NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Tình Địch (The Rivals In Love)

Chương 14

Tác giả: Janet Dailey
Ads Top

Sam tựa bên hông vào bàn giấy của Molly. Anh ta rít một hơi thuốc và bồn chồn nhìn về phía cửa cầu thang máy riêng, rồi nhìn về phía Molly, theo dõi chị ta đang cắm lại bình hoa phía sau bàn giấy. Chị ta lùi một bước, ngắm nghía bình hoa có vẻ bằng lòng, mặc dầu Sam chẳng thấy bình hoa có gì thay đổi so với trước. Chị ta quay lại và đưa mắt nhìn quanh phòng với vẻ chưa vừa ý. Khi thấy chị nhìn vào khay đồ uống với các tách đĩa bằng sứ xếp ngay ngắn, kể cả bình sữa và đường, chỉ còn thiếu cà phê nóng, Sam chịu hết nổi.

– Thôi đi, Molly, nếu chị động đến các tách ấy một lần nữa…

– Tôi không hề có ý nghĩ như vậy – Chị phủ nhận và bực tức nhìn anh ta – Tôi đang phân vân không biết có nên kêu tiệm bánh mang đến ít bánh ngọt hay không. Ông hãy chú ý điếu thuốc của ông, tàn sắp rơi xuống tấm thảm bây giờ.

– Không thể có chuyện đó! – Anh ta lầm bầm, một bàn tay hứng dưới điếu thuốc trong khi đưa nó đến cái dĩa gạt tàn – Không khéo chị lại gọi bộ phận bảo trì mang lên cả cái máy hút bụi!

– Tôi chả hơi đâu làm việc đó – Molly liền cầm cái dĩa gạt tàn lên, đổ hết tàn thuốc vào giỏ rác dưới bàn giấy, và giật một miếng khăn giấy ở cái hộp gần đó, lau sạch trơn cái dĩa gạt tàn.

– Molly, bao giờ chị mới chịu ngồi yên?

Anh ta lại gõ điếu thuốc đang hút vào cái dĩa gạt tàn chị mới đặt xuống bàn. Sam thấy mình cũng bồn chồn nóng ruột. Anh ta đứng dậy.

– Tôi chỉ muốn tạo ra ấn tượng tốt – Molly nói, và lại bưng cái dĩa gạt tàn lên.

– Bây giờ họ đang ở đâu? – Sam vén tay áo xem đồng hồ – Chance đã bảo họ sẽ đến đây vào mười giờ rưỡi. Bây giờ đã quá rồi.

– Ông không chờ đợi họ đúng giờ chứ? Dù sao, họ là cặp vợ chồng mới cưới – Rồi chị ta thở dài, hai khoé mắt hơi nheo lại, môi cũng cong lên – Tôi nóng ruột muốn gặp cô ấy quá chừng.

Sam lắc đầu không đồng ý:

– Tôi không như chị.

– Tại sao? – Molly nhìn anh ta ngạc nhiên.

– Bởi vì… – Anh ta ngập ngừng, nhưng không nhịn được nữa, phải nói ra: – Tôi có những cảm nghĩ không tốt về cuộc hôn nhân này!

Anh ta quay qua nhìn Molly và nắm tay lại đấm vào không khí

– Khốn nạn! Tại sao anh ấy không bàn với tôi trước.

– Ông ấy yêu cô ta – Đối với Molly, không cần sự giải thích nào khác.

– Nhưng chị thấy không, Molly, vấn đề là ở đấy. Lần này có vẻ như Chance đã không suy nghĩ kỹ.

Molly lắc đầu, không muốn nghe Sam chỉ trích. Chị nói:

– Ông ấy biết mình làm gì.

– Thật không? Hãy bỏ qua việc ông ấy không bắt cô ta ký cam kết gì trước hôn thú, và nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra khi cô ta biết sự thật về Hattie và cái trang trại. Chị có biết chăng anh ta chưa hề cho cô ấy biết tí gì về Hattie? Tối hôm qua tôi đã gặp anh ấy về đây, anh ấy bảo với tôi anh sẽ nín luôn không nói.

– Tại sao ông ấy phải nói?

– Bởi vì không sớm thì muộn, cô ta cũng sẽ biết. Và nếu anh ấy tỏ ra giấu diếm cô ta điều gì, thì chị cứ nghĩ xem coi ra thế nào.

– Đến đó, Chance sẽ có cách đối phó. Ông ấy luôn luôn vậy. Ông lo lắng thái quá, Sam ạ.

