NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Tình Địch (The Rivals In Love)

Chương 10

Tác giả: Janet Dailey
Ads Top

Elizabeth Morgan bị đau ốm triền miên từ ngày mới lọt lòng mẹ. Hattie đã chăm sóc đứa em gái èo uột không biết là bao nhiêu ngày đêm, nó hết bị cảm, lại lên cơn sốt, sưng phổi và cảm cúm. Nhiều lúc tưởng chừng như nó bị lây tất cả bệnh tật của tất cả những người ở chung quanh đó mắc phải. Chỉ khác một điều là khi nó bệnh, thì bệnh nặng hơn người lây bệnh cho nó. Hattie thường băn khoăn phải chi mẹ bà không đau ốm trước khi sanh đứa em gái, thì ắt hẳn cô đã không yếu ớt đến vậy. Bà nhìn sững vào bức ảnh đã ghi lại mãi mãi sự mong manh của cô gái.

“Tại sao chi sai em ra phố hôm đó? Tại sao?”

Chuyến đi hôm đó chỉ để mua sắm thêm một ít thực phẩm không cần lắm, có thể chờ qua ngày khác, nhưng Elizabeth đã muốn đi, cô muốn tỏ ra giúp ích thay vì là gánh nặng cho bà chị. Và Hattie đã để cho cô đi một mình.

Elizabeth về trễ, trễ hơn giờ dự định. Hattie đã tưởng tượng ra đủ thứ lý do đáng sợ, và khi cô về, Hattie quá lo lắng ôm chầm lấy cô:

– Em đi đâu mà lâu thế? Em có biết là trễ lắm rồi không? Chỉ mua sắm có bấy nhiêu mà sao em có thể mất nhiều thời giờ đến thế?

Elizabeth cười trừ, như thường lệ, không sợ sệt mặc dù các câu hỏi của bà chị có vẻ gay gắt.

– Chị đừng có làm ồn với em như với người làm thuê như thế, Hattie. Lẽ ra em đã về sớm, nhưng vì giữa đường bị bể bánh xe.

– Bể bánh xe?

Hattie dòm ra chiếc xe hơi, và để ý thấy bánh trước bên trái đen hơn các bánh khác, không dính bùn đỏ khô queo như tất cả các bánh đều có. Hattie biết em bà không có sức để kích bánh xe lên hay vặn các ốc ra. Bà nói:

– Em không thể thay bánh xe một mình!

– Không, một anh chàng đi xe môtô ngang qua đã dừng lại và thay bánh dùm em, bằng không chắc giờ này em còn ở đấy.

– Không phải là một trong những tên du đãng mặc áo bờ luđông da đen chứ? – Hattie rùng mình nghĩ tới cảnh Elizabeth ở bên cạnh một trong những tên lì lợm tóc dài ghê tởm ấy.

– Anh ta tốt lắm, Hattie ạ. Anh ta chỉ mặc cái áo da để che cho khỏi bị sỏi đá văng vào mình, thế thôi.

Nhưng Elizabeth không kể cho Hattie nghe cậu ta có vẻ như thế nào khi cởi cái áo ngoài ra, với những bắp thịt cuồn cuộn nổi lên dưới chiếc áo thun lá mỏng dính khi cậu ta thay bánh xe, và mái tóc đen nhánh của cậu dưới ánh nắng, dáng đi hơi nghênh ngang một chút, hay cách cậu ta nhìn cô như thể cô là một viên kẹo cậu ta muốn bỏ vào miệng mà nuốt. Đã 27 tuổi mà Elizabeth không có mấy kinh nghiệm về đàn ông. Khi còn ở trung học cô ít khi hẹn hò với bạn trai đi chơi, phần vì cô bị đau ốm hoài, phần vì Hattie rất nghiêm ngặt về chuyện hẹn hò của cô. Nhưng lý do chính là vì cô nhút nhát quá chừng.

Và cô biết Hattie sẽ không chấp thuận cho cô gặp chàng trai này. Tuy cậu ta không còn là một cậu bé, mà đã là một chàng trai ngoài hai mươi, trẻ hơn cô. Cô đã hơi hoảng khi cậu ta cưỡi chiếc môtô chạy đến. Ai cũng biết các cậu thanh nhiên cưỡi môtô có tiếng là nhanh nhẩu. Nhưng cái đó cũng kích thích các cô gái. Đó là lý do cô đã để cho cậu rủ rê cô mặc thử áo vét bằng da của cậu. Cô mặc vào thấy thích, và thích hơn nữa khi cậu xoa vuốt hai tay áo sau khi cô đã mặc vào.

– Cô đã bao giờ đi môtô chưa?

– Chưa.

