Chiều chủ Nhật, Flame đáp máy bay phản lực xuống phi trường San Francisco và đi thẳng tới chỗ Ellery đứng đón. Anh ta hôn lên má nàng và như thường lệ, không hỏi gì cả. Anh không cần phải hỏi. Trên đường về nhà, nàng đã kể cho anh nghe xong toàn bộ câu chuyện rắc rối.
Mấy chiếc va-li của nàng còn nguyên ở lối vào phòng ngủ phía trong, do Ellery mang vào để đấy. Nhưng cái hộp dài nàng mang theo thì đã được mở ra, và giấy tờ trong đó được trải trên bàn uống cà phê.
Flame rót thêm rượu sâm banh và ly cổ cao. Chai rượu là quà biếu của Ellery để mừng hạnh phúc của người vợ mới cưới của Chance, nào ngờ đã được dùng vào việc uống cho hả giận. Nàng quay qua Ellery đang ngồi dựa ngửa ra ở ghế nệm dài, mặc một cái áo len mỏng lịch sự một cách tự nhiên.
– Sâm banh nữa chứ? – nàng hỏi.
Anh ta khoát tay đang cầm ly rượu, từ chối.
– Chị biết không, đầy là lần đầu tôi uống rượu sâm banh sau một lễ cưới? Kinh nghiệm này quả là mới đối với tôi – Nhưng nụ cười châm biếm tan ngay và ánh mắt anh ta đổi qua suy tư và thiện cảm – Chủ nhật trước, giọng chị nghe hân hoan quá chừng khi gọi điện thoại về, tôi phải thừa nhận tôi không hề mơ có….
– Tôi cũng vậy – Nàng cắt ngang.
Anh ta chồm tới nghiên cứu các bản vẽ đen trắng trên bàn cà phê trước mặt anh, hai cùi tay chống lên đầu gối:
– Đây là một khu chỉnh trang anh ta muốn thực hiện! – Bỗng anh ngẩng lên tò mò hỏi – Làm sao chị có được những hoạ đồ và báo cáo này?
– Tôi có bằng cách nào thì can hệ gì? – Flame nhún vai.
– Tại sao tôi cần phải hỏi nhỉ? Hiển nhiên là trong trường hợp này, anh ta đời nào chịu cho chị các thứ đó. Điều đó có nghĩa là chị đã xoáy chúng.
– Chúng chỉ là bản sao. Anh ta không biết là thiếu đâu!
Ellery chú ý trở lại vào đống giấy tờ bản vẽ trước mặt.
– Cái làm tôi ngạc nhiên là…. tại sao phải là Tulsa? Tại sao phải là Oklahoma? Dự án này phải tốn hàng triệu đô la. Tại sao anh ta lại muốn đầu tư nhiều tiền như thế vào vùng này?
– Anh chưa đọc bản nghiên cứu khả thi và thị trường.
Flame bước tới và rút nó từ đống giấy ra. Nàng lật đến một bản đồ Hoa Kỳ có đánh dấu địa điểm dự án trên đó giữa một vòng tròn tủa ra chung quanh.
– Nếu anh để ý, sẽ thấy khu chỉnh trang nằm trong một vòng có bán kính 450 dặm, khoảng một ngày đường xe hơi, bao trùm tất cả các đô thị lớn của miền Trung Tây: Dallas, Houston, Kansas City, St. Louis, Denver, Memphis, New Orleans và Chicago lọt ra ngoài vòng ấy một chút xíu thôi. Gần một phần ba dân cư của cả nước sống bên trong cái vòng ấy. Anh ta có thể biến khu này thành thánh địa Mecca của dân nghỉ mát ở miền Trung Tây một cách dễ dàng.
– Tôi nghĩ rằng chị nói đúng. Trời thần ơi, anh chàng khôn đáo để!
– Nhưng anh ta cần trang trại Morgan để làm chuyện ấy. Nàng lật các bản vẽ cho đến khi tìm ra bản địa đồ địa điểm. Bởi vì cái đập tạo nên cái hồ nằm ngay đây, ở khu đất của tôi. Nếu Chance đạt được ý muốn, toàn thể khu đất này sẽ nằm dưới mặt nước.
– Ý chị đích xác muốn làm gì với tất cả các sơ đồ và hoạ đồ này? Hiển nhiên chị có thể ghim chúng lên tường và phóng các mũi tên vào chúng, hay dán chúng lại thành một hình nộm của Stuart và đốt cho bỏ ghét. Nhưng ngoài ra…
– Tôi sẽ đem chúng đến một công ty kỹ thuật có tiếng tăm và nhờ họ duyệt xét cho tôi.
– Để làm gì? Chị đã biết chúng là cái gì rồi.
– Tôi chỉ biết thế. Tôi không phải là một kỹ sư. Tôi không đọc được một bản vẽ. Có lẽ trong đó có những cái tôi không thấy ra. Một cách nào đó mà Chance dùng để giành đất của tôi.
– Chị cứ nói như thể chị tin chắc anh ta sẽ cố thực hiện cho được kế hoạch của anh ta. Nhưng việc đó bây giờ chắc chắn là không thể được vì chị đã thừa hưởng đất đai ấy. Nếu chị không bán cho anh ta, và tôi giả thuyết rằng chị sẽ không bán, thì anh ta chỉ còn cách từ bỏ ý định và coi như chịu lỗ.
