng, một người hào hoa phong nhã không nên dò hỏi về một người phụ nữ đàng hoàng – Chàng đối đáp lại.

Cô ta cười khẩy:

– Ông Chance ạ, tôi đã nghe người ta lên án ông nhiều điểm, nhưng chưa hề bao giờ nghe người ta nói ông là một người hào hoa phong nhã cả. Đồng ý, ông có đầy đủ cung cách lịch sự, vẻ chải chuốt, và phục sức của một người như thế, nhưng nói đúng ra, ông không phải là một người như thế. Ông quá liều lĩnh. Không ai dám chắc kế tiếp ông sẽ làm gì, và ông hành động quá nhanh. Đó là lý do tại sao bài viết về ông rất ăn khách như vậy.

– Tôi coi đó là một lời khen tặng.

Một lần nữa, chàng có cảm giác cô ta có vẻ tính toán khi quan sát chàng. Cô ta lại hỏi :

– Với Flame ông sẽ ra sao, đó là một vấn đề đáng chú ý.

– Tại sao cô nói vậy? – Chàng tò mò nhìn cô ta.

– Bởi vì… Flame là một phụ nữ có nhiều cái trái ngược vô cùng.

Cô ta không còn chú ý vào chàng mà tập trung vào vấn đề đang nêu lên.

– Cô ta có thể nồng nhiệt như màu đỏ của tóc mình, và lạnh lùng như màu xanh lục của đôi mắt, và thay đổi cũng rất nhanh. Tôi đoán rằng đó là một phần của sự hấp dẫn của cô ta đối với đàn ông. Họ luôn luôn vay quanh cô ta như những con thiêu thân. Cô ta để cho họ tới gần đến một mức nào đó thôi.

– Tại sao vậy?

– Tôi không chắc, nhưng không người đàn ông nào bền với cô ta. Thậm chí không phải là một trường hợp bỏ người cũ theo người mới. Nhưng đó là điểm trái ngược tôi đã nói. Những cuộc tình lãng mạn của cô ta đã có rất ít và cách nhau rất lâu. Do đó, không thể gọi cô ta là lăng nhăng. Cách cư xử của cô ta đích thực là đứng ngoài khuôn sáo.

Jacqui do dự một lát rồi nói tiếp:

– Lẽ tất nhiên cô ta đã qua một cuộc hôn nhân ngắn ngủi cách đây chín năm. Có vẻ như đó là một trong những cuộc hôn nhân giữa lớp trẻ không thành công. Ít nhất, đó là cách giải thích chính thức hồi đó.

– Còn không chính thức?

– Đúng hơn, tôi không hề nghe ai nói gì khiến tôi có ý nghĩ khác – cô Van Cleeve thừa nhận – Một cuộc hôn nhân thất bại là lý do đã làm cho nhiều phụ nữ, chứ không riêng gì một người, chán nản không muốn thử lại lần nữa. Có thể là lý do đơn giản như thế, nay là nghề nghiệp của cô ta…

– Cô ta làm nghề gì?

Hiện thời, phụ nữ thượng lưu cũng thích có nghề nghiệp. Nhưng kinh nghiệm cho chàng thấy họ ít khi đi xa hơn là hành nghề một cách tài tử, nhúng tay vào nghề chụp ảnh hay làm người mẫu, hay làm chủ những phòng bán tác phẩm mỹ thuật, những cửa hàng đồ cổ, hay những tiệm áo dài nhỏ có khách hàng chọn lọc, luôn luôn do một người khác làm quản lý.

– Flame là Phó Tổng Giám đốc công ty quảng cáo Boland and Hayes – Cô ta đáp, rồi nói thêm: – Dĩ nhiên, ai cũng biết cô ấy phải làm việc để kiếm sống. Tuy cô ta thuộc một trong những dòng họ sáng lập ra thành phố San Francisco, cô không còn tiền, hoặc có cũng ít. Ắt hẳn đó là một kinh nghiệm nhọc nhằn, nhưng tôi có thể bảo đảm với ông rằng, cô ta chưa hề vì bao giờ vì thế mà phải chịu khổ cực gì. Cũng giống như bất cứ ở đâu, có quen biết lớn là có lợi.

– Như quen Malcom Powell – Chance đoán thử.

– Cô ta đích thân trông coi hợp đồng quảng cáo cho các cơ sở của ông ấy.

Nghe giọng nói của Van Cleeve có một vẻ làm chàng nghi ngờ. Chàng hỏi:

– Cô không tin những lời bàn tán đó?

– Không – cô ta thừa nhận – Cũng vì lý do đó, tôi cũng không tin lời Diedre khi bà nói Malcom chú ý đến Flame với tư cách là cha con. Nhưng một người vợ 35 năm có thể nói gì khác? Ông cứ tin tôi, nếu một người cha mà nhìn con gái của mình như ông ta nhìn Flame, thì không khỏi bị bắt giam. Ông ta thèm muốn cô ấy, nhưng chưa làm gì được.

– Làm sao cô có thể nói chắc như thế?

– Nếu Flame có dan díu với ông ta, cô ấy sẽ không tìm cách dấu diếm chuyện đó. Tính cô ta không như thế – Jacqui cau mày, như thể biết mình diễn tả không rõ ràng – Tôi nghĩ rằng, điều tôi muốn nói ra là, nếu Flame quan tâm đến mức muốn dính líu vào một người đàn ông, thì cô ta sẽ không để cho mình cảm thấy xấu hổ hay tội lỗi.

– Còn người đàn ông kia đối với cô ấy thế nào? Phải chăng là người tình mới nhất của cô ấy?

– Ellery Dorn? hoàn toàn không phải – Jacqui cười, rồi giải thích – Ellery là người mà bất cứ người đàn bà có chồng nào cũng chọn để cùng đi dạo với mình khi chồng bận hay vắng mặt. Anh ta bảnh trai, dí dỏm, dễ thương và đồng tính luyến ái. Ông ngạc nhiên? – Cô ta liếc chàng – Đừng lo. Ít người biết chuyện đó về anh ta. Đó là điểm làm anh ta trở thành con người lý tưởng cho các bà.

– Vậy té ra anh ta chỉ là một người tháp tùng an toàn – Chance cất kỹ tin này vào trí nhớ, cùng tất cả thông tin khác. Càng biết về Flame Bennett, chàng càng tò mò muốn biết nữa.

– Họ cũng còn là bạn thân với nhau. Thật ra, Flame có lẽ gần gũi với Ellery hơn bất cứ ai khác. Dĩ nhiên anh ta là một Phó Tổng Giám đốc khác của công ty, nên tôi chắc vì họ làm việc chung nên thân nhau cũng nên.

– Có thể – Ẩy nhẹ vai vào tường, chàng đứng thẳng dậy, nói: – Nhân nói về người đưa đi dạo, Lucianna ắt hẳn đang tự hỏi việc gì đã xảy đến cho tôi. Nói chuyện với cô thích lắm Jacqui ạ.

– Tôi cũng vậy. Và kể từ nay, tôi sẽ theo dõi sự tiến bộ của ông một cách chú ý hơn.

Bình luận
Ads Footer