– Tới đây, tôi đưa cô đi một vòng.

– Không được đâu.

Cô biết, đáng lẽ cô không nên nói chuyện với cậu ta, nói chi đến mặc thử áo của cậu, và ngồi xe môtô với cậu. Thế nhưng cậu khiến cô cảm thấy mình bạo gan và xinh đẹp. Dĩ nhiên là cô chẳng xinh đẹp. Cô tầm thường, như một con chuột xù, không sinh động và đẹp một cách mạnh bạo như Hattie. Cô nói:

– Thế này là đã trễ giờ rồi!

– Nhà cô ở đâu?

– Trang trại Morgan.

– Cô ở đấy à? – Cậu nhìn chiếc xe, rồi nhìn cô.

– Phải.

– Cô tên là gì?

– Elizabeth. Elizabeth Morgan.

Cậu nhướng một bên chân mày:

– Chắc cô là em gái bà la sát chủ trang trại.

– Anh không nên gọi chị tôi như vậy! – Trong khoảnh khắc, cô hối tiếc đã bắt đầu câu chuyện.

– Rất tiếc! – Cậu ta mỉm cười, và nụ cười thuộc loại làm cho cô muốn mềm nhũn cả người – Nếu bà ta là chị cô, thì có thể bà ta không đến nỗi xấu.

– Không xấu chút nào, chị rất tuyệt vời. – Và có cảm tưởng mình có tội, cô nói: – Tôi phải về. Không, chị tôi sẽ lo lắm! – Cô vội vàng cởi áo vét trả cho cậu.

– Cô không bỏ chạy như thế chứ? Cậu ta phản đối khi cô bước tới mở cánh cửa xe hơi ngồi vào sau tay lái.

– Tôi… Cám ơn anh đã cảm phiền đứng lại giúp tôi, thay bánh xe dùm tôi.

Nhưng cậu ta nhìn Elizabeth như thể chờ đợi ở cô nhiều hơn là một lời cảm ơn.

– Tôi… xin mạn phép hỏi, tôi muốn trả công cho anh…

Cô với tay lấy cái ví trên nệm xe.

– Cô cất tiền đi – Cậu nói – Tôi không tính tiền khi giúp một phụ nữ gặp nạn, nhất là một người đẹp như cô.

Chưa hề có ai nói với cô rằng cô đẹp. Không hề có lấy một người.

Nhưng cô không kể những cái đó với Hattie, cũng như cảm tưởng của cô vừa mới gặp được một chàng kỵ sĩ mặc bộ áo giáp sáng choang cưỡi chiếc môtô chạy qua. Nói ra sợ người ta cười, nhất là cô còn chưa biết tên cậu ấy.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Elizabeth sống trong hy vọng thầm kín được gặp lại chàng thanh niên. Cô mượn cớ này cớ nọ để xuống phố, tưởng rằng sẽ gặp cậu. Cuối cùng, trong ngày lễ diễu hành kỷ niệm Columbus, cô gặp lại cậu. Khi cậu một lần nữa mời cô đi chung xe môtô, cô thu hết can đảm trèo lên xe của cậu. Chuyến đi vô cùng thích thú, phóng nhanh trên xa lộ với tốc độ 90 dặm một giờ, gió thổi ào ào bên tai cô, tim cô đập thình thịch, và nhất là hai tay cô ôm chặt mình cậu. Cậu rẽ vào một con đường làng và dừng lại ở một bờ sông yên tĩnh. Ở đấy, trong ánh nắng lấp lánh trên mặt nước và dưới tàn lá vàng và đỏ của lùm cây mùa thu, cậu hôn cô.

Sau đó, trong khi cả người còn ngây ngất vì nụ hôn đầu, cô thì thầm: “Tôi còn chưa biết tên anh”.

“Tôi không muốn nói cho cô biết” cậu thì thầm bên tai cô. “Khi nào cô biết tôi là ai, tôi sẽ không còn gặp được cô”.

“Không đâu. Sao anh lại nói thế?”.

“Bởi vì…” cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt xoáy vào mắt cô, như thể xoáy tới tận tim cô: “…Tôi là Ring Stuart”.

Trong giây lát, Elizabeth sợ điếng người, biết rằng Hattie sẽ làm gì nếu biết được nàng đi chơi với ai. Nhưng cái đó không còn quan trọng đối với nàng, một khi cậu ta đã hôn cô. “Tôi không ngại gì tên anh là Ring Stuart”. Cô tuyên bố nồng nhiệt, và cậu lại hôn cô nữa, nhắc lại cho cô thấy tại sao cô không còn e ngại.