– Anh ta có làm vậy không? Anh không biết anh ta là tàn nhẫn đến thế nào. Tính đó là bẩm sinh ở con người anh ta. Anh đừng quên anh ta đã cưới tôi vì nghĩ rằng bằng cách đó anh ta nắm quyền kiểm soát vùng đất ấy. Anh ta muốn chiếm trang trại Morgan, Ellery ạ – Tay nàng bóp mạnh ly rượu, giọng đầy giận dữ – Những lý do của anh ta vượt quá thì giờ và tiền bạc anh ta đã đầu tư. Không, với Chance đó là một vấn đề riêng tư hoàn toàn. Anh ta thù ghét trang trại Morgan. Đó là lý do tại sao anh ta tìm cho được và đã tìm ra cách tiêu diệt nó. Sự kiện anh ta có lời hàng triệu đô la trong khi làm vậy chỉ là một bổng lộc mà thôi. Anh ta sẽ cố sức và cố sức mãi. Ellery ạ. Đó là lý do tại sao tôi phải tìm ra một cách ngăn chặn anh ta.
– Toàn thể câu chuyện này sặc mùi báo thù – Anh nói giọng có ý chế nhạo làm Flame trân mình – Bên nào cũng nghĩ được báo thù cho hả dạ.
– Không, Ellery, anh lầm rồi! – Nàng lạnh lùng nói. – Báo thù là tất cả.
***
Molly nhìn người đàn ông đang đứng trước bàn giấy của chị ta với ánh mắt nghi ngờ, nhưng được che dấu bằng nụ cười tươi tắn mang nhãn hiệu công chúng của chị. Chị nói:
– Tôi rất tiếc, ông Stuart chưa vào. Sáng thứ Năm nào cũng chơi ném banh, và đến văn phòng trễ – Chị giả vờ coi lại lịch tiếp khách trong ngày, mà đến giờ này chị đã thuộc lòng – Rủi thay, khi đến đây hôm nay, ông ấy phải đi dự ngay một buổi họp. Tôi e rằng ông ấy sẽ bận cả ngày. Ông cần ông ấy về việc gì? Có lẽ tôi có thể giúp ông.
– Tôi không nghĩ vậy. Việc này riêng tư.
Cái áo mưa màu vàng của ông ta lấm bê bết, đã sờn, thiếu một hột nút ở vạt trước, và bộ áo quần bằng vải polyester bên dưới không có vẻ gì mới hơn, vậy mà ông ta có điệu bộ quyền hành một cách ngấm ngầm.
– Thì ra vậy!
Molly đáp và nhìn lại ông ta, cố đoán xem ông ta bao nhiêu tuổi. Mới ngoài năm mươi, chắc vậy. Mặc dầu ông ta thắt cà vạt bằng sợi dây và đi đôi giày bốt cao bồi, chị chắc chắn ông ta không phải là người làm ở trại chăn nuôi hay ở nông trại. Mặt ông ta rám nắng và gân guốc như một người cả đời sống ngoài trời, và hai đuôi mắt ông ta không có những nếp nhăn vì nheo mắt tránh ánh nắng suốt ngày. Chị nói tiếp:
– Vậy, tại sao ông không để tôi ghi cho ông hẹn giờ gặp ông ấy?
– Không cần thiết. Tôi sẽ chờ ông ấy đến.
– Nhưng ông ấy có…
– Không sao. Tôi không nói chuyện với ông ấy quá mấy phút, chắc chắn ông ấy có thể dành chừng ấy thời giờ cho tôi trước khi đi họp.
Molly ngậm miệng, vì biết không có cách nào nói cho ông ta chịu đi, trừ phi cho người đuổi. Chị quay đi lo các giấy tờ bên cạnh bàn máy chữ, liếc nhìn ông ta canh chừng khi ông ta bước qua ngắm bức tranh trên tường.
– Molly? – Có tiếng Sam từ trong văn phòng của Chance, tiếng anh ta có vẻ phân vân.
Molly đứng dậy, liếc nhìn người đàn ông một cái nữa đầy nghi ngờ rồi đi vào văn phòng Chance. Sam đứng bên bàn họp, tay ôm mớ hoạ đồ. Anh quay ra khi chị bước vào.
– Có mấy hoạ đồ bỏ sai chỗ – Anh cau mày – Các hoạ đồ kiến trúc lại nằm ở chỗ phải để sơ đồ cái đập nước, và các sơ đồ cái đập ở… chúng ở đâu không quan trọng. Nhưng có ai đã lục lọi và trộn lẫn chúng. Tôi biết chắc không phải là Chance. Còn tôi thì chắc chắn là không. Còn ai khác có thể động vào chúng?
– Chúng đủ không?
– Có lẽ là mấy người quét dọn. Họ chọn nhiều chỗ thật kỳ lạ để quét dọn thật sạch, trong khi các góc nhà đầy mạng nhện lại còn nguyên xi.
Chị nhún vai như coi chuyện đó không có gì quan trọng, và đưa mắt về phía cửa khép hờ qua phòng chị, chị hạ giọng nói:
– Bên phòng có một ông nhất quyết đòi gặp Chance khi ông ấy đến. Ông ta không chịu nói tên và công việc, nhưng tôi có thể cam đoan ông ta là một thừa phát lại. Tôi có thể đánh hơi họ.
