Ngày 27 tháng 3 năm 1894
“Tôi e rằng Chris đã biết chuyện của chúng tôi. Lẽ ra tôi không nên xuống phố vì mới xuống tuần trước, nhưng phải chờ thêm bảy ngày để gặp lại Jackson thì lâu quá, nên tôi phải đi. Ít khi chúng tôi ở bên nhau hơn một giờ, nhưng nhờ có những giờ vụng trộm ấy tôi mới sống nổi mấy tháng gần đây. Tôi đã trở thành người đàn bà lăng loàn quá đỗi, nhưng tôi không cảm thấy xấu hổ, chỉ cảm thấy tội lỗi vì đã lừa dối Kell. Và giờ đây còn phải sợ Chris nói lại với Kell nỗi nghi ngờ của chú ấy. Tôi biết chú đã nghi. Chú nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng quá đỗi khi tôi mở cửa cho chú vào. Và chú ấy nghi là phải, vì quần áo và đầu tóc của tôi hoàn toàn xốc xếch vì mặc vội vào, và cằm tôi bị râu của Jackson chích vào đỏ au. Lần tới tôi phải bảo anh cạo râu ngay trước khi gặp tôi mới được. Lần tới. Tôi cầu xin còn có lần tới, rằng tất cả những điều tôi lo sợ chỉ có trong tưởng tượng, và sự im lặng lạ kỳ của Chris trên đường về nhà không có nghĩa gì cả. Thế nhưng, tôi chắc rằng vì Jackson vừa ra về thì Chris đến liền, ắt hẳn Chris đã gặp Jackson ở hành lang. Chú ấy có hay anh ta rời phòng tôi không?
Chú không nói gì với tôi cả. Thậm chí không có ý kiến gì về sự ăn mặc xốc xếch của tôi. Dĩ nhiên tôi đã rào đón trước bằng cách nói rằng, chuyến đi xuống phố nhiều thì giờ đã làm tôi mệt nên tôi đã nằm nghỉ một lúc. Không chắc chú ấy đã tin chuyện đó.
Dù chú tin hay nghi, tôi biết chú chưa có dịp nói lại với Kell, và Chris không ăn chung với chúng tôi tối nay. Sau khi đưa tôi về trại an toàn, Chris rời nhà gần như ngay lập tức, chú bảo chú sang thăm một người láng giềng. Kell có vẻ biết, và có lẽ chú sang đấy thật.
Buổi tối nay thật dài và tôi khó chịu đựng nổi. Như thường lệ, Kell đóng cửa ngồi một mình trong thư viện có mấy cuốn sổ kế toán quí báu của anh sau khi vừa ăn xong, để tôi ở lại một mình với những ý nghĩ của tôi.
Tôi ngồi ở cửa sổ phòng ngủ và nhìn ra ngoài trời trăng đang lên và sao vừa mọc. Jackson chắc cũng đang thấy cảnh trăng sao này ở đâu đó. Không biết anh có nghĩ đến tôi như tôi đang nghĩ tới anh không?
Sao lạ vậy kìa! Tôi thấy một người đang cưỡi ngựa tới gần nhà qua các cây cối sau nhà. Ai đến thăm trễ như vậy kìa? Và tại sao họ không cho ngựa chạy lên con đường mòn dẫn tới nhà? Không thể là Chris. Chú ấy cưỡi con ngựa của chú, không phải con ngựa ô này, lông màu đen như…”
Câu cuối ngừng ngang. Tò mò, Flame lật qua trang sau, nhưng trang ấy để giấy trắng, cũng như các trang còn lại của cuốn nhật ký. Nàng ngẩng lên và thấy Ben Canon đang nhìn nàng với vẻ chú ý và suy tư. Ánh mắt sáng quắc của ông như thể đang cố đo lường phản ứng của nàng, cố đoán xem sự tò mò của nàng đến mức nào. Nàng cảm thấy bực tức vì đã bị họ dẫn dắt đến chỗ phải quan tâm. Nhưng cái đó bây giờ không còn quan hệ nữa. Nàng phải biết phần cuối câu chuyện.
Thế nhưng nàng không muốn cho ông ta tự mãn vì biết rằng nàng bị móc cứng vào lưỡi câu. Giả vờ điềm nhiên, Flame gấp cuốn nhật ký lại và đặt nó lên bàn cạnh đĩa xăng-uých nguội.
Flame tránh nói ra điều hiển nhiên, vì biết Ben Canon biết rõ cuốn nhật ký của Ann Morgan chấm dứt ở đâu.
– Tôi chắc người cưỡi ngựa bà ta thấy là Jackson Stuart.
– Đúng vậy! – Ben Canon đáp.
Ông ta cất cặp mắt kính đang đeo vào túi rồi đưa cuốn sách dày đang mở ra ở tay cho nàng xem.
– Chuyện gì xảy ra sau đó? – Nàng nhìn cuốn sách có những trang giấy vàng khè, biết chắc không phải là một cuốn nhật ký khác, nhưng không đoán được là cuốn gì.
– Tôi thiết tưởng bà có thể biết câu trả lời cho câu hỏi ấy bằng cách tốt hơn là đọc cuốn ghi chép lại lời làm chứng trong phiên toà xử của ông cố của bà.