Trong mấy tuần lễ sau đó, cô sắp đặt để gặp cậu bất cứ khi nào và bất cứ ở đâu có dịp, nhưng không khi nào họ thấy đủ. Tuy nhiên, chính sự bất thường và ngắn ngủi của các lần gặp gỡ làm cho những buổi đó vô cùng sung sướng.

Ngập đầu vì trang trại bề bộn trong mùa thu, Hattie không nghi ngờ gì cả, cho đến khi bà ta bảo được Elizabeth cưỡi ngựa ra thăm đồng cỏ để chuẩn bị cho mùa đông. Charlie Rainwater, một người làm ở trại nuôi bò, cưỡi ngựa đi theo họ. Anh ta là người mách cho bà biết sự thay đổi ở cô em gái.

– Cô Elizabeth có bồ hay sao? – Anh ta hỏi.

– Không.

Hattie phủ nhận ngay, bà xem chuyện ấy là lố bịch. Không phải vì bà chống lại ý kiến Elizabeth có bồ. Bà hết mong thấy cô em gái lấy chồng, và tin chắc số phận cô cũng sẽ thành gái già như bà. Dù sao, Elizabeth cũng đã 27 tuổi, mà chưa hề bao giờ có bồ đâu. Hattie không lấy thế làm lạ. Dù bà rất yêu cô, bà đành thừa nhận Elizabeth có vẻ ngoài tầm thường quá, gầy ốm quá, nhút nhát quá, và yếu đuối quá, làm sao làm vợ được. Tuy nhiên câu nói của Charlie làm bà thắc mắc. Bà hỏi lại:

– Cái gì khiến anh nghĩ rằng Elizabeth có bồ?

Anh ta nhún vai và hất hàm về phía Elizabeth.

– Thì bà cứ quan sát cô ấy đằng kia kìa, vừa hát một mình vừa nhổ mấy chùm cỏ khô, cặp mắt mơ màng như chim bồ câu. Thêm vào đó là những chuyến cô thường xuyên xuống phố dạo sau này, thế là tôi đi đến kết luận cô ta có một cậu bồ giấu ở đâu đó.

Hattie không thể không biết hàm ý của câu nói, rằng Elizabeth, em gái bà đang hẹn hò với ai một cách giấu giếm. Em gái bà ắt hẳn không làm một việc tồi bại như thế. Nếu có bồ, thì Elizabeth sẽ dẫn anh ta đến trang trại Morgan để Hattie gặp. Phải không?

Sau đó, bà bắt đầu để ý những điểm nhỏ nhặt như là những duyên cớ Elizabeth vin vào để đi xuống phố, đôi má đỏ bừng của cô mỗi khi ở phố trở về, và ánh mắt cô long lanh. Cuối cùng, để không nghi hoặc, Hattie ra lệnh cho Charlie Rainwater theo rình Elizabeth lần sau khi cô xuống phố và tìm biết một lần dứt khoát lý do đã khiến bà lo ngại.

***

– Ring Stuart? Anh muốn nói con trai của Jackson Stuart?

– Đúng vậy – Charlie xác nhận khi trở về báo cáo cho bà.

– Chắc anh nhầm. Elizabeth của bà không thể nào đi chơi với một người dòng họ Stuart.

– Không nhầm được, thưa bà. Đúng là Ring Stuart, không sai. Chính tôi cũng không muốn tin. Bởi vậy tôi đã coi cho thật chắc chắn. Tôi thiết nghĩ không có người thứ hai có cái bộ điệu dềnh dàng trên đường phố như thể anh ta làm chủ cả con đường không bằng. Và đúng là không có ai ngoài anh ta.

– Anh nói sao? Elizabeth gặp hắn à?

– Đúng vậy, cô ấy đã gặp anh ta. Cô ấy đem theo cái áo đó trả cho cửa hàng như cô ấy nói. Rồi cô ấy đi ra công viên, anh ta đang chờ cô ấy ở đấy.

– Có lẽ chỉ là trùng hợp.

– Có thể, thưa bà – Charlie thừa nhận một cách bất đắc dĩ.

– Nhưng anh không nghĩ vậy, phải không?

– Thưa bà, không.

– Tại sao?

Anh ta có vẻ miễn cưỡng không muốn nói ra , rồi cuối cùng ngước nhìn bà qua vành nón nhàu nát:

– Khi cô Elizabeth thấy anh ta đứng đấy, thưa bà, cô ấy chạy ngay vào vòng tay anh ta dang ra, như là cô ấy trở về nhà sau một thời gian xa vắng lâu ngày.

Lúc đó, bà để lộ sự choáng váng, choáng váng và có cảm giác bị phản bội tột độ.

– Đủ rồi, Charlie.