– Có lẽ – Nhưng nét mặt trẻ măng của anh ta vẫn tỏ vẻ lo ngại – Molly ạ, tôi không thể không nghĩ rằng do lỗi của tôi tất cả. Chance trông cậy vào tôi để biết Hattie định giở trò gì, thế mà tôi đã phụ lòng anh ấy. Phải chi tôi để ý nhiều hơn đến các buổi họp giữa bà ta và Canon; nhưng tôi chỉ tưởng rằng bà ta tìm xem có kẽ hở nào trong luật cho phép bà khỏi để lại trang trại cho Chance trong tờ di chúc. Tôi đã kiểm tra lại điểm đó thật chắc trước chủ nhật tuần trước, và biết rõ bà ta không thể làm vậy. Nhưng tôi không khi nào ngờ rằng bà ta tìm kiếm một kẻ thừa kế khác. Thậm chí tôi chưa hề bao giờ có ý nghĩ là có thể có một kẻ như vậy. Nếu tôi đã biết, nếu tôi đã cho người theo dõi bà ta hôm bà ta đến văn phòng ông Canon, thì có lẽ tôi đã biết về chuyến đi San Francisco của bà ta và biết bà ta đã gặp ai, biết hết mọi sự. Và Chance ắt đã biết khi bay đến đấy, rằng Flame là Margaret Rose. Chắc chắn chúng ta đã không gặp tất cả những rắc rối mà bây giờ phải đương đầu.

– Ông là người bi quan thái quá, Sam ạ – Molly chậc lưỡi: – Ông coi cuộc hôn nhân của Chance là một sự rắc rối, nhưng về phần tôi, tôi xem đó là một giải pháp hoàn hảo.

Đèn ở cửa cầu thang máy bật sáng, ra hiệu có người đang sử dụng.

– Họ đến!

Molly vội vàng ngồi xuống ghế, và cầm lên cái bút và tập giấy ghi chép, rồi đưa tay ém hai mái tóc muối tiêu.

– Nhanh lên! Hãy làm ra vẻ bận việc! – Chị nhắc Sam.

– Bận việc? – Anh ta cau mày bối rối – Nhưng họ đang lên mà!

– Tôi biết. Nhưng chẳng lẽ chúng ta lộ vẻ ngồi không chờ cô ta đến sao?

– Tại sao không? Chúng ta chẳng đã làm thế trong hai mươi phút vừa qua hay sao?

– Không thể để cô ta biết vậy – Molly dán mắt vào vạt trước áo vét của Sam – Ve áo ông dính tàn thuốc hay bụi kìa.

Sam phủi ve áo. Anh tức cười vì Molly rộn rịp lo lắng cho mọi thứ được sạch sẽ ngăn nắp bất kể sự kiện anh ta đang lo ngại về tình hình đang xảy ra.

– Tôi cũng ngạc nhiên rằng chị không yêu cầu nhổ nước bọt vào bàn tay mà vuốt lại hai mái tóc.

Molly chưa kịp đáp thì có tiếng động khẽ sau tiếng cửa thang máy mở ra sột soạt, và chị ta nở một nụ cười tươi như hoa về phía đôi nam nữ đang bước ra. Sam liếc nhìn cô dâu một cái và hiểu rõ ngay cô nàng đã chiếm được trái tim của Chance trong khi biết bao nhiêu người đàn bà khác đã thất bại. Nói vắn tắt, cô ta đẹp mê hồn. Nở nang, khêu gợi một cách kín đáo, nhất là khi mặc chiếc áo len mỏng ấy, thế nhưng… Sam càng quan sát nàng, anh ta càng thấy nhiều nét của Hattie bên dưới vẻ ngoài nồng nhiệt và rạng rỡ của nàng. Chỉ là những nét nhỏ nhặt, thí dụ như cách ngẩng đầu kiêu hãnh, cặp mắt xanh lục sắt như dao, và đôi vai ưỡn thẳng đầy tự tin. Hiền lành hay không thì không biết, nhưng anh ta có cảm tưởng nàng có tính nóng không thua gì màu đỏ rực của mái tóc, và sẵn sàng bốc lên khi có ai muốn lừa dối nàng chuyện gì. Anh cầu mong Chance biết mình làm gì.

– Tôi được phép hôn má cô dâu chứ? – Anh ta hỏi sau khi mọi người đã được giới thiệu với nhau xong.

– Dĩ nhiên! – Tiếng nói đồng ý pha lẫn tiếng cười của Flame.