Sam cau mặt thêm:
– Chị nghĩ rằng, có ai thưa kiện công ty chăng?
– Chứ gì nữa? – Chị ta đưa hai tay lên trời và buông xuống nói thêm – Theo ý tôi, ông nên đi xuống nhà dưới và báo trước cho Chance biết, trước khi ông ấy vào thang máy. Ông ấy sắp tới rồi.
– Để tôi.
Sam trao mớ hoạ đồ cho Molly và tiếp:
– Đem mấy cái này vào cất trong văn phòng tôi.
Hai cuộn muốn bung ra và Molly loay hoay một lúc, thì có tiếng thang máy kêu keng. Hai người nhìn nhau, biết là trễ rồi.
– Chance Stuart? – Giọng người đàn ông cất lên hỏi.
– Phải.
– Cái này gửi cho ông.
Sau câu nói là tiếng chân rời phòng giấy bước ra hành lang.
Molly quay lại cửa và thấy Chance bước vào văn phòng, tay cầm văn kiện pháp lý và đọc lướt qua, trán cau lại.
– Thừa phát lại! – Chị ta nói với Sam – Tôi đã nói với ông là tôi có thể đánh hơi họ từ xa phải không nào?
Sam không để ý đến Molly đoán đúng hay không, anh ta cố đoán qua vẻ mặt của Chance có gì nghiêm trọng không.
– Chúng ta bị kiện, tôi chắc vậy. Ai kiện thế?
Chance liếc nhìn Sam, cặp mắt lạnh lùng, quai hàm bạnh ra. Chàng không thể trả lời ngay mà sải bước đến bàn viết, liệng tờ giấy lên mặt bàn, rồi bước qua đứng trước cửa sổ nhìn trừng trừng ra ngoài, đầu hơi ngửa lui, hai tay thọc túi quần.
– Chúng ta không bị ai kiện cả, Sam. Flame đã nộp đơn ở tòa xin huỷ bỏ cuộc hôn nhân của nàng và tôi.
– Mẹ kiếp! – Sam chửi thề khe khẽ.
– Ồ, Chance, tôi rất buồn! – Molly nói đầy thiện cảm và ngập ngừng tiến lên mấy bước về phía chàng.
Chàng quay phắt lại, nhìn cả hai người:
– Tôi chưa bao giờ bảo rằng tôi coi đây là câu trả lời tối hậu thư của nàng.
– Dĩ nhiên không! – Molly lấy lại ngay vẻ cương quyết, và ngẩng cao đầu để bày tỏ ủng hộ và tin tưởng chàng hoàn toàn.
– Luật sư của nàng là ai?
– Thử đoán xem – Chance gay gắt đáp.
– Ben Canon – Sam lẩm bẩm, rồi thở dài não ruột.
– Anh nói đúng, đáng lẽ tôi phải biết trước – Sam tiếp, anh ngập ngừng nhìn Chance – Khi anh gặp nàng hôm thứ Bảy, nàng có để dấu vết gì cho thấy nàng sẽ làm một hành động như thế đó không?
– Có. Nhưng tôi không ngờ chuyện ấy xảy đến nhanh như vậy.
– Anh sẽ làm gì? Anh có thể làm gì?
– Hoãn binh – Chàng đáp và quay qua Molly – Gọi điện thoại cho Quentin Worthy và bảo cho ông ta biết chị sẽ cho người đem giấy báo thị này qua cho ông ta. Và bảo ông ta tìm cho tôi một luật sư chuyên về li dị giỏi nhất, tôi không cần biết ông ta phải đi tới đâu để tìm cho ra. Trong khi đó, tôi muốn xin toà hoãn lại mọi hành động liên quan đến đơn thỉnh nguyện này. Giải thích cho ông ta biết, tôi đang thuyết phục vợ tôi đồng ý giải hoà.
– Anh không thật sự nghĩ rằng nàng sẽ chịu chứ? – Sam ngờ vực hỏi.
– Dĩ nhiên cô ta sẽ chịu – Molly nói – Bây giờ cô ta đang chạm tự ái, tức giận và bối rối, và tất cả là do lỗi của bà già Morgan ấy. Nhưng cô ta yêu ông Chance. Tôi biết như vậy. Chính cô ta cũng nhận thức điều đó. Ông cứ chờ xem, sự vắng mặt sẽ làm cho trái tim mềm yếu hơn.
Sam lắc đầu trước sự lạc quan muôn thuở của chị ta, anh nói:
– Nếu chị bắt đầu tuôn ra những lời lẽ sáo mòn, Molly, thì chị đừng quên câu “Xa mặt, cách lòng” và giữa hai người, cách nhau một nửa đại lục. Không còn cách nào xa mặt hơn thế.
– Nếu hai người đã trao đổi xong những câu sáo mòn, thì tôi muốn biết có ai hẹn gặp tôi ngày mai mà không dời lại được không? – Chance nói.
Molly liếc nhìn chàng với vẻ xin lỗi và đáp:
– Ông có hẹn sáng mai ăn sáng với ông Thống Đốc tiểu bang ở dinh Thống Đốc tại thành phố Oklahoma, còn các giờ hẹn khác thì đều có thể dời qua một hôm khác. Tôi không nhớ có cuộc hẹn nào gấp khác.