Bà cho anh ta lui ra, vì không còn đủ sức hỏi thêm, mà cũng không muốn nghe thêm, biết thêm. Cô em gái Elizabeth của bà có thể đã phản bội tất cả dòng họ… bằng cách đi với một người dòng họ Stuart!

***

– Em biết chị sẽ phản ứng như vậy, Hattie ạ! – Elizabeth nói khi Hattie đem chuyện ấy ra nói ngay mặt cô – Đó là lý do em đã không bao giờ nói cho chị hay. Em không giấu chị để chạm tự ái của chị. Em chỉ biết rằng chị không đời nào chịu để mắt đến Ring và tự mình phán đoán về con người anh ta.

– Y là một kẻ dòng họ Stuart.

– Tên họ anh ấy là vậy. Nhưng cái đó có ý nghĩa gì đâu?

– Sao em có thể đặt câu hỏi như vậy? Em biết rằng….

– Những chuyện đó đã xảy ra nhiều năm rồi, Hattie. Thời đó em chưa ra đời, mà Ring cũng chưa có. Chị không thể bắt anh ta chịu trách nhiệm về việc của cha anh ta làm, Ring khác.

– Hắn là người dòng họ Stuart. Hắn cũng cùng một thứ vải mà ra, mà lại là vải xấu.

– Nói thế là không đúng, Ring tốt lắm…

– Hắn cũng vô tích sự như những người còn lại trong gia đình hắn.

– Chị đừng nói vậy nữa. Thậm chí chị còn chưa biết anh ta.

– Chị biết về hắn đủ rồi.

– Tại sao chị có thể lên án anh ta chỉ vì anh ta mang họ Stuart? Tại sao việc ấy tự động biến anh ta thành người xấu? Tại sao chị không chịu quên đi những chuyện đã xảy ra cách đây hơn 50 năm? Chuyện ấy có xảy đến cho bản thân chị đâu?

– Nhưng chị đã gặp Stuart khi ông ta được thả ra khỏi nhà tù. Chị có ở đấy khi ông ta đối đầu với ông nội chúng ta. Chị đã nghe ở miệng ông ta nói và thấy vẻ thù hận trong mắt ông…

Cũng như bây giờ bà thấy vẻ dửng dưng trên khuôn mặt Elizabeth. Toàn bộ câu chuyện ấy không quan trọng gì cả trước mắt cô em gái của bà. Cô tin chắc những sự hăm doạ xa xưa không hề hấn gì đến cô. Hattie biết rằng cô sai lầm vô cùng. Bà thử dùng chiến thuật khác

– Em đã thấy chỗ ở của cậu Stuart chưa?

– Chưa – Elizabeth thừa nhận, cô hơi lắng dịu.

– Đó là một cái lều, ở sâu trong các đồi núi, đoạn đầu con đường đất bụi bậm. Khi hắn còn nhỏ, cái lều ấy là nơi ẩn nấp an toàn của bất cứ tên trộm cướp nào, từ Clyde BBarrow cho đến tên Floyd bảnh trai. Và trong thời chiến tranh, khi mà những người chăn bò của trang trại này bỏ mình trên các bãi biển Normandy, thì cái lều đó là hang ổ của bọn buôn chợ đen. Ring Stuart là con của dòng họ danh giá, cao quí phải vậy không?

– Cái đó không có nghĩa là anh ta giống cha mình.

– Ông ta nuôi dạy hắn.

– Nhưng Ring có chương trình, nhiều chương trình tuyệt vời…

– Để chiếm trang trại Morgan chứ gì? Giống như cha hắn đã thử làm xưa kia.

– Cái đó không đúng.

– Thật sao?

Hattie có đủ khôn ngoan để biết rằng dù có cãi lý, hăm doạ, hay phân phải trái đến mấy cũng không làm lay chuyển lòng tin của Elizabeth vào con người bị xã hội ruồng bỏ ấy. Một cách lãng mạn ngu dại, cô em gái ngây thơ của bà xem mình và Ring Stuart như một cặp tình nhân gặp phải số mệnh éo le nhưng vẫn một lòng một dạ với nhau bất chấp sự thù hằn lâu đời giữa hai dòng họ, như truyền thuyết về hai họ Mantagues và Capulets (Chuyện Romeo và Juliet). Những khuyết điểm và thất bại của anh ta không được cô coi là quan trọng, vì cô tin chắc tình yêu của cô sẽ làm anh ta thay đổi. Hattie thì sành đời hơn. Người đời không dễ gì thay đổi, dù họ muốn đến mấy chăng nữa, nhất là bản tính của họ, và cái đó mới quan trọng.