– Phiên toà xử gì? Xử ai? – Nàng cau mày cầm lấy cuốn sách.
– Phiên toà xử về vụ Jackson Stuart mưu sát Kell Morgan.
Khi nghe ông nói, Flame cảm thấy xao xuyến trong lòng, nàng đưa mắt liếc nhanh về bức chân dung trên lò sưởi. Có lẽ nàng nên trông chờ một chuyện như thế xảy đến, nhưng nàng đã không nghĩ tới. Ben Canon đã nói là mưu sát. Có nghĩa là Stuart đã thất bại. Chuyện đó đã xảy ra như một âm mưu cố sát nhắm vào Kell Morgan, hay là một sự ngẫu nhiên xảy ra? Qua cuốn nhật ký, Flame giả thiết rằng Ann đã nhận ra người tình và lẻn ra gặp ông ta. Nhìn nét mặt kiêu hãnh của người trong tranh, nàng dễ dàng tưởng tượng ra sự giận dữ, sự cảm thấy nhục nhã của ông nếu ông bắt gặp người vợ yêu trong tay người đàn ông khác. Vì danh dự, có lẽ ông đã thách đấu súng. Có phải chuyện đã xảy ra như thế không?
Câu trả lời nằm trong tờ biên bản phiên toà nàng đang cầm trong tay. Nàng gắng gượng rời mắt khỏi bức tranh và cúi xuống xem văn kiện cũ gần một trăm năm ở tay nàng.
”- Hỏi: Xin ông cho biết tên để ghi vào biên bản.
– Đáp: Christopher Morgan.
– Hỏi: Ông là em trai nạn nhân bị mưu sát, đúng không, ông Morgan?
– Đáp: Dạ phải.
– Hỏi: Xin ông cho Toà biết ông ở đâu trong buổi tối ngày 27 tháng 3 năm nay?
– Đáp: Đầu buổi tối, tôi ở tại một trại chăn nuôi gia súc láng giềng, của ông Bitterman. Tôi trở về trang trại Morgan vào lúc đã khuya. Có lẽ vào khoảng mười đến mười một giờ đêm.
– Hỏi: Ông vui lòng tả lại cho Toà biết chuyện gì đã xảy ra khi ông về đến trang trại Morgan? Và tôi xin nhắc ông, ông đã tuyên thệ khai đúng sự thật.
– Đáp: Vâng, thưa ngài. Như tôi đã nói, lúc đó vào khoảng từ mười đến mười một giờ khuya. Tôi đã xuống ngựa và dắt ngựa vào tàu. Tôi đang đi về nhà. Tôi để ý thấy đèn còn thắp sáng trong thư viện. Tôi nhận thức Kell, anh tôi, chưa đi ngủ, còn làm sổ sách kế toán. Tôi đi từ phía sau nhà vào, xuyên qua cây cối ở đấy. Phòng thư viện nằm ở phía sau nhà. Tôi có ý nghĩ định vào gặp anh tôi vì cả ngày tôi chưa nói chuyện với anh.
Tôi còn cách nhà khoảng chừng năm chục thước thì thấy có người đang rảo tới rảo lui bên ngoài. Hôm đó gần đến ngày phát lương, nên tôi biết chúng tôi có nhiều tiền mặt hơn ngày thường. Tôi định báo động, nhưng tôi sợ có ai đã lọt vào trong và đang chĩa súng vào Kell, nên tôi rón rén đi tới gần hơn.”
Súng cầm tay, Chris tiến lên qua các thân cây sồi, vì có một bóng trắng lướt qua khu đất về phía bóng đen một người đàn ông. Đó là Ann, quàng một khăn sẫm bên trên cái áo ngủ. Anh ta cảm thấy rụng rời. Anh không còn ý chí tranh đấu mà buông thõng súng xuống dựa ngửa vào thân cây.
Anh từng tự nhủ cả trăm lần rằng anh đã nghi oan cho Ann về chuyện xảy ra buổi chiều hôm ấy, rằng Ann là người tốt quá và cao quí quá, không thể nào dính líu vào một vụ dan díu vụng trộm. Ngày hôm đó, bà đã nôn nóng muốn xuống phố. Bà bảo phải đi sắm cho Ben Canon được một ít đăng ten. Rồi khi họ đi đến phố, bà không đi tới tiệm bán hàng, mà đi thẳng tới khách sạn “để sửa lại trang điểm”. Một giờ sau không thấy bà trở ra, anh đã vào xem chuyện gì đã ngăn trở bà không xuất hiện. Anh muốn về sớm và còn phải sang thăm gia đình Bitterman.
Anh đã không ngạc nhiên khi thấy Stuart xì dách ở hành lang. Con người cờ bạc này đã quanh quẩn ở Tulsa suốt mùa đông. Khi họ đi ngang qua nhau, Chris đã ngửi thấy một mùi nước hoa ngào ngạt và đã mỉm cười một mình, vì đoán rằng Stuart vừa thưởng thức một hay hai giờ bên một người đàn bà.