Sam liếc nhanh về phía Chance tỏ vẻ ngạc nhiên và cố giấu vẻ lo ngại đang dâng lên trong khi hôn phớt lên má Flame, và hít mùi thơm nước hoa nàng dùng. Chance có vẻ như không quan tâm đến câu trả lời của Flame, nhưng theo ý Sam, đây là những tiếng báo động rằng đây là một phụ nữ biết rõ mình muốn gì và không để cho người khác nghĩ thay cho mình.

– Có cà phê mới pha, ông và bà dùng cà phê chứ? – Molly hỏi.

– Chúng tôi sẽ dùng trong văn phòng của tôi – Chance đáp rồi nhướng mày hỏi Sam: – Anh cùng dùng với chúng tôi nhé!

– Dĩ nhiên. Nhân thể tôi nhớ lại, Patty bảo tôi mời anh chị ăn tối Chủ Nhật này. Bà ta rất mong được gặp anh chị – Sam đi theo hai người vào văn phòng trong.

– Ăn tối Chủ Nhật này? – Chance âu yếm nhìn Flame – Đến đó ắt hẳn chúng ta đã trở về rồi.

– Trở về? Ở đâu về? – Sam cau mày, rồi nhớ ra – Phải rồi, anh phải bay đi đảo Padre thứ Tư.

Chance lơ đễnh khẽ gật đầu xác nhận, để lộ chàng quá bận tâm đến cô vợ mới cưới nên không chú ý hoàn toàn vào bất cứ chuyện gì hay người nào khác. Chàng nói:

– Trong khi tôi bay đến đó, Flame sẽ bay về San Francisco để thu xếp công việc của nàng. Có nghĩa là chị sẽ cần phải dành chỗ máy bay trên chuyến bay ngày thứ Tư cho nàng. Chị Molly, nhưng chỉ chuyến đi thôi. Tôi sẽ gặp lại nàng trong thứ Sáu và chúng tôi sẽ về chung một chuyến bay.

– Tôi sẽ ghi chép điểm đó.

Sam không vừa ý với chương trình ấy nên nói:

– Tôi cũng cần bàn với anh mấy việc, Chance ạ – Anh ta liếc nhìn Flame với vẻ xin lỗi. – Chị cũng nên tha lỗi cho tôi về việc choán lấy anh ấy sớm vậy. Nhưng đây là công việc, chị thông cảm nhé.

– Lẽ tự nhiên. Đối với tôi không có vấn đề.

– Tôi xin hứa, không giữ anh ta lâu.

– Molly, sao chị không đưa Flame đi một vòng giới thiệu với các văn phòng? – Chance đề nghị – Nhớ đưa nàng về trước 12 giờ. Chúng tôi có hẹn ăn trưa với nhau.

– Vâng, việc đó dễ thôi.

Chàng quàng tay ôm vai Flame một chút, và một nụ cười nở trên môi chàng.

– Molly tin chắc rằng anh hoàn hảo. Em cố gắng đừng để chị ấy thất vọng quá nhiều nhé!

– Làm sao có chuyện đó, khi em hoàn toàn đồng ý với chị ấy? – Nàng cũng đùa lại.

– Tôi đã thấy thích bà rồi – Molly tuyên bố.

– Tôi biết chị thế nào cũng thích – Chance nói, nhưng nụ cười của chàng dành cho Flame.

– Chúng ta đi thôi, để hai ông lo công việc của họ.

Sam để ý thấy Chance vẫn dán mắt vào Flame khi Molly dẫn nàng đi, như thể chàng bất đắc dĩ lắm mới để nàng đi ra khỏi tầm mắt của chàng. Tuy nhiên, không phải vì những lý do như Sam nghĩ. Khi họ quẹo vào hành lang rồi, Chance miễn cưỡng quay lại chú ý vào Sam.

– Vào văn phòng tôi nói chuyện.

Chàng nói, coi như Sam đồng ý khi chàng bước qua phòng ngoài tới cửa văn phòng chàng. Sam theo chàng vào trong và đóng cửa lại, Chance đi thẳng đến bàn giấy và bắt đầu lật xem chồng giấy dồn đống trên bàn trong khi chàng đi vắng.

– Anh đang nghĩ chuyện gì, Sam? – Chance hỏi.

– Trước hết, tôi nghĩ rằng anh không nên để cho cô ấy đi San Francisco một mình. Nếu Hattie tìm cách gặp cô ấy khi cô ấy ở đấy thì sao?