Bà tỏ ra khôn ngoan không đi quá xa là cấm Elizabeth gặp lại Stuart, và công nhận phần nào bà đã có lỗi. Bà đã che chở cho cô em gái nhỏ khỏi phải chịu cực khổ ở đời, và cố cho cô được hưởng một cuộc sống dễ dãi hơn cuộc sống của bà. Bà đã bảo bọc để cô được sống trong sự ngây thơ, đến nỗi bà đã ganh tị với cái tâm hồn ngây thơ của cô, nhưng cũng tìm thấy ở đó sự thoát ly khỏi trách nhiệm nặng nề về trang trại Morgan.

Không, cách hay nhất để ngăn cản Elizabeth gặp lại Stuart không phải là chận đứng sự liên hệ tai hại ấy, mà là đến gặp chính kẻ đã lợi dụng sự ngây thơ của em gái bà.

***

Một con gà trống gáy lên báo động và lao xuống từ cành cây sồi, đập hai cánh lông đen ầm ĩ, khi Hattie lái xe hơi đến trên con đường đất đầy rãnh. Một con sóc đang tìm hạt dẻ trong đám lá rụng vội vàng bỏ chạy đến cây cao gần nhất và kêu lên ỏm tỏi khi xe bà chạy ngang qua. Phía trước, các bụi cây rậm rạp và rừng thưa ở hai bên con đường hẹp thụt ra xa để hình thành một khoảng trống, ngổn ngang những sườn xe rỉ sét, thùng dầu rỗng, và từng chồng vỏ xe cũ rải rác trên cỏ vàng úa. Quang cảnh ấy phù hợp với cái nhà xiêu vẹo nằm ngay giữa khoảng trống, các vách ván đã bong sơn hết từ lâu, chỉ còn lại một màu xám xịt dơ bẩn.

Trước mặt nhà, một chiếc xe môtô màu đen bóng lộn đang dựng ở đấy, không thích hợp với ngôi nhà chút nào. Ring Stuart đang quì trên mặt đất cạnh chiếc xe để sửa chữa máy móc. Y đứng dậy chậm rãi khi Hattie lái xe vào và đậu lại cách chiếc môtô đồ sộ ba thước.

Khi bà bước ra khỏi xe, y tiến tới hai bước và chùi hai bàn tay dính mỡ dầu vào một miếng vải cũng đầy dầu mỡ. Bà điềm tĩnh một cách lạnh lùng nhìn y từ đầu đến chân, không ngạc nhiên chút nào khi tận mắt nhìn thấy y. Một cái quần jeans bạc màu bó sát hai hông hẹp của y một cách lộ liễu khỏi cần phải tưởng tượng với người có con mắt sành sỏi. Một cái áo thun tay ngắn xắn lên tới chóp vai, bên phải nhét một gói thuốc điếu. Bà nhìn thoáng qua hình xăm ghê tởm ở bắp tay trái, một con dao nhỏ xuống những giọt máu chạy dài theo bắp tay. Rồi bà quan sát gương mặt. Quỉ sứ đã cho y có vẻ mặt bảnh trai, mảnh dẻ, mái tóc đen huyền, và một cặp mắt xanh như ánh chớp cho đủ bộ.

– Ối chào, ối chào, đích thân bà quận công đây chứ còn ai! – Môi y cong lên để mỉm một nụ cười – Tôi đã có linh tính thế nào bà cũng đến thăm, tuy rằng tôi đã chờ đợi bà đến từ hôm qua.

– Cậu chờ đợi? – Bà lẩm bẩm, càng ghét y nhiều hơn bà dự đoán.

– Phải – Y chuyển mình tiến lên thêm mấy bước, dáng đi dềnh dàng, nghênh ngang – Tôi nhận ra ngay lão chăn bò bà cho theo rình Elizabeth. Nếu bà thấy được cặp mắt lão ta muốn lòi ra khỏi mặt khi lão thấy cách cô ấy hôn tôi, hôn mãi không thôi.

– Cậu ăn nói thật ghê tởm!

Y toét miệng cười:

– Elizabeth không nghĩ vậy. Thật tình mà nói, cô ấy mê tôi như điếu đổ. Cô ấy rất thích tôi hôn cô ấy… chưa kể các chuyện khác.

Hattie trân mình khi nghe câu nói cố tình sàm sỡ ấy.

– Cậu phải biết tôi sẽ không cho phép chuyện ấy tiếp tục.

– Bà chả làm gì được đâu, bà quận công ạ! – Y nói, đầu hất ra sau một cách láo xược – Cô ấy đã lớn và biết rõ mình muốn gì. Cô ấy không cần phải có sự chấp thuận hay đồng ý của bà.

– Bao nhiêu?