Khi Ann mở cửa phòng cho anh, anh đã ngửi thấy chính mùi nước hoa ấy ở người bà. Và bề ngoài của bà xốc xếch đúng hệt như một người đàn bà vừa nằm trong tay một người đàn ông. Bà bảo bà đang ngủ, nhưng hai mắt bà sáng trưng, mặt bà tươi rói với vẻ mặt của một người đàn bà vừa hoàn toàn thoả mãn về tình dục. Và anh cũng đã thấy hàm râu một người đàn ông có thể chích vào lớp da mịn màng của một người đàn bà như thế nào.
Trước đó, anh đã không muốn tin, mà còn đấu tranh chống lại. Nhưng kia kìa, bà đang chạy đến vòng tay của Stuart. Đâu đó trong khóm cây có tiếng ngựa hí báo động và tiếng chân ngựa dẫm xào xạc lên lớp lá rụng của năm trước.
Chris nhìn về hướng nhà, và về hướng có ánh đèn chiếu sáng các tấm kính ở cửa sổ phòng thư viện. Kell đang ở trong đó. Làm sao nói được chuyện của vợ anh cho anh biết? Mà làm sao giấu anh ấy được? Ruột gan Chris lộn tùng phèo, cơn phẫn nộ xông lên tận cổ. Ước chi anh không biết chuyện ấy. Ước chi anh không đến căn phòng khách sạn ấy. Ước chi có cách gì để anh khỏi phải nói cho Kell biết chuyện này.
Jackson Stuart nghe tiếng người di chuyển một giây trước khi con ngựa giống của ông hí lên báo động. Ông ngồi xổm xuống quay phắt lại để đối đầu, súng đã quay sang chĩa vào, rồi chửi thề vì thấy Ann chạy băng qua bãi cỏ đến với ông. Trong vòng một phút nữa, có lẽ ông đã tìm được góc cạnh tốt nhất để biến bà thành quả phụ, một quả phụ rất giàu.
Ông hạ mũi súng xuống nhưng chưa cho vào bao, ôm choàng lấy bà vừa lao vào mình ông.
– Anh yêu, em không tin được anh tới đây! – Bà thì thầm và hôn ông tới tấp vào gáy, vào quai hàm trong khi ông dìu bà lùi sâu vào chỗ tối, mắt vẫn theo dõi không ngừng căn phòng thư viện.
– Sao anh dám liều lĩnh như vậy? Nhưng em vui mừng vì anh đã đến. Em cần gặp anh. Em đang lo quá! – Ann nói.
Nhưng Jackson Stuart không muốn nghe, cầu mong bà ngậm thinh để ông nghĩ ra cách cứu vãn tình hình này. Thế nhưng ông không ngớt nghĩ từ khi ông bị thua luôn bốn ván hôm qua, trong khi bài ông có tới hai con tây, ông đã có ý nghĩ vận hên của ông đang đổi chiều. Ông chắc chắn đã thua ván bài thứ năm, nếu không tráo vào một con xì. Nhưng suýt nữa thì bị bắt tại trận đang làm trò gian lận ấy. Ông đã bỏ sòng bài ra về, vì không muốn làm giàu khi thời vận mình đang đi xuống.
Đáng lẽ ông đã hạ thủ Kell sớm hơn, nhưng ông đã muốn chờ cho chắc chắn vào lúc họ đang có tiền phát lương ở trong nhà. Ông đã có thể phục kích và bắn chết Kell Morgan cả chục lần, nhưng ông muốn trá hình vụ này thành một vụ cướp tiền. Như thế, sau này khi ông cưới người quả phụ của Kell thì không ai nghi ngờ.
Theo Ann cho biết, số tiền ấy đang có trong phòng thư viện, cất trong ngăn kéo dưới cùng của bàn giấy gỗ gụ của Kell. Và Kell Morgan cũng đang ở đấy. Mẹ kiếp, đã gần kề kết quả, ông không có thể bỏ ngang. Ngày mai, ông không còn cách nào chờ đến ngày mai, vì bây giờ Ann đã trông thấy ông. Quỉ bắt bà ta đi!
Ông bỗng trân mình, vì thấy có bóng người di động trong phòng thư viện. Rồi Morgan hiện ra ở cửa, thân hình cao to của ông ta choáng gần hết cửa. Ông ta mở một cánh cửa và bước ra ngoài. Nghe tiếng sột soạt của đôi giày ông trên nền gạch, Ann ngoái cổ lại, kêu lên một tiếng khẽ để báo động và nép sát vào Jackson.
Trong giây lát, Jackson nhìn trừng trừng vào Morgan đang trở thành một mục tiêu tuyệt hảo, nổi bật lên trên ánh sáng từ sau rọi tới. Ông nhận ra vận hên của mình vẫn còn, và nâng súng lên, bẻ cò ra sau.
Khi Chris thấy Kell bước ra ngoài, mắt anh liếc vội về phía cặp nhân tình đang ôm nhau. Bóng tối có dày đặc đến đâu cũng không dấu được chiếc áo ngủ màu trắng của Ann. Lo sợ hết hồn, anh biết thế nào Kell cũng sẽ để ý thấy. Rồi anh chợt thấy ánh trăng loé lên phản chiếu nơi nòng một khẩu súng. Anh sợ điếng người. Kell không có súng, ông ta luôn luôn tháo dây nịt đeo súng ra ngay phút đầu tiên trở về nhà.