– Tôi đã nghĩ tới khả năng đó. Tôi muốn anh tiếp xúc với Sawyer và dặn anh ta phải chờ ở cổng khi nàng đến vào ngày thứ Tư. Tôi muốn có người theo dõi nàng 24 giờ trong ngày và nghe lén cả những cuộc điện thoại nói chuyện của nàng. Nếu có người nào: Hattie, Canon, anh chàng thám tử Barker tìm cách nói chuyện với nàng, tôi mong Sawyer làm mọi cách để họ không thành công. Đến thứ Sáu, tôi sẽ có mặt ở đấy.

– Còn từ đây đến đó thì sao, và cả khi anh trở về? Anh không thể ở bên cạnh cô ta mỗi phút, Chance ạ! – Sam nói.

– Khi nàng ở nhà, Andrew có thể nghe trước bất cứ ai gọi điện thoại đến. Và nếu nàng đi ra ngoài để đánh quần vợt hay mua sắm, chắc là nàng sẽ đi với Patty. Nàng không quen ai ở đây cả. Và cho đến khi nàng quen thuộc nơi này, nàng sẽ không gặp ai khác ngoài những người tôi sẽ giới thiệu với nàng.

– Anh nói thì nghe đơn giản lắm, nhưng sự việc không xảy ra như vậy đâu, Chance ạ. Nếu xảy ra cách khác thì sao? Nếu Flame gọi cho Hattie thì sao? Cô ấy có thể làm vậy lắm, anh biết đấy. Thế nào cô ấy cũng có số điện thoại riêng. Làm sao ngăn chặn cô ấy gọi Hattie, hỏi đường, rồi lái xe đi gặp bà ta?

– Thế nào cũng nói cho tôi biết trước.

– Nếu cô ấy không nói thì sao? Cô ấy ngẫu hứng mà làm vậy thì sao? Làm sao anh biết được.

– Tôi sẽ biết – Chance bỏ xấp giấy xuống mặt bàn và quay lại đối diện với Sam, chàng mất bình tĩnh sau hai ngày vừa qua bị căng thẳng, sống một nửa thời gian trên thiên đàng, một nửa dưới địa ngục – Tôi sẽ biết, dù tôi phải gắn máy nghe lén ngay trong nhà của tôi, và cho người theo rình bất cứ nàng đi đâu kể từ nay. Mẹ kiếp, Sam, tôi biết không thể loại bỏ nguy cơ nhưng tôi có thể hạn chế nó. Và đó là điều tôi sẽ làm.

– Tôi xin lỗi. Chỉ vì… – Sam ngập ngừng nói, và thụt lùi trước cơn giận dữ của chàng.

– Tôi biết rồi! – Chance cắt ngang câu nói của anh ta và quay đi, chàng bước tới cửa sổ, hít một hơi dài, hối tiếc đã tỏ ra nóng giận với Sam – Cuối tuần vừa rồi tôi đã nhận thấy tôi quá tham lam, Sam ạ! Tôi muốn được Flame và muốn được cả sở đất ấy. Tôi sẽ làm bất cứ việc gì phải làm để chắc chắn được cả hai.

– Tôi hiểu.

– Thật không? Chàng cười gượng, không chắc anh ta hiểu.

Có tiếng chuông điện thoại reo.

– Để tôi – Sam với tay qua bàn cầm ống nói lên – Phải, Sam Weber đây.

Rồi anh hạ ngay ống nói xuống và bịt tay ở miệng ống nói: – Chance, Maxine gọi.

Quay phắt lại ngay, Chance đưa tay cầm ống nói.

– Để tôi nói chuyện với chị ta – Chàng cầm ống nói lên.

– Phải, Chance đây, Maxine – Chàng đứng im lìm nghe chị ta hấp tấp báo cáo – Cám ơn chị đã cho tôi hay – Chàng từ từ đặt ống nói xuống máy.

– Cho anh hay chuyện gì? – Sam hỏi, và nhìn Chance chòng chọc.

– Chuyện về Hattie. Theo Maxine, bà ta rất yếu. Chị ta nghĩ rằng bà ta sẽ không còn chống chọi được lâu.

Sam thở ra một hơi dài:

– Tôi không chắc là tôi tin có chuyện ấy. Và tôi cảm thấy có tội vì hy vọng điều ấy có thật.

– Tôi thì không.

– Làm như mọi việc đều sắp sửa lên đến cao điểm sớm hơn tôi tưởng. Sắp sửa lôi thôi to, Chance ạ.

– Tôi biết.