-Bao nhiêu? – Y lặp lại với vẻ vui thích – Chao ôi, bà thật là tay quá quắt, bà quận công ạ. Bà biết không, tôi thường tự hỏi nếu sống trong cái nhà to lớn ấy thì như thế nào, với kẻ hầu người hạ, hầu bà từng tách cà phê bằng sứ xinh đẹp và từng tờ báo buổi sáng. Ắt hẳn là cuộc sống đẹp đẽ.

– Cậu muốn bao nhiêu tiền, Stuart, để em gái tôi được yên?

– Bà thật sự tưởng rằng có thể mua chuộc được tôi, phải không, bà quận công?

Bà cố tình nhìn quanh bãi đất trống tràn ngập cỏ dại và ngôi nhà đổ nát với cái hàng ba mặt tiền xiêu vẹo.

– Cậu muốn giá nào, Stuart, nói đi.

– Tôi đã có được cái gì tôi muốn. Tôi đã được Elizabeth. Cô ấy thuộc về tôi, bà không thể tách cô ấy ra khỏi tôi. Nếu bà tưởng làm được, thì bà đã không tới đây hôm nay – Y ngừng một chút, và càng tỏ ra tự tin hơn – Cô ấy thật sự rụt rè với tôi lúc đầu, nhưng nay không còn rụt rè nữa. Thoạt đầu cô ấy làm tôi ngạc nhiên đôi chút. Nhưng sau khi gặp bà, tôi tin chắc cô ấy đã thừa hưởng tất cả tính say mê của gia đình bà. Dù sao, bà làm chị mà thế à? Cô ấy yêu tôi mà bà lại cố tình ép tôi bỏ cô ấy sao?

– Sẽ không bao giờ có kết quả tốt giữa cậu và em tôi. Không bao giờ!

– Tại sao? Vì bà nghĩ rằng tôi không xứng đáng với cô ấy chứ gì?

– Tôi biết cậu không xứng đáng.

– Cô ấy không đồng ý với bà. Bà thấy chưa, sự khác biệt là cô ấy tin tưởng ở tôi, và cái đó với tôi có giá trị hơn tất cả tiền bạc bà có thể bỏ ra, bà quận công ạ.

– Tôi báo cho cậu biết…

– Không, chính tôi báo cho bà biết, tốt hơn bà nên giữ mồm giữ miệng với người em rể tương lai của bà, bằng không tôi có thể làm cho bà mất vĩnh viễn đứa em gái của bà.

Bà nhìn ngay mắt y một lúc lâu, rồi nói:

– Mày là một thằng ngu, Stuart.

Và bà quay gót đi ra xe. Lái xe ra khỏi khoảng trống, bà có thể thấy trong kính chiếu hậu hình bóng anh ta còn đứng giữa đường đất, nhìn theo bà với vẻ mặt huyênh hoang tự đắc. Đến nửa đường, con đường mòn rộng ra. Charlie Rainwater đang chờ, với chiếc xe tải nhẹ của trang trại cùng với năm, sáu người làm. Hattie đậu xe lại sát bên chiếc xe tải.

– Hắn không chịu nghe, Charlie – Bà chỉ nói vậy.

– Tôi cũng nghĩ thế, bà Hattie – Anh ta mở khoá công tắc, máy xe chầm chậm nổ – Nói lý với một người dòng họ Stuart cũng giống như nói với con lừa cái. Trước hết, phải bắt chúng chú ý tới mình đã.

Anh ta gài số và chiếc xe tải vọt lên trên đường đất lồi lõm. Hattie ngồi chờ trong xe bà, lắng nghe tiếng gió thở dài trong các lùm cây. Mười lăm phút? Hai mươi? Bà không chắc thời gian đã trôi qua bao nhiêu khi nghe tiếng xe tải rầm rầm trở về.

Charlie lái xe tới ngừng lại sát bên xe bà, môi anh ta bị rách, và một bên má sưng, nhưng một nụ cười nở toét ra trên mặt anh.

– Hắn không nói được gì nhiều khi chúng tôi rời hắn ra về, bà Hattie ạ, nhưng tôi có thể bảo đảm là hắn đã nhận được lời cảnh cáo.

***

Hôm đó, khi trở về trang trại Morgan, Hattie không nói gì với Elizabeth, và lo làm công việc như thường. Xế chiều, Elizabeth nhận được một cú điện thoại của một cô bạn gái. Hattie không biết, nhưng Ring Stuart đã gọi cho Sally Evans và thuyết phục cô này gọi lại Elizabeth để nhắn tin dùm y. Vào khoảng nửa đêm, Elizabeth lẻn ra khỏi nhà xe để đi gặp Ring Stuart. Cho tới sáng Hattie mới biết là cô ta đã vắng mặt. Bà cho đi tìm, nhưng cả cô lẫn cậu biệt tăm, chẳng ai tìm ra cả. Ngày hôm sau, Elizabeth gọi điện thoại về báo cho biết cô ta và Stuart đã làm đám cưới, và hỏi bà họ có thể về ở trang trại Morgan hay không.