– Vậy thì sau khi liên lạc được với Quentin Worthy, chị gọi Mick Donovan và cho ông hay chúng ta sẽ bay đi San Francisco sau khi rời thủ đô tiểu bang sáng mai.
***
Người tài xế của Malcom Powell đã sẵn sàng cái ô để che mưa cho Flame khi nàng bước xuống xe hơi.
– Cám ơn anh, Arthur – Nàng mỉm cười với anh ta và cầm lấy cái ô che trên đầu.
Anh ta chạm tay vào vành mũ:
– Gặp bà lại tuần tới.
Nàng gật đầu và bước đi, băng qua dòng người đi bộ để vào toà nhà văn phòng. Ellery đứng ở cửa, mở sẵn cánh cửa cho nàng, rõ ràng anh cũng vừa đi ăn trưa về như nàng.
– Tôi thấy chị vừa ăn trưa với nhà kinh doanh vĩ đại về… – Ellery nhìn theo chiếc xe hơi vừa chạy đi và nói.
– Phải – Nàng đáp và bước ngang qua mặt anh ta để vào nhà.
Ellery sải hai đi kịp theo nàng về hướng thang máy. Anh hỏi:
– Tình hình xấu đến vậy sao?
– Xin lỗi anh muốn nói gì? – Nàng giả vờ không hiểu.
– Chị vẫn còn đang nghiến răng. Điều đó nói lên bữa ăn trưa với ông Powell không được vui lắm.
Nàng định phủ nhận, nhưng ích gì? Ellery biết quá rành tâm trạng của nàng.
– Khổ thay, Malcom không tế nhị như các khách hàng và người hợp tác khác đã tỏ ra với tôi.
– Y hỏi chị nhiều câu về vụ đổ vỡ giữa chị và Stuart phải không?
– Nói cách đó cũng đúng.
Chuyện đã bắt đầu gần như ngay từ lúc nàng mới vào văn phòng ông, mặc chiếc váy nhung dài ngang đôi giày ống. Nàng không băng qua phòng để tới bên bàn giấy ở đó Malcom đang đứng, mà ngừng lại giữa chừng, để cái xách tay xuống một chiếc ghế.
– Xin lỗi đã đến trễ, Malcom – Nàng nói với ông, trong khi vừa kéo đôi găng tay ra và mở chiếc áo mưa kiểu poncho, cẩn thận tránh cặp mắt màu xám soi mói của ông – Debbie, người phụ tá của tôi, nghỉ ở nhà vì bị cúm. Tôi lấy một người thay tạm. Khi họ gọi điện thoại lên báo Arthur đang chờ tôi dưới nhà, tôi đang bận nói điện thoại với một khách hàng. Và cô phụ ta mới không nói lại cho tôi biết trước khi bỏ đi ăn trưa – Nàng mỉm cười xin lỗi, trong khi ông đi vòng ra trước bàn giấy và hướng về phía nàng.
– Tôi hiểu – Nhưng lời nói dịu ngọt không che được giọng tức bực, nhắc Flame nhớ lại Malcom không phải là hạng người có thể cho chờ đợi.
Quay lại để đối diện ông, nàng đứng trước con người toát ra sức mạnh ấy. Ngực, hai tay và cổ ông cuồn cuộn bắp thịt và gieo một ấn tượng mạnh mẽ, cũng như quai hàm rộng, cái cằm có lõm hất ra đằng trước, nói lên ý chí sắt đá của ông. Nàng hoang mang tự hỏi sao nàng có thể quên sau hai tuần ngắn ngủi. Nàng chịu không nổi ánh mắt cứng cỏi của ông.
– Mặc dầu phải nói rằng, tôi bắt đầu nghi cô đã bỏ trốn đi với tình nhân của cô. Hay tôi phải gọi là chồng cô?
Khó chịu vì câu nói châm biếm, Flame phải nhìn xuống và che dấu bằng cách gấp cái áo choàng ngắn và vắt nó lên ghế với cái ví.
– Chuyện đó là một sai lầm! – Nàng đã dùng câu ấy để trả lời luôn miệng mấy ngày vừa qua – Một sự sai lầm mà tôi đang lấy biện pháp sửa chữa càng sớm càng tốt.
Nàng giả vờ nở một nụ cười có vẻ dửng dưng và cố tình nhìn về phía hai cánh cửa phòng ăn riêng của Malcom, đang mở ra để lộ bàn ăn đã dọn sẵn cho hai người.
– Ăn trưa ở đây à, hay quá.
-Tôi đã bảo cô, Stuart không phải là người đàn ông thích hợp với cô.
Không người nào khác đeo đuổi đề tài ấy, một khi nàng đã trả lời dứt khoát như trên. Nhưng Malcom thì khác.
– Ông đã nói vậy, và ông đã nói đúng – Nàng thừa nhận, bằng một giọng gay gắt hơn là nàng định dùng – Nhưng nếu yêu cầu tôi đến đây hôm nay để tỏ ra đắc chí…
– Không phải để tỏ ra đắc chí, mà để nhắc cô nhớ tôi còn đây – Cặp mắt màu xám của ông đưa lên người nàng ra vẻ hâm mộ, ánh mắt trở nên nồng nàn – Cảm nghĩ của tôi đối với cô không hề thay đổi, Flame, những ý muốn của tôi cũng vậy.