– Phải chú đó không, Chris? – Kell gọi lớn, và hỏi tiếp – Ann à?
Tiếng của người anh đã thúc đẩy Chris hành động. Anh ta đưa súng lên và thét to:
– Coi chừng, Kell! Nó có súng!
Vừa đúng lúc tiếng thét ấy xé tan sự yên tĩnh của đêm tối, Jackson Stuart bóp cò, và tiếng nổ át hết mọi tiếng khác. Ann kêu lên, nhưng Chris không để ý, chỉ nhìn theo đủ thấy Kell Morgan ngã gục, lẫn vào bóng tối sát mặt đất. Rồi Jackson quay qua phía giọng nói phát ra từ trong bóng tối, máu chạy rần rần và nóng ran trong huyết quản, mọi cử động của ông điềm tĩnh một cách lạnh lùng. Người em trai của Morgan từ một thân cây bước ra dưới ánh trăng sáng vằn vặc, súng đưa lên ngang tầm, tìm một đường bắn không bị trở ngại. Hân hoan tột độ vì nghĩ rằng có thể hạ thủ cả hai anh em nhà Morgan. Jackson đẩy Ann ra, không muốn bà bị trúng đạn, và đồng thời bắn luôn một lúc hai phát.
Jackson bẻ cò lui để bắn phát thứ ba thì thấy tia lửa loé lên ở mũi súng của Chris. Ông nghe tiếng nổ theo viên đạn đã cắm vào vai phải của ông, sức mạnh của nó đẩy ông xoay qua một bên làm cho đường đạn của ông bắn đi lạc đích rất xa. Ông không thấy đau, chỉ có cảm giác nóng bỏng. Ông cố xoay người lại để đưa súng nhắm vào Morgan em lần nữa, nhưng Ann từ bóng tối chạy ra miệng không ngớt kêu tên ông và lao vào ôm chầm lấy ông giữa tiếng súng nổ và tiếng người la báo động. Mất thăng bằng, Jackson không đứng vững được dưới sức nặng của bà dồn lên mình ông, và cả hai té xuống đất, khẩu súng vuột khỏi tay ông văng ra xa. Chửi thề rùm lên Jackson cố đẩy Ann ra khỏi mình và mò mẫm tìm khẩu súng, vai nhói lên vì đau.
Một chiếc giày bốt dậm mạnh lên cổ tay Jackson, kềm chặt nó xuống đất, Jackson Stuart nhìn lên, ngay họng một khẩu súng. Năm sáu người chăn bò mặc áo nửa chừng đang đứng vây quanh Jackson, kẻ thì chưa mang xong dây đeo quần, kẻ thì đeo dây nịt súng bên ngoài tấm chăn đỏ trùm quanh mình. Jackson để rơi đầu xuống mặt đất cứng. Âm mưu giành chiếm trang trại Morgan của ông đã đến hồi kết thúc. Ông đã thất bại.
Choáng váng và sững sờ, Chris bước tới bên họ và nhìn trừng trừng vào vết sẫm và ướt đang lan ra to từ từ quanh một lỗ thủng ở lưng áo ngủ của Ann. Anh nhìn vào khẩu súng ở tay. Viên đạn làm ra lỗ thủng ấy là do khẩu súng này bắn ra. Ghê tởm, Chris buông súng rơi xuống đất và ngồi xổm xuống bên mình người chị dâu. Bà ta nằm bất động và bẹp dúm như một con búp bê bằng vải vắt ngang trên mình người đàn ông mà bà đã cố cứu sống.
– Ann! – Chris thử sờ lên người bà – Em không định như vậy! Em không thấy chị. Tại sao? Tại sao?
– Hắn ta đã làm gì? Dùng bà ta làm lá chắn?
Có tiếng ai đó hỏi, nhưng Chris không đáp, để cho họ nghĩ sao cũng được, và hy vọng sự im lặng của anh sẽ bảo vệ Kell khỏi bị mất danh dự vì hành động của vợ. Anh bắt đầu đưa tay vực bà lên một cách dịu dàng trìu mến, không muốn làm bà đau đớn, không biết rằng bà chẳng còn đau đớn gì nữa.
– Đừng động vào bà!
Giọng nói khản đặc khiến Chris gần như không nhận ra người nói là Kell. Khi anh ngẩng lên thì thấy người anh cao lớn, cánh tay trái thõng xuống bên hông, máu nhỏ giọt từ các đầu ngón tay xuống đất.
– Ông chủ, ông chủ bị thương! – Có ai đó kêu lên.
Nhưng không ai dám bước tới gần ông, vì sự đau buồn làm mặt ông trắng bệch và đanh cứng như đá. Chris lùi lại, miệng và cổ họng co giật như muốn tìm cho ra chữ để nói với người anh tất cả sự hối tiếc của mình, nhưng không nói ra được tiếng nào và cảm thấy Kell cũng không còn nghe biết gì nữa. Chris đau khổ âm thầm theo dõi người anh đang quỳ xuống cạnh xác vợ rồi vực bà lên trong một cánh tay còn lành lặn của ông, ông ôm sát bà vào ngực và gục đầu vào mái tóc đen buông xoã của bà. Hai vai to lớn của ông nhấc lên, sụp xuống, nhưng không nghe không thấy gì.