***

Ánh nắng rọi vào chiếc nhẫn kim cương ở ngón tay nàng, làm bắn ra những tia sáng và nhảy nhót trên bảng điều khiển của chiếc xe hơi. Flame lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa kính xe để ngắm phong cảnh thành phố Tulsa vẫn còn lạ đối với nàng. Nàng còn chưa có dịp đi bát phố, và chưa quen mắt với bầu trời xanh lơ cao lồng lộng, bao la, hình như vươn lên đến vô tận, không có lấy một cụm mây từ đại dương trôi đến hay sương mù thành màn dày đặc.

Trong những giây phút như thế này, khi người ta cảm thấy rõ cảnh vật chung quanh xa lạ đối với mình, tất cả mọi thứ đều có vẻ như là ảo giác. Nàng sờ tay lên chiếc nhẫn do Chance đeo cho nàng. Nó là bằng chứng nàng không nằm mộng. Nàng là vợ chàng.

Flame Stuart, nàng mỉm cười vì thích hai tiếng ấy. Tuy nàng đang nghỉ việc ở công ty, nàng dự định sẽ tiếp tục theo đuổi nghề nghiệp của nàng ở thành phố Tulsa này. Dĩ nhiên là không bắt đầu ngay. Nàng muốn dành càng nhiều thì giờ càng tốt cho Chance trong mấy tháng tới. Sau đó, nàng sẽ tìm xem có công việc gì có thể làm với một công ty ở đây. Hoặc là nàng có thể làm việc với Chance trong công ty của chàng, lo các chiến dịch quảng cáo cho các dự án xây dựng của chàng. Cách này hay cách khác, nàng biết cuối cùng nàng sẽ muốn làm việc lại, vì sự kích thích của công việc về mặt tinh thần và cũng là sự thách đố tài sức của nàng.

Nàng mỉm cười một mình, vì nhận thấy lúc này thật tốt để nghĩ tới tất cả những chuyện đã xảy ra một cách quá đột ngột, lễ cưới diễn ra ngay lập tức sau buổi cầu hôn, rồi thì không đầy 12 giờ sau, bay về căn nhà mới với người chồng mới. Mà ngôi nhà mới lộng lẫy làm sao, một toà nhà xây cất trong thập niên 30 theo kiểu biệt thự duyên dáng. Nàng nhớ lúc vừa mới đến được Chance ẵm lên bước ngang qua ngưỡng cửa vào phòng ngoài lát đá cẩm thạch có cái cầu thang vĩ đại uốn cong và sau đó được chàng đưa vào dãy phòng trong của chủ nhân. Nàng thở dài và vuốt mái tóc ra sau hai tai. Bây giờ nàng nhận thấy đã bước một bước khổng lồ. Chúa ơi, nàng đã từ bỏ nhà cửa, công việc và bạn bè, mọi thứ có ý nghĩa với nàng từ trước đến nay. Nhưng khi lấy Chance, nàng đã biết chuyện đó phải xảy ra. Lúc đó nàng không quan tâm vì có chàng ở bên cạnh.

Trên trời, dấu vết của một chiếc máy bay phản lực bay qua để lại một vệt trên bầu trời, nhắc nhở nàng Chance bây giờ đang bay được nửa đường tới Texas. Nàng ước chi có chàng trong xe với nàng để cầm tay chàng và được bảo đảm cụ thể nàng không đi một mình trong việc này. Thay vì vậy, nàng mân mê chiếc nhẫn cưới và thở dài ao ước mà thôi.

– Có chuyện gì thế?

Flame giật mình vì câu hỏi đột ngột phá tan sự im lặng, và liếc qua người đàn ông đang ngồi sau tay lái, nàng không trả lời được trong chốc lát. Nàng không thể thừa nhận với Sam Weber là nàng băn khoăn điều gì sau ngày cưới, nhất là khi trong thâm tâm nàng thật không có chút nghi hoặc nào về quyết định thành hôn với Chance.

– Không, tôi chỉ nghĩ tới những công việc phải làm khi đến San Francisco.

Thấy anh ta chăm chú nhìn nàng, nàng quay mặt đi, theo dõi luồng xe cộ đằng trước xe họ và hỏi:

– Đến phi trường còn xa lắm không?

– Mười phút hay vào khoảng đó. Có nghĩa là… – anh ta ngừng một chút để nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển – Chúng ta sẽ đến 45 phút trước giờ chuyến bay của chị cất cánh.

– Tôi không hiểu tại sao Chance nhất thiết để anh phải đưa tôi ra phi trường. Tôi có thể đi bằng taxi hay đi xe do Andrews lái. Không cần thiết anh phải đưa tôi đi. Tôi chắc anh còn nhiều việc quan trọng hơn để làm.