– Tôi thiết tưởng ông có thể hiểu rằng sau khi phạm tội sai lầm, tôi không sẵn sàng tái phạm.
– Còn tôi thì nghĩ rằng, bất cứ việc gì xảy ra giữa cô và Stuart ắt hẳn đã làm cho lòng tự hào của cô bị tổn thương nặng nề.
– Anh ta đã làm tổn thương đến nhiều thứ hơn là sự tự hào! – Nàng nổi đoá ngay, nhưng vội quay mặt đi, cố lấy lại bình tĩnh – Nếu ông không trở ngại, Malcom, tôi muốn chúng ta đừng bàn về chuyện đó nữa.
– Tôi có thể thấy điều đó. Nhưng tôi không khỏi tò mò. Tôi chưa hề bao giờ thấy cô tức giận đến như vậy, Flame, ngay cả khi cô nổi nóng với tôi.
– Có lẽ tôi có lý do.
– Có lẽ. Và có lẽ một ly rượu Chardonnay cô thường thích, sẽ làm cho cô dịu bớt chút ít.
Đang ăn, Malcom đã nói bóng nói gió tới Chance và vụ đổ vỡ như thể ông biết, hay đoán, rằng có nhiều điểm nàng chưa chịu nói ra hết.
– Tôi nghĩ rằng Malcom hy vọng rằng tôi gục vào vai ông ta mà khóc, nhưng tôi không cần đến vai của ông ta hay của ai khác.
Hai người đi đến thang máy.
– Nhân nói về vai, chúng ta sẽ hoàn tất phần vẽ của bảng quảng cáo cho Shodderly trong tuần tới. Chị muốn xem qua vào thứ Sáu tới không?
Thang máy đến họ bước vào.
– Sáng ngày đó thì được. Chứ chiều hôm đó tôi có hẹn ở Oakland.
– Để gặp ai ở Oakland?
– Công ty kỹ thuật Thorgood.
– Tôi chưa hề nghe tên công ty ấy. Nó trở thành khách hàng của công ty ta từ khi nào?
– Họ không phải là khách hàng. Tôi gặp họ có việc riêng.
Thang máy ngừng ở tầng lầu trụ sở công ty. Họ bước ra.
– Về các hoạ đồ của Chance Stuart, phải không?
Flame gật đầu, và bước vào hành lang dẫn tới văn phòng của nàng.
– Ít nhất họ cũng cho tôi biết những biện pháp gì Chance phải áp dụng khai thác đất đai của tôi hầu thực hiện tại chỗ đó một cái hồ nước.
– Rõ thật chị không ở yên khi có thì giờ.
– Không, và có thể cả anh ta cũng vậy. Đó là lý do tại sao tôi không thể ngồi yên và chờ xem bước đầu tiên của anh ta làm gì.
Ellery nắm cánh tay nàng, chận nàng đứng lại khi đến gần văn phòng phụ tá của nàng:
– Tôi có cảm tưởng chị đã có sẵn một phương án hành động, phải vậy không? Ngoài việc tham khảo công ty kỹ thuật đó?
Flame mỉm cười hơi chút tự đắc:
– Hôm qua nói chuyện với Ben Canon, luật sư của tôi ở Tulsa. Tôi đã yêu cầu ông ta tìm xem trang trại Morgan có đủ tiêu chuẩn để được liệt vào loại các địa điểm có giá trị về mặt lịch sử quốc gia hay không. Nếu có, thì một ngôi nhà như vậy bị dìm xuống đáy mặt hồ sẽ bị phản đối.
– Hay lắm! – Ellery gật đầu tán thành.
– Tôi cũng nghĩ vậy – nàng nói.
Nhưng nàng biết còn quá sớm tự chúc mừng. Tuy nhiên, nàng cũng không khỏi hài lòng đôi chút, trong khi quay bước đi vào phòng cô phụ tá của nàng.
– Có gì trong khi tôi đi vắng không, cô Austin?
– Chỉ có hai việc – Cô đưa hai mảnh giấy cho Flame.
– Cám ơn – Flame vừa đọc vừa bước đến cửa văn phòng nàng.
– Ồ, cô Bennett, hãy chờ tôi một chút. Tôi quên không nói. Có một ông đang chờ cô trong văn phòng.
– Trong văn phòng tôi? Ai vậy?
– Hình như ông ấy tên là Stuart, ông bảo quen cô.
Giận không thốt ra lời, Flame muốn bóp cổ cô gái. Quay qua Ellery, nàng chưa nói gì thì anh ta đã đưa một tay lên, bảo nàng khỏi cần nói.
– Tôi biết. Tôi sẽ rầy ngay nam nhân viên và đổi cho chị một cô khác.
Flame đi vào văn phòng, còn nghe Ellery nói:
– Cô đoán đúng đấy, cô Austin.
Khi nàng bước qua cửa, Chance đang đứng ở cửa sổ quay lưng lại cửa vào. Chàng ngoái nhìn lui, rồi quay mặt lại đối diện với nàng. Trong khoảnh khắc, dưới cặp mắt nhìn chòng chọc vào nàng, những cảm xúc cũ muốn khơi dậy trong lòng nàng. Nhưng nàng chận ngay, và khép cánh cửa.