Chris mơ hồ thấy Jackson bị kéo đứng dậy, nhưng không để ý đến hắn ta cho đến khi một người làm hỏi:
– Còn tên này ta làm gì? Ông muốn chúng tôi treo cổ nó lên không?
Trong giây lát, anh cảm thấy muốn cho lệnh họ làm, sự phẫn nộ phút chốc sôi sục lên trong lòng anh. Trong giây lát, anh muốn đổ lỗi cho Jackson đã gây ra cái chết của Ann, lý luận rằng chuyện này đã không xảy ra nếu không do hắn. Nhưng treo cổ hắn cũng không làm cho anh cảm thấy nhẹ bớt tội lỗi. Anh là người đã bấm cò, không phải Jackson. Và anh không thể nói khác.
– Trói hắn lại và nhốt hắn vào phòng kho. Gus, hãy lấy ngựa xuống phố mời bác sĩ về chữa cho anh tôi. Trong khi ở đó, anh báo cho cảnh sát trưởng biết để đánh điện cho ông trưởng ty cảnh sát rõ chúng ta đã bắt giữ được hung thủ để họ đến giải đi.
Flame lẩm bẩm, giọng buồn rầu:
– Bà ta bị giết chết, thật tội nghiệp cho bà ta!
Người luật sư châm ống điếu hít một hơi dài:
– Toà đã tuyên bố cái chết ấy do tai nạn! Có thể đoán rằng bà ta thấy Jackson Stuart bị trúng đạn và lao tới cứu giúp, không ngờ lại lọt vào giữa lằn đạn. Tôi cho rằng cách giải thích ấy hợp lý và đúng với tính bà ta hơn là giả thiết cho rằng bà đã hy sinh tính mạng một cách cao quý để cứu sống người tình.
Vì đã đọc cuốn nhật ký của Ann Morgan, Flame đồng ý với lập luận ấy, tuy nhiên nàng nghi ngờ Kell Morgan ắt chẳng được an ủi gì thêm nếu biết thế. Trong khi nhìn lại bức chân dung, nàng để ý thấy bức tường phía ngoài không có cửa ra vào, chỉ có một cửa sổ.
– Phòng này không có cửa ra phía ngoài à?
– Không có nữa! – Charlie Rainwater đáp và khoát tay về bức vách ở phía trái lò sưởi. Trước kia ở đó có cửa, nhưng một tuần sau khi vợ chết, Kell Moragn ra lệnh cho xây bít lại và gỡ bỏ cả con đường lát gạch dẫn tới bên ngoài. Tôi nghĩ rằng hình ảnh cánh cửa và con đường nhắc nhở ông ta nhớ đến cái đêm đó và thấy lại quang cảnh cái chết của bà. Không lấy gì làm lạ, khi ta nghĩ rằng ông ấy tôn thờ bà đến thế nào.
Ben Canon tỏ vẻ tán đồng và nói tiếp:
– Tôi nghĩ là sự buồn rầu của ông càng tăng thêm vì Jackson nằm trong tù ở Tulsa đã khoe khoang rằng, xuýt nữa y đã chiếm được tất cả của Kell Morgan, từ của cải, nhà cửa, đất đai, đến vợ của ông. Đó là lý do khiến Kell Morgan đã ghi thêm vào điều khoản bắt buộc tài sản phải về tay một người thân thích trực hệ, nếu không thì phải được công nhận là một tiểu bang vào năm 1907, ông sửa lại là cho tiểu bang Oklahoma.
– À ra thế! – Flame nói – Jackson Stuart sau đó ra sao?
– Y được đưa ra xử tại phiên toà của ông chánh án Isaac Parker tại Fort Smith và bị kết tội mưu sát. Ông chánh án tuyên bố bản án đặc biệt nghiêm khắc là 30 năm tù khổ sai. Mười hay mười lăm năm về trước, có lẽ ông chánh án Parker đã ra lệnh treo cổ y, vì tội gây ra cái chết của người khác, cho dù không thành công trong âm mưu ám sát Kell Morgan. Nhưng thời đại đã đổi thay và ông chánh án Parker không còn là thẩm quyền tối cao trong vùng này. Quá nhiều phán quyết của ông đã bị chống án lên toà án tối cao và bị huỷ bỏ. Tôi chắc bà nghĩ rằng vận hên của Jackson đã trở về với y. Một án tù chắc chắn tốt hơn một dây thòng lọng treo cổ.
– Còn Christopher Morgan, ông cố của tôi?
– Sau phiên toà xử ít lâu, ông bỏ trang trại Morgan ra đi… không hề trở lại. Tôi chắc bà cũng hiểu được mặc cảm tội lỗi và lòng hối hận của ông ấy đối với cái chết của Ann Morgan. Dù là ngẫu nhiên hay tai nạn, chính một viên đạn từ khẩu súng của ông đã giết bà. Và như Charlie đã nói, ông rất buồn vì cái chết của người chị dâu. Nhưng không phải bằng cách nói ra lời. Như lề thói của phương Tây, ông cất giấu nỗi buồn sâu kín trong lòng, và đi ẩn mình có khi mấy ngày liền. Với ý thức trách nhiệm của ông trước cái chết của bà chị dâu, Chris Morgan tin rằng, đúng hay sai, sự có mặt của anh là một điều nhắc nhở thường xuyên khiến người anh trai nhớ đến chuyện trong đêm đó. Vì vậy anh ta đã bỏ đi – Người luật sư chỉ về phía bàn giấy – Có một lá thư của anh ta viết về chuyện đó, nếu bà muốn đọc.