– Tôi không phàn nàn gì đâu! – Sam quay mặt qua mỉm cười với nàng – Về phần tôi, đây là một dịp ngưng làm việc rất thích thú.

– Vậy thì tốt lắm, anh Sam.

Nàng hy vọng anh ta nói thật. Một đôi lúc nàng có cảm tưởng Sam không mấy hài lòng về cuộc hôn nhân giữa nàng và Chance. Không phải anh ta nói ra. Không, mà là cách anh ta thỉnh thoảng nhìn nàng, như thể thắc mắc về động cơ của nàng. Có thể Sam nghĩ rằng nàng lấy Chane vì tiền. Dĩ nhiên không phải thế. Sự giàu có của chàng hoàn toàn không làm nàng quan tâm, nhưng Sam không thể biết điều đó.

– Tôi tiếc rằng Chance phải rời nhà sớm quá như vậy sau đám cưới. Hai người lẽ ra phải đi xa hưởng tuần trăng mật thật lâu.

– Với tôi không hề chi. Ngay từ đầu tôi đã biết công việc của anh ấy vẫn đi đây đi đó nhiều. Có lẽ cuộc hôn nhân của chúng tôi bắt đầu giống như sau này nó sẽ vậy thì tốt hơn.

– Có lẽ. Nhưng tôi vẫn tin rằng vợ chồng mới cưới cần có một thời gian ở riêng với nhau. Trước khi Chance ra đi tôi đã bảo anh ấy để tôi và Molly sắp xếp lại chương trình của anh ấy, xem có thể nào sửa đổi để cho anh chị ở với nhau ba hay bốn tuần lễ. Không khó khăn lắm đâu, trừ khi có trường hợp khẩn cấp, lẽ dĩ nhiên.

– Sam… – Flame bắt đầu nói, cảm động vì sự ưu ái của anh ta và phân vân không biết có phải đã nhận xét sai về anh ta hay không.

Nhưng anh ta không để cho nàng có dịp nói gì thêm.

– Tốt hơn chị nên bắt đầu suy nghĩ về chỗ nào muốn đi, bằng không Molly sẽ sắp đặt hết cho chị – Anh ta nói, đôi mắt long lanh một cách hài hước – Molly đã bảo Chance là theo ý chị ta thì anh ấy nên đưa chị đi Venice.

– Thật à? – Flame mỉm cười, cảm thấy vui vui vì tính cách âm mưu trong hậu trường ấy.

– Thật! – Rồi Sam hơi ngập ngừng – Molly đôi khi tỏ ra quyền hành lắm, nhất là trong việc gì dính dáng đến Chance. Nhưng chị ấy có ý tốt. Tôi hy vọng chị biết điều đó.

– Chance cũng đã bảo tôi như vậy – Nàng cười tươi hơn – Thực ra, anh ấy bảo tôi rằng Molly có thể cư xử gần như là mẹ chồng của tôi đấy.

Sam cười khúc khích.

– Cái đó đúng. Trên thực tế, chắc chị cũng biết xưa nay người ta thường nói thương ai thì coi người đó như là mặt trời. Đối với Molly, Chance là mặt trời. Và tốt hơn hết là không ai nên che khuất mặt trời, bằng không họ phải trả lời với chị ta.

– Tôi cũng có cảm tưởng như thế. Tuy nhiên, thật tình mà nói, tôi thích chị ấy.

– Không thể nào không thích Molly. Chị ấy là một người đàn bà đáng nể. Một khi chị hiểu rõ chị ấy hơn, chị sẽ hiểu tôi muốn nói gì.

Anh ta ngừng một chút, liếc xéo nhìn Flame, anh nhếch mép cười như đứa trẻ. Anh tiếp:

– Tôi mong có được một nửa nghị lực và gan dạ của chị ấy ở tuổi chị bây giờ. Chị biết không, chị ấy đã ngoài 40 khi lần đầu tiên đi săn và câu cá? Hơn thế nữa, lần đầu đi săn chị ấy hạ ngay một con mồi. Tôi biết rõ vì có tôi ở đấy. Thật ra chính tôi đưa chị ấy đi săn lần đó. Chị ấy còn một điểm khác nữa, là tính chất độc lập. Lúc Molly vào làm việc cho Chance lần đầu, chị ấy đang học lớp thợ máy ôtô ban đêm. Chị ấy cho rằng xưởng sửa xe hơi gần nhà chị ấy đã qua mặt chị vì thấy chị ấy là đàn bà và không biết gì về ôtô. Nhân nói về ôtô, chị nhớ nhắc tôi cho chị xem chiếc xe Porsche kiểu cũ của tôi khi chị cùng Chance đến ăn tối Chủ Nhật này.