– Anh đến đây làm gì?
– Hình như lần chót mình gặp nhau em cũng hỏi câu đó – Chàng cười chế diễu – Và câu trả lời của anh cũng vẫn là, đến thăm em.
– Tôi tưởng đã nói rõ là không muốn thấy anh nữa.
– Flame. Tôi không chịu như vậy được! – Chàng đến đứng trước bàn giấy.
– Anh không còn cách nào khác. Và anh muốn gì khi vào văn phòng tôi ngang nhiên như thể anh là…
– … là chồng em?
– Không phải tôi định nói thế.
– Không, không phải thế. Nhưng tôi nghĩ rằng chờ em ở đây tốt hơn là chờ ở phòng giấy bên ngoài vì ở đấy nhiều người cộng sự của em có thể thấy tôi. Tôi thiết tưởng tôi đã tránh cho em đỡ phải trả lời nhiều câu hỏi không cần thiết.
– Sự có ý tứ ấy thật là cảm động nếu ở người khác, chứ ở anh thì không.
Nàng ngồi xuống sau bàn giấy và bắt đầu lật chồng thư tín trên mặt bàn, giả vờ đọc các thư từ nhưng thật ra không tiếp thu một chữ nào.
– Flame, tôi không đến đây với mục đích gây bối rối em hay làm em tức giận…
– Vậy thì lý do gì anh đến đây?
Sau rốt, nàng ngước mắt lên nhìn chàng, để ý những đường nét quen thuộc, rất thu hút sự chú ý.
– Tôi đến thảo luận với em.
– Anh muốn nói, để thuyết phục tôi nhả trang trại Morgan ra thì có.
– Không, tôi không định làm vậy – Giọng chàng điềm tĩnh làm nàng phải để ý – Em không chịu nghe tôi nói hết mà cứ lên án tôi. Tôi không quả quyết rằng khi nghe tôi nói xong, em sẽ đổi ý. Nhưng ít nhất em phải nghe tôi nói đã, Flame.
– Tôi không nghĩ như vậy.
– Có lẽ là không, nhưng nghe tôi nói có hại gì cho em đâu? Tối nay mời em đi ăn với tôi.
Nàng định từ chối ngay, nhưng chợt có ý nghĩ khác làm nàng do dự, và đứng dậy nhích ra xa bàn giấy để che đậy sự do dự của mình.
– Anh ở đâu?
– Khách sạn Carrington.
– Để tôi suy nghĩ và gọi cho anh biết sau ở khách sạn.
Chance đã cảm thấy nàng sắp sửa đồng ý gặp chàng. Nhưng đồng thời chàng cảm thấy nếu thúc đẩy nàng, nàng sẽ từ chối. Chàng thụt lùi.
– Được, tôi sẽ chờ em gọi.
Nàng ngạc nhiên thấy chàng chịu thua dễ dàng như thế. Nàng đã chờ đợi chàng thúc ép nàng trả lời dứt khoát. Trong khi chàng ra đi, nàng thắc mắc tại sao chàng làm vậy. Có phải chàng tự tin rằng trước sau gì nàng cũng phải nhận lời? Thái độ tự tin có quan hệ gì không? Chắc chắn chàng không thể đoán được lý do nàng dự định gặp chàng.
Chance vừa bước ra khỏi văn phòng thì Ellery bước vào. Anh ta nhìn nàng từ trên xuống dưới, với vẻ quan tâm.
– Chị bình an chứ?
– Bộ anh sợ tôi không được bình an sao?
– Tôi không dám chắc.
– Tôi hứa với anh, Ellery, tôi không sụp đổ chỉ vì thấy lại mặt anh ta đâu – Nàng trở lại bàn giấy.
– Anh ấy muốn gì?
– Muốn mời tôi ăn với anh ta tối nay để có thể nói chuyện.
– Dĩ nhiên chị từ chối.
– Chưa.
Ellery lặng thinh mấy giây, nhìn nàng dò xét.
– Trong đầu chị đang sắp xếp một chuyện gì!
Flame mỉm cười:
– Anh ta đã đi nước cờ đầu tiên. Anh ta sẽ cố gắng dỗ dành tôi trở về với anh ta. Đã một lần, anh ta làm tôi tin rằng anh ta yêu tôi, thì tại sao anh ta không nghĩ rằng anh ta có thể làm lại một lần nữa? Chuyện gì sẽ xảy ra, Ellery, nếu tôi để cho anh ta nghĩ rằng có thể thắng?
– Chị biết đang nói gì không đã?
Nàng không để ý câu hỏi, và tiếp tục nói lên ý nghĩ trong đầu nàng:
– Nếu tôi giả vờ nghe theo thì anh ta sẽ không kiện xin tranh chấp gia tài hay làm một hành động công khai nào để giành lại trang trại Morgan. Và anh nghĩ xem, tôi sẽ có được bao nhiêu thì giờ.
– Stuart không phải là người dễ bị lừa đâu.
– Tôi biết, nhưng anh ta cũng nghĩ là tôi khó chiếm. Và cũng dễ đóng kịch thôi.
– Đây không phải là một trò chơi.
Nàng quay nhìn anh ta với cặp mắt màu xanh lục sáng ngời, đầy vẻ tinh quái.
– Có chứ! Và trò chơi ấy là phỉnh nhau. Tôi đã học được của một chuyên viên.