– Không, không cần thiết! – Nàng thu thập cuốn album, cuốn nhật ký, tờ biên bản, và đứng dậy đem qua sắp lên mặt bàn giấy, xong đâu đấy nàng quay lại hai người đàn ông. – Tôi phải thừa nhận câu chuyện này làm tôi rất chú ý – Nàng nói.
– Ồ, nhưng chưa hết, bà Stuart – Ben Canon nói – Nói một cách khác, đó mới chỉ là bắt đầu. Bà biết không Jackson Stuart xì dách được phóng thích sau khi ở tù 20 năm đối với cái án 30 năm. Vào thời đó Johny Morgan đã lớn lên thành ông John Morgan to con. Rủi thay, ông ta thừa hưởng của mẹ không những tóc và mắt đen, mà cả tính khí bốc đồng nóng nảy của bà. Ở tuổi mười sáu, ông phải cưới cô con gái của một chủ trại chăn nuôi láng giềng. Hattie là một trong những đứa bé do phép lạ ấy sinh ra sáu tháng sau lễ cưới.
– Nhưng bà ta là một miếng của khúc gỗ xưa – Charlie xen vào – Một người của dòng họ Morgan hoàn toàn. Và ông già Kell nhận thấy ngay điểm đó. Vừa đến lúc hai chân bà đủ dài để ngồi trên lưng ngựa, đi đâu ông cũng dẫn bà theo. Một số những người làm công lâu năm ở đây kể lại với tôi rằng họ thường theo dõi cô bé lên năm ấy cũng đi xua gia súc với những người làm giỏi nhất, hay lùa trở về một con bò đi lạc. Cô bé là hình bóng của Kell Morgan, thật vậy, cô ta gần gũi ông nội nhiều hơn là gần gũi cha cô.
Người đốc công không tìm cách che giấu lòng khâm phục của ông trong giọng nói khi nhắc đến Morgan Hattie. Flame sực nghĩ đến bà lão đang nằm trên lầu, và những lời bà buộc tội Chance. Nàng sờ cái nhẫn cưới, vặn nó quanh ngón tay, và bỗng thấy sốt ruột trở lại vì phải nghe bao nhiêu chuyện không dính dáng gì tới chàng.
– Tôi hy vọng điều này có liên quan đến một chuyện gì đó – Nàng nói và bước tới đứng trước lò sưởi.
– Có – Ben Canon đáp – Như tôi đã nói trước đây, Jackson xì dách, hay Jackson Stuart như Ann Morgan thích gọi, được phóng thích khỏi nhà tù năm 1914. Y trở về xứ Oklahoma hoàn toàn khác khi y ra đi. Nó không còn là một vùng đất của người da đỏ. Năm 1907 nó đã gia nhập Liên bang và trở thành tiểu bang thứ 46. Sự khám phá túi dầu Glenn năm 1905 và khu giếng dầu Cushing năm 1912 đã biến đổi Tulsa thành một thủ đô dầu hoả của cả thế giới. Các đường phố bắt đầu lát đá tạng, xe điện được dùng làm phương tiện di chuyển công cộng, và những nhà “chọc trời” tối tân, cao năm, sáu tầng, mọc lên từ đầu đến cuối con đường chính. Đủ mọi hạng cửa hàng và cửa tiệm, khách hàng tha hồ chọn lựa những món đồ tốt nhất.
– Và trang trại Morgan… – Người luật sư ngừng lại một lát rồi nói, mắt dán vào Flame – Sau khi tiểu bang có qui chế chính thức, Kell Morgan cuối cùng được cấp quyền sở hữu 1200 mẫu Anh đất đai bao gồm thung lũng này. Ngoài ra ông còn làm chủ 2000 mẫu Anh đất tiếp giáp và thuê thêm 5000 mẫu nữa làm đồng cỏ cho bò ăn, biến trang trại Morgan thành trại nuôi gia súc lớn nhất gần Tulsa. Đây là trại kiểu mẫu của toàn vùng này. Những nhà giàu mới do dầu hoả đều lấy kiểu của toàn vùng này. Một trong những kiến trúc tiêu biểu nhất của thời đại George ở phía Tây sông Missisipi, để xây dựng nhà họ ganh đua với toà nhà này.
Ông mỉm cười để thay đổi không khí và nói tiếp:
– Trong một ngày đẹp trời vào đầu tháng năm, Kell Morgan đưa cháu nội lên Tulsa để nó tự chọn món quà sinh nhật, một ngày càng đáng nhớ hơn vì ông đã cho nó ngồi trên đùi ông để bẻ bánh lái chiếc xe hơi Chevrolet của ông chạy xuống phố.