– Anh ấy có bảo, thú tiêu khiển của anh là phục hồi những xe hơi thể thao cổ điển.

– Nếu là Patty, bà ấy sẽ bảo với chị đó là thú say mê của tôi – Anh ta lại nhe răng ra cười như trẻ con. Anh ta nói – Tôi không biết có nên nói ra như vậy không, nhưng đích thực là tôi thích sửa chữa xe hơi. Tôi luôn luôn thích vậy. Đối với tôi, đó là một cách để thư giãn tuyệt hảo, và là một thú tiêu khiển tôi có thể chia sẻ với mấy đứa con trai của tôi. Đứa út năm nay lên 11 tuổi, và đứa lớn nhất mười sáu. Hiện giờ chúng tôi đang lắp lại một chiếc Corvette đời 76 cho Dreke, đứa con cả.

Đèn lái của chiếc xe hơi ngay trước mũi xe họ bật đỏ lên trong khi dòng xe cộ trên xa lộ ùn lại.

– Ô kìa, cái gì vậy – Sam cau mày đạp thắng và kéo cần số xuống. Anh tiếp: – Bị kẹt xe trong giờ này thì phiền lắm!

Quả thật vậy, dòng xe cộ chậm lại dần và cuối cùng bị kẹt lại cách xe họ 100 thước về phía trước. Flame tưởng đã nghe tiếng còi hụ. Nàng hỏi:

– Anh có nghĩ rằng có tai nạn xảy ra không?

– Có lẽ – Sam nghiêng đầu nhìn vào kiếng chiếu hậu – Có một người cảnh sát giao thông cưỡi mô tô đang đi tới. Để coi hỏi được gì không? – Anh ta vặn kính xuống và vẫy người cảnh sát đang cho xe mô tô len lỏi giữa các xe hơi ngừng chạy – Có vấn đề gì vậy, ông cảnh sát?

– Một cỗ máy kéo và móc hậu bị kẹt cứng ở dạ cầu bắc ngang qua xa lộ – Người cảnh sát trả lời, tiếng rồ máy át tiếng nói của anh ta – Đã có xe tới kéo nó đi, như vậy chừng 10 phút nữa sẽ có một đường chạy thông suốt.

– Tôi hy vọng thế – Sam liếc nhìn đồng hồ tay – Chúng tôi phải bắt kịp chuyến bay.

Bị kẹt lại ở đoạn giữa hai chỗ tách ra xa lộ, họ không còn cách nào khác là chờ. Mười phút kéo dài thành mười lăm, rồi hai mươi.

Cuối cùng, sau hai mươi phút, xe cộ bắt đầu di chuyển lại.

Khi Sam đậu xe lại sát lề đường phi cảng, Flame chỉ còn 15 phút để lên máy bay.

– May mắn thì chuyến bay của chị bị trễ. Thường thường là vậy – Anh ta vừa nói vừa hấp tấp lấy hành lý của Flame từ thùng xe ra – Tốt hơn, chúng ta cũng phải ký gửi hành lý của chị ở cổng để chắc chắn chúng đi theo mình trên cùng một chuyến bay.

Họ vừa bắt đầu đi về phía các cửa kính, thì bị một người bảo vệ phi trường chận lại.

– Xin lỗi ông, ông không được để xe ở đây. Ở khu vực này chỉ được quyền ngừng xe bỏ hành lý xuống mà thôi.

– Năm phút thôi, không lâu hơn, tôi xin cam đoan.

Sam năn nỉ nhưng vô ích. Thở dài chịu thua, Sam quay qua nàng:

– Coi bộ chị đi trước tới cổng trong khi tôi đi kiếm chỗ đậu xe. Anh ta không chịu nghe lẽ phải. Chị xách hành lý được không? Anh ta bảo có xe lăn để chở hành lý bên trong nhà ga.

– Tôi lo được – Flame trấn an anh ta.

– Tốt! – Anh ta miễn cưỡng trao hai cái valy cho nàng.

– Tôi sẽ đến cổng gặp chị sớm.

– Không cần phải thế, anh Sam…

Anh ta cắt ngang:

– Dù sao tôi cũng sẽ đến, để đề phòng chị lỡ chyến bay hay chuyến bay bị trễ.

Flame đành thôi, vì sợ cãi nữa mất thì giờ. Hai tay xách hai va li, nàng đi vào nhà phi cảng và thẳng đến các màn ảnh chiếu các chuyến bay nào và ở cổng nào.