– Em có thể về nhà bất cứ lúc nào, Elizabeth, nhưng không được đem hắn theo. Chị không bao giờ để cho một người dòng họ Stuart ngủ dưới mái nhà này.

– Nếu vậy thì cả hai chúng tôi sẽ không về, bởi vì bây giờ em cũng mang tên họ Stuart.

Hai tháng trôi qua, hai tháng Hattie đã sống một cách khổ sở, cô đơn và cay đắng, với những kỷ niệm của Elizabeth để lại trong tất cả các phòng. Bà không tìm cách tiếp xúc với em, vì biết rằng với thời gian, cô ta sẽ lấy lại trí khôn và nhận biết sai lầm. Rồi thì có cú điện thoại của Ring Stuart báo cho Hattie rằng Elizabeth bị ốm.

***

Từng chồng đĩa dơ còn cả thức ăn đóng cứng trong đó chất đầy các mặt quầy trong nhà bếp. Lon bia rỗng tràn ra ngoài miệng giỏ rác ở đâu cũng có, bên cạnh tất cả các ghế và các đĩa gạt tàn thuốc trong căn nhà lều. Ý nghĩ rằng Elizabeth sống trong căn nhà đầy bụi dơ và vi trùng này làm cho Hattie cảm thấy khó chịu, trong khi bà đi theo Ring Stuart xuống một hành lang dơ bẩn đến một phòng ngủ phía sau nhà.

Vào phòng ngủ, Hattie bước quanh các áo quần dơ quẳng rải rác trên sàn. Các lò so ở giường kêu ken két dưới sức nặng của Ring Stuart khi y ngồi lên trên mép gường và cầm bàn tay Elizabeth.

– Em yêu, có Hattie đến.

Bà dừng lại cách giường sáu tấc và cố ngăn nước mắt chua xót muốn trào ra khi bà thấy Elizabeth, mặt bơ phờ, bạc toát như cái áo gối dưới đầu cô ta.

– Chỗ này là một cái chuồng heo. Sao em có thể sống giữa sự dơ bẩn như thế này?

– Em rất tiếc. Em biết là lộn xộn – Giọng cô không hơn gì một tiếng thì thào – Gần đây em không được khoẻ lắm, còn…

– … cậu thì quá lười biếng! – Hattie lên tiếng nhằm buộc tội vào Stuart.

– Hattie, đó không phải là việc của đàn ông – Elizabeth dịu dàng trách bà.

– Chị chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta là một người đàn ông, và nay thấy cách cậu ta săn sóc em, chị biết rõ là không phải.

Bà tiến đến bên giường, áp mu bàn tay vào má Elizabeth để xem có sốt hay không, hoàn toàn không thèm để ý đến mắt của Stuart đang trừng trừng nhìn bà.

– Chị nói vậy không công bằng, Hattie – Elizabeth phản kháng. – Ring đã cố gắng, thực sự anh ấy đã cố gắng. Nhưng anh ấy không thể vừa có việc làm vừa săn sóc em nữa.

– Cậu ấy chắc chắn là đã săn sóc tốt cho em đấy nhỉ!

Bà chua cay nói, không nén được tức giận vì thấy Elizabeth bị ép buộc phải sống giữa khung cảnh tồi tệ như vậy. Bà hỏi:

– Em có gọi bác sĩ chưa?

– Em đã gặp bác sĩ hôm qua – Elizabeth nắm bàn tay bà, bàn tay cô yếu ớt không nắm chặt nổi mấy ngón tay của Hattie. Một nụ cười nở ra trên gương mặt gầy gò của cô – Hattie, chúng em sắp có con. Chị thấy chưa, không phải em đau ốm thật đâu. Em có thai.

Trong giây phút thật dài, Hattie nhìn sững cô em gái bà đã nuôi từ khi mới lọt lòng mẹ, bà lộn ruột vì triển vọng em gái bà sinh một đứa con có cha nó là một người dòng họ Stuart. Bà muốn hét lên với em, và hỏi cô ta có biết hậu quả việc làm của cô chưa, hậu quả hết sức khủng khiếp. Thay vì vậy, bà quay phắt lại phía Stuart:

– Tôi muốn nói chuyện với cậu. Ngay bây giờ!