***
Cô bé Hattie giữ chặt bàn tay ông nội trong khi hãnh diện đi trên vỉa hè đầy khách bộ hành. Mỗi lần đi ngang qua một tủ kính bày hàng, cô không nhịn được mà không liếc vào kính xem bóng phản chiếu trong kính của một cô bé ăn mặc đồ tốt. Toàn đồ mới, từ đôi hài véc-ni bóng loáng có thắt nơ ở chân, đến cái nón kết hoa và dải lụa trên đầu, nhưng nhất là cái áo dài có chấm hạt đậu với chiếc váy dài có các nếp xếp viền ren. Ông nội đã bảo bé đẹp nhất ở khu Tulsa trong bộ đồ mới ấy. Và cô bé đinh ninh là ông nội nói đúng. Ông chưa hề bao giờ nói sai về bất cứ chuyện gì. Dù sao, áo quần mới của nó ít nhất cũng tuyệt đẹp như cái yên ngựa may tay mà ông đã tặng cho bé nhân dịp lễ Giáng sinh.
Bàn tay ông bỗng xiết chặt tay nó thật đau và giữ nó đứng dừng lại bên ông.
– Ồ, thật là ngạc nhiên! Đích thân ông Kell Morgan vĩ đại chứ còn ai đây nữa!
Một người đàn ông lạ đứng chận ngang trước mặt hai ông cháu. Hattie ngửa đầu lui ngước lên nhìn ông ta qua vành nón và mặt ông ta có vẻ cứng cỏi, gầy gò, nhưng chính ánh mắt xanh sẫm của ông ta đã làm cho cô bé chú ý. Trong ánh mắt ấy có một vẻ gì không tốt, bất kể nụ cười đang nở ra trên môi của ông ta. Ông ta nói:
– Tôi đã tự hỏi, bao giờ mới gặp lại ông, Morgan.
– Ông làm gì ở thành phố này, Stuart? – Giọng ông nội lạnh lùng.
Hattie biết ông chỉ nói giọng đó khi nào ông thật sự tức giận “Ông ta sẽ phải hối tiếc”.
– Cũng như ông, Morgan, đi lại tự do. Tuy rằng tôi nhận thấy ông không còn oai phong như xưa, vì bây giờ có những tay cự phú dầu hoả ở quanh đây.
Cau mày hoang mang, Hattie quay qua ông nội:
– Ông nội, cự phú là gì hở?
Người lạ liền quay qua nhìn ngắm đứa bé:
– Ai đấy nhỉ? – Ông ta khom xuống vuốt các viền ren ở áo cô bé – Cô bé này xinh nhỉ.
– Tôi là Harriett Morgan. Nhưng ông nội tôi gọi tôi là Hattie.
– Hattie, tên đẹp lắm! – Người đàn ông đứng thẳng dậy, đối diện ông nội của cô bé – Vậy cô bé là cháu gái của ông, phải không? Tôi nghe nói cậu con trai của ông lấy cô gái trong vùng của ông – Rồi ông ta nháy mắt với cô bé – Có lẽ tôi phải chờ đến khi cô lớn lên và cưới cô thôi.
– Ông chẳng có lợi gì đâu, Stuart. Dù làm vậy, ông cũng không chiếm được trang trại Morgan đâu, kể từ nay.
– Phải, tôi có nghe nói về việc sửa đổi chúc thư của ông rằng nó phải về tay một người thân thích trực hệ – Nụ cười của ông ta càng nở to – Ông sẽ ngạc nhiên vì thấy tôi kiên nhẫn đến thế nào. Tôi cũng sung sướng như vậy nếu nó lọt vào tay đứa con trai của tôi.
– Chuyện ấy sẽ không bao giờ xảy ra, Stuart.
Ông nội của cô bé đang nổi khùng, cô có thể thấy mạch máu ở cổ ông phồng lên. Nụ cười tắt trên môi người đàn ông. Ông ta bỗng lộ ra vẻ con người rất nguy hiểm:
– Có lẽ nó sẽ xảy ra qua xác chết của ông, Morgan, nhưng tôi thề với ông sẽ có ngày trang trại Morgan thuộc một người dòng họ Stuart.
Chừng một tháng sau, Jackson Stuart cưới một bà goá nhỏ hơn ông khoảng 25 tuổi. Bà làm chủ một nông trại rộng 160 mẫu Anh ở vùng núi do người chồng quá cố để lại. Nông trại ấy không đáng bao nhiêu, vì chỉ có khoảng 60 mẫu Anh đất bằng phẳng trồng trọt được, còn lại là đá và cây cối. Người ta suy đoán rằng Jackson Stuart đã cưới bà ta vì nghĩ là trong vùng đất ấy có dầu hoả. Nhất là sau đó sáu tháng, những dàn khoan được đưa đến. Sáu giếng được khoan thử nhưng toàn là giếng khô, không có dầu. Người đàn bà goá tuy nhiên đã cho ông một đứa con trai, đặt tên là Ring Stuart.
– Phải – Charlie nói – Và lời đe doạ mà bà Hattie lo ngay ngáy cả đời, bỗng nhiên trở thành có thật khi cô em gái của bà Elizabeth bỏ nhà trốn đi và lấy Ring Stuart.