Flame đang nhìn màn ảnh tìm chuyến bay của nàng thì một giọng nói ôn tồn rót vào tai nàng:

– Xin lỗi bà – Nàng lơ đễnh nhìn lại người đàn ông vừa đứng cạnh nàng, người ấy có tuổi và mặc một bộ đồ chăn bò bằng vải polyester màu nâu may theo kiểu miền Viễn Tây – Bà là Margaret Rose phải không? – Cặp mắt xanh đục của ông lão đưa lên nhìn mái tóc đỏ của nàng và tiếp: – Bà Hattie có dặn tôi cứ mái tóc của bà thì nhận ra bà.

– Hattie Morgan! – Trong chốc lát, nàng kinh ngạc vì nghe lão nhắc đến tên bà – Tôi đã định gọi điện thoại cho bà ấy khi tôi trở về – Nàng nói – Ông biết bà ta sao?

– Vâng, thưa bà – Bỗng như sực nhớ ra phép lịch sự, lão ta dở chiếc nón Stetson màu trắng sữa xuống và ôm nó trước ngực, để lộ đầu tóc bạc – Bà Hattie nói bà ấy đã nói tên tôi với bà. Tôi là Charlie Rainwater, đốc công ở trang trại Morgan.

– Có, bà ấy có nói. Vui mừng được gặp ông. Ông RainWater..

Flame tò mò nhìn ông lão một lúc, thân hình ông còn mảnh dẻ, bộ ria mép bạc trắng làm thành một vòng bán nguyệt, nước da sậm đen vì dãi nắng dầm sương. Gương mặt ông lão quắc thước và dịu dàng, cũng như đôi mắt của ông.

– Làm sao ông biết tôi… – Câu hỏi của nàng bị cắt ngang vì loa phóng thanh loan báo – Đúng chuyến bay của tôi, tôi phải đi thôi. Ông làm ơn nói lại…

– Bà không thể đi, thưa bà – Ông lão đưa tay ngăn nàng – Bà Hattie cần gặp bà.

– Nhưng mà…

– Thưa bà, bà ấy đang hấp hối.

– Cái gì? – Flame sửng sốt nhìn ông lão.

– Đó là sự thật, thưa bà. Tôi cầu mong không phải vậy, nhưng cầu mong thôi thì cũng không làm thay đổi được gì.

– Nhưng mà… tôi mới nói chuyện với bà ấy tuần vừa qua. Nghe giọng nói của bà trên điện thoại khoẻ mạnh lắm kia mà! Có gì xảy ra không? Bà ấy có bị lên cơn đau tim không?

– Không, thưa bà. Bà ấy bị khối u trong não. Các bác sĩ năm ngoái đã khám và bảo rằng bệnh của bà không thể chữa trị được nữa.

– Ồ, không! – Nàng lẩm bẩm, và nhớ lại vẻ tuyệt vọng đã cảm thấy ở bà lão, mà nàng đã tưởng là cuộc sống cô độc, nhưng thì ra không phải vậy.

– Bà ấy đang hỏi bà, bà Margaret – Cặp mắt của ông lão có vẻ cầu khẩn – Bà bằng lòng cùng tôi đến trang trại Morgan không? Tôi đã hứa với bà ấy, là sẽ tìm bà bằng được đưa bà về. Cầu Chúa phù hộ, chúng ta đừng về quá trễ.

– Tôi…

Flame phân vân nhìn vào màn ảnh các chuyến bay. Chuyến phi cơ của nàng đang đến giờ hành khách lên máy bay. Nhưng không bắt buộc nàng phải trở về San Francisco trên chuyến này, mà có thể đi chuyến khác.

Về sau!

Nàng quay lại ông lão và nói:

– Tôi đi với ông.

Mặt ông lão lộ vẻ biết ơn sâu sắc. Ông nói:

– Điều đó sẽ rất có ý nghĩa đối với bà Hattie. Cám ơn bà – Ông đội nón trở lại và xách hai va li của nàng – Xe tôi đang chờ ở ngoài. Xin bà vui lòng đi theo tôi.

Nàng do dự, vì chợt nghĩ có lẽ nên cho Sam biết sự thay đổi dự định của nàng. Nhưng vẻ mặt lo lắng của ông lão để lộ ra ông ta mong được về trang trại Morgan sớm. Và thì giờ là quan trọng.

Gật đầu đồng ý, Flame quay mặt đi ra cửa.

Bình luận
Ads Footer