Bà quay gót đi ra khỏi phòng. Lên tới phòng khách, bà quay lại đối mặt với cậu ta:

– Tôi đem em tôi ra khỏi cái chuồng heo này mà cậu gọi là cái nhà, ngay hôm nay.

– Cô ấy sẽ không đi nếu không có tôi, bà quận công ạ! – Y nói đầy tự tin.

Hattie ngẩng đầu cao lên và lạnh lùng nhìn y. Y nói:

– Có vẻ như cha tôi nói đúng ngay từ đầu, phải không? Một người dòng họ Stuart sẽ hưởng trang trại Morgan.

– Không phải là cậu. Không bao giờ là cậu! – Bà thề.

– Nhưng con trai của tôi sẽ hưởng.

– Đứa bé sẽ không bao giờ sống để khóc chào đời. Nhưng tốt hơn cậu nên cầu nguyện cho Elizabeth không chết khi mất đứa bé ấy.

– Quỉ dữ bắt bà đi, tôi yêu cô ấy!

– Thật à? Hay chỉ yêu cô ấy vì lợi lộc?

– Tôi yêu cô ấy – Y hét lên giận dữ.

– Nhưng không đủ để bỏ cô ấy, không đủ để làm điều gì tốt cho cô ấy. Cậu cố tình làm cho cô ấy có con. Cậu biết rõ cô ấy yếu ớt như thế nào, vậy mà vẫn làm nguy hiểm đến tính mệnh của cô ấy bằng cách cho cô ấy mang thai.

– Mọi việc sẽ êm xuôi, để bà xem.

– Phải vậy thì tốt hơn, Stuart. Bằng không, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi.

***

Tuy nằm liệt giường gần hết thời kỳ có thai, Elizabeth cũng đã sinh ra được một bé trai khoẻ mạnh. Tuy nhiên, hình như sức khoẻ của cô không còn chịu đựng được nữa sau thời kỳ phí sức đó. Mỗi tháng trôi qua, cô càng yếu hơn. Bác sĩ ban đầu chuẩn đoán cô bị thiếu máu, nhưng khi chữa không bớt, cô được nhận vào bệnh viện để thử nghiệm.

Từ nhà bác sĩ trở về, Hattie thấy Ring trong phòng đọc sách, hai chân gác lên trên mặt bàn giấy, điếu xì gà ở mồm phun khói xanh um.

– Cậu đang băn khoăn tự hỏi, làm sao để quản lý trang trại Morgan phải không? Nếu thật vậy, thì cậu phí thì giờ vô ích. Cậu sẽ không bao giờ biết – Bà lột bao tay và nói.

Y không nhúc nhích khỏi tư thế ấy:

– Bà quận công. Dù sao, bà không sống mãi mãi.

– Tôi thề rằng, thà tôi gặp cậu dưới địa ngục còn hơn là để cho một kẻ dòng họ Stuart có quyền ngồi sau cái bàn giấy này một ngày nào đó. Bây giờ thì bước ra khỏi cái ghế của tôi.

Y bỏ hai chân trên bàn xuống đất và làm bộ cúi rạp hết sức kính cẩn trong khi từ từ đứng dậy.

– Tôi xin trả lại cho bà chiếc ngai của bà.

– Có lẽ chuyện ấy không đáng cho cậu chú ý, nhưng kết quả thử nghiệm đã có.

Bà theo dõi sự dửng dưng trong mắt y.

– Elizabeth thế nào?

Lạnh lùng, như không có cảm xúc, Hattie đáp:

– Vợ cậu mắc bệnh hoại huyết!

Stuart choáng váng và xẹp xuống ngay trước mặt bà.

***

“Elizabeth thân yêu và đáng thương của chị!”, bà thì thầm với cô gái trong bức ảnh có khung bạc, rồi từ từ buông tay ra xô ghế đứng dậy. Sự cô đơn của ngôi nhà cũ như đè nặng lên bà, cộng với sự mệt mỏi vì đã đấu tranh quá lâu. Lần này bà nặng nề tựa vào cây gậy khi băng ngang qua phòng đến trước bức chân dung trên lò sưởi.

“Tôi chỉ có hối tiếc một điều trong cả cuộc đời tôi, là đã cho lệnh ngừng lại sau khi đánh cho hắn một trận đòn để đời. Đáng lẽ tôi phải để cho họ giết chết hắn luôn”. Bà cúi đầu. “Lỗi ở tôi. Không bao giờ là lỗi của Elizabeth. Cô ấy không hiểu hết hậu quả việc mình làm, nhưng còn tôi thì hiểu. Lẽ ra tôi phải chấm dứt chuyện ấy ngay từ lúc đó”.

Bình luận
Ads Footer