Flame cố tình để đến gần sáu giờ mới gọi điện thoại cho Chance nhận lời mời của chàng. Khi chàng đề nghị đem xe đến đón nàng, nàng từ chối:
– Chúng ta có thể ăn tối ở khách sạn nơi anh ở. Tôi sẽ gặp anh ở nhà hàng lúc tám giờ.
Ngồi trong phòng ăn nhiều tầng, Chance quan sát Flame đi theo sự hướng dẫn của người hầu bàn trưởng, đến bàn của chàng ngồi. Chàng không thèm để ý đến các thực khách quay đầu ra nhìn nàng khi nàng đi qua, mà hoàn toàn bị thu hút sự chú ý. Kiểu đầu ngẩng cao, vai ưỡn ra đầy tự tin rất tự nhiên ở nàng, giống như màu đỏ rực của tóc nàng. Sự lôi cuốn chú ý và thu hút mắt nhìn của mọi người chỉ là chuyện ngẫu nhiên. Tuy nhiên, đối với chàng, nàng đã có tác dụng nhiều hơn thế. Nàng đã làm lắng dịu phần lớn sự bồn chồn trong tâm hồn chàng, nàng đã khơi dậy bản năng chiếm hữu và bảo vệ kẻ yếu của chàng. Chàng không nhận thức hết mức độ những cái đó cho tới khi nàng bỏ đi. Chàng muốn nàng trở lại. Chàng phải đem nàng trở lại được với chàng. Chàng quyết tâm về điểm này cũng như về việc chiếm trang trại Morgan.
Lạnh lùng nhìn chàng và lẩm bẩm chào, rồi ngồi xuống ghế đối diện với chàng. Một người hầu bàn đến ngay và hỏi nàng muốn dùng rượu gì. Nàng liếc thấy chàng đang uống uychky, và do dự một chút, nàng kêu một ly Charddonay.
Khi chỉ còn lại hai người, cuối cùng nàng mới nhìn chàng với một vẻ dửng dưng.
– Tôi nghĩ rằng đây là lần đầu tiên không có sâm banh làm từ trái đào, và cũng không có hoa phong lan.
– Tôi đã nghĩ rằng chúng sẽ không thích hợp.
Chàng nhìn nét mặt cương nghị của nàng, cố tìm một khe hở trong thái độ dè dặt của nàng đối với chàng. Nhưng cặp mắt xanh lục của nàng lúc này xa cách và quá lạnh lùng, chàng thật là khó dò. Thà rằng nàng giận dữ như đã lộ ra khi ở văn phòng nàng, còn hơn là có vẻ chịu đựng và dửng dưng như vậy.
– Anh nói đúng. Chúng sẽ không thích hợp.
Người hầu bàn mang ly rượu đến. Nàng mỉm cười cám ơn anh ta. Đó là nụ cười đầu tiên của nàng mà Chance được thấy, kể từ hôm chàng hôn nàng để từ giã và bay sang Texas; buổi sáng đó đã đánh dấu sự chấm dứt nguồn hạnh phúc hiếm có chàng đã được nếm mùi. Khi nàng quay mặt lại, nụ cười đã tan biến. Chàng cảm thấy bừng bừng nóng giận và liền nén nó xuống, vì biết sẽ không đi đến đâu nếu để lộ ra với nàng. Chàng nâng ly chúc, và nói:
– Cám ơn em.
– Về chuyện gì? – Nàng cầm ly rượu lên, chưa nhấp môi, như thể chờ trả lời.
– Cám ơn em đã đến tối nay.
– Chance Stuart mà khiêm nhượng thế sao? – Nàng châm biếm – Tôi thấy thật khó tin!
Chàng nhấp một ngụm uýchky, rượu mạnh nóng bỏng trong cổ họng cũng như cảm xúc trong lòng chàng. Nhưng chàng đã tập được từ lâu không để lộ cảm xúc ra ngoài.
– Tôi đã nhận được báo thị em đưa đơn xin toà huỷ bỏ hôn nhân.
Bây giờ nàng mới nhấp một ngụm rượu vang.
– Tôi chắc anh sẽ chống lại.
– Nếu tôi nghĩ rằng sẽ có ích lợi gì, tôi sẽ làm.
Theo ý chàng, hoãn binh không phải là chiến đấu. Nàng nhếch mép thách thức:
– Phải chăng anh muốn nói, nếu anh nghĩ rằng làm vậy sẽ chiếm được trang trại Morgan, anh sẽ làm?
– Flame, tôi mời em đến đây tối nay không phải để nói về trang trại Morgan.
– Thật thế à?
– Tôi muốn nói chuyện với em về chuyện chúng mình.
– Không thể dùng chữ chúng mình, nếu anh muốn nói về anh và tôi.
– Tôi đã một lần bảo em rằng tôi đã phạm sai lầm khi tôi không cho em biết tôi là cháu của Hattie Morgan, và trang trại Morgan có lẽ đã về tay tôi nếu bà ta không biết về em. Và anh cũng đã sai lầm khi không nói với em anh đã muốn sở đất ấy. Nhưng đó chưa phải là sai lầm lớn nhất của anh – Chàng lựa lời kỹ lưỡng để nói – Sai lầm lớn nhất của anh là muốn cả hai. Anh đã tham lam, Flame. Khi anh nói rằng anh yêu em, anh không nói dối. Nếu như không có trang trại Morgan anh vẫn muốn lấy em làm vợ.