Ông ta ngừng lại rồi nói thêm, như để cho Flame hiểu rõ hơn ý nghĩa của việc này.
– Ring Stuart là cha chồng bà.
– Hết rồi à? – Flame thách đố lại – Bằng chứng của các ông chống Chance chỉ có thế thôi ư? Một lời hăm doạ thốt ra cách đây đã hơn 70 năm? Bởi vì chàng cưới tôi, các ông nghĩ rằng chàng nhắm vào trang trại Morgan?
– Không phải vì ông ấy cưới bà mà thôi – Người luật sư đáp, và nhìn nàng một lúc do dự – Còn những yếu tố khác nữa. Thí dụ, bà quen ông ấy được bao lâu?
– Một tháng, hay hơn kém vài ngày – Nàng ngẩng cao đầu lên chút nữa, vì thấy thời gian ấy nghe ra ngắn quá.
– Một sự ngẫu nhiên kỳ lạ! – Ben Canon nói.
– Vừa gần một tháng trước đây, chúng tôi tìm ra tung tích bà và Hattie đã thông báo cho Chance biết ông ấy sẽ không phải là người thừa kế của bà ta.
– Bà ấy có minh thị nói tên tôi ra không?
– Không, nhưng với một người như Stuart, có nhiều nguồn tin, và nhiều phương tiện, tìm ra tên tuổi bà không gì là khó.
Không cãi được điểm ấy, Flame làm ngơ luôn, nàng nói:
– Cái gì khiến các ông tin chắc chàng muốn chiếm trang trại này? Với tiền của ấy của chàng, chàng có thể mua một trăm, một ngàn chỗ như thế này.
– Điều đó là chắc, nhưng câu hỏi của bà nên hỏi ông nhà. Và khi hỏi, bà nên hỏi luôn tại sao ông ta đã mua hay đăng ký tất cả các sở đất tiếp giáp với trang trại Morgan về hướng Nam và hướng Đông. Ngay cả đối với ông ta, cái đó ắt hẳn là một số tiền đầu tư lớn lao. Bà đừng lầm, Flame, ông ta muốn nắm đất đai này.
Nàng muốn phủ nhận và cãi lại; nhưng ông ta có vẻ quá tự tin làm nàng phải cẩn thận. Nàng hỏi:
– Tại sao?
– Bà muốn hỏi ông ta không cho bà xem kế hoạch của ông ta về tài sản này khi bà đến văn phòng ông sáng thứ Hai vừa rồi?
– Kế hoạch gì?
– Kế hoạch của ông ta đắp đập ngang sông và biến toàn thể vùng này thành một cái hồ, đầy đủ bến tàu, khách sạn nghỉ mát, khu nhà cộng đồng tự quản, và khu nhà sang trọng bên bờ hồ. Một dự án rất vĩ đại, tôi nghĩ vậy.
– Tôi không tin ông. Tất cả những lời buộc tội của ông căn cứ trên sự kiện đã có một người thuộc dòng họ Stuart có lần cố chiếm quyền cai quản trang trại Morgan bằng hôn nhân. Dù cho Chance có muốn đất đai này, cái mà tôi không tin chắc, còn nhiều cách khác chàng có thể dùng để có nó. Chàng không cưới tôi để có vùng này.
– Đúng. Thí dụ ông ta có thể thử hỏi mua lại của bà. Tuy rằng ông ta không thể biết chắc bà muốn bán hay không. Điều đó có nghĩa là ông ta có lẽ phải dùng nhiều áp lực khác nhau về kinh tế để ép bà phải bán. Hoặc ông ta có thể sử dụng ảnh hưởng chính trị to lớn của mình để cấm sử dụng sở đất này vào việc khác. Hoặc ông ta có thể kiện không chấp nhận chúc thư. Nhưng bất cứ con đường nào trong các đường lối đó đều có thể kéo dài nhiều năm, mà không có bảo đảm rằng cuối cùng đất đai ấy sẽ về tay ông ta. Nhưng hôn nhân, bà hãy nghĩ xem, ông ta thấy con đường này nhanh hơn biết bao nhiêu, và chắc chắn hơn biết bao!
– Và tôi thiết nghĩ, ông nghĩ rằng không thể nào có được chuyện chàng có thể yêu tôi thực sự.
– Xin lỗi bà, tôi chắc chắn không muốn nói rằng bà không có những nét hấp dẫn đáng kể. Tôi chắc rằng ông ấy nhận thấy yêu bà rất tiện lợi cho ông.
Nàng ghét ông vì câu nói ấy. Nàng ghét ý nghĩ mình bị lợi dụng.
– Tôi không tin những gì ông nói.
– Vậy thì bà hãy tin điều này, Flame. Ông ta có ý định tiêu huỷ trang trại Morgan. Nếu ông ta được làm theo ý mình, tất cả sở đất này sẽ chìm dưới 30 thước nước. Bà là người duy nhất có thể ngăn chặn ông ta.
Có bước chân nặng nề đến gần thư viện. Ông bác sĩ hiện ra ở khung cửa và dừng lại, nhìn quanh ba người rồi cúi gầm xuống.
– Bà đã đi rất êm thấm. Không bị đau đớn gì cả, Charlie ạ!