Vẻ mặt nàng thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng đổi thành chán nản và nghi ngờ sau khi nhìn đăm đăm vào mắt chàng giây lát để dò xét. Sau vài giây, nàng nhìn xuống ly rượu, hai khoé môi nhếch lên có vẻ không tin.
– Nói vậy chắc ăn, phải không, Chance? Chút xíu nữa là đáng tin. Nhưng chỉ một vấn đề, là trang trại Morgan có thật, và sẽ có ở đây mãi. Cho nên tình huống ấy không bao giờ thể hiện – Nàng nâng ly lên, nhìn chàng với vẻ chế giễu – Anh hên lắm kia mà?
– Làm sao hên được khi tôi mất cả hai.
– Có lẽ anh đúng. Nhưng chuyện này chưa xong, phải không? Anh vẫn còn có thể kiện để phản kháng chúc thư của Hattie. Ai biết được? Không chừng anh sẽ thắng kiện cũng nên!
Chàng ngồi trước mặt nàng, mặc một bộ đồ sọc màu xanh nước biển cắt khéo và thanh lịch, thắt chiếc cà vạt bằng lụa. Tối nay, có lẽ hơn tối nào cả, chàng có vẻ một người đánh bạc, một kẻ dám làm những việc người khác không dám làm. Chàng là con người sống bên lề sự nguy hiểm và thích như vậy. Nhưng nàng không để cho mình bị lung lay vì cái đó như trước kia đã từng bị, và tự nhắc nhở rằng những tay đánh bạc nổi tiếng về gian lận và lừa gạt.
– Tôi không có ý định tranh chấp chúc thư, Flame. Việc đó không có lợi gì cho cả hai ta, mà chỉ làm cho chủ quyền đất đai bị kẹt lâu ở toà án không giải quyết được và làm hao tổn cả một tài sản về tiền thù lao luật sư.
Nàng nhẹ nhõm phần nào, vì biết rằng tranh chấp trước toà án là một việc nàng không có khả năng theo đuổi. Điểm đó là lợi thế của Chance đối với nàng; chàng có thể tiêu 1000 đô la so với một đô la của nàng bỏ ra mà vẫn thiếu tiền. Đồng thời, nàng cũng không dám tin rằng chàng đã nói thật.
– Các ý định thì luôn luôn có thể thay đổi, phải không?
Nàng thách thức, vì biết rằng hy vọng độc nhất của nàng là có thể trì hoãn Chance đủ thì giờ cho Ben Canon xin giải quyết xong chủ quyền tài sản để lại, một thủ tục mà người luật sư của tiểu bang Oklahoma này đang ra sức xúc tiến.
– Có thể, nhưng không chắc.
– Tôi thấy anh không loại trừ khả năng đó.
– Không, không loại trừ điểm nào cả. Và tôi cũng không muốn thuyết phục em cũng nên làm như thế.
– Tôi? – Nàng cau mày, không biết chắc chàng muốn nói gì.
Chàng nhìn nàng, ánh mắt lộ vẻ mạnh bạo sống động, và làm nàng bối rối.
– Bộ em chưa bao giờ nghĩ rằng tôi có thể nói thật với em là tôi yêu em thật tình, và muốn lấy em làm vợ dù em có phải là người thừa kế của Hattie hay không sao? – Nàng định trả lời, nhưng chàng cắt ngang – Tôi không muốn em trả lời điểm đó, chỉ muốn em nghĩ về nó như là một khả năng. Thế thôi. Bằng không chúng ta sẽ đi dần đến chỗ cãi nhau suốt đêm. Tại sao chúng ta không hưu chiến? Tôi sẽ không cố thuyết phục em đổi ý nếu em nêu lên vấn đề trang trại Morgan và chuyện tôi muốn lừa gạt em để chiếm nó. Đồng ý?
Flame do dự không chắc làm vậy là khôn ngoan. Thế nhưng nếu từ chối thì tỏ ra mình có chỗ yếu.
– Tại sao không? – Nàng đáp – Ít nhất cái đó bảo đảm một bữa ăn tối yên tĩnh.
Nghe vậy, Chance mỉm cười:
– Tôi chắc chúng ta sẽ tìm ra một đề tài để nói chuyện – Chàng cầm thực đơn lên – Nhân nói về bữa ăn, tại sao em không quyết định nên gọi món gì. Tôi nghe nói món thịt cừu ở đây nấu ngon lắm.
Bữa ăn tối tỏ ra khó chịu nhiều hơn Flame đã trông đợi. Nàng đã quên tài thuyết phục của Chance như thế nào khi chàng ra tay dùng sự cám dỗ. Hơn một lần nàng kịp nhận ra đang đáp ứng lại nụ cười quyến rũ hay ánh mắt dã dượi của chàng. Chỉ là thói quen, do phản ứng tự nhiên trước những kích thích đó. Nhưng trong đó có sự nguy hiểm, mặc dầu những phản ứng không lường trước đó cũng phục vụ tốt cho mục đích của nàng là để chàng nghĩ rằng có thể chiếm lại nàng nếu kiên trì.
Flame từ chối khi Chance đề nghị dùng một cốc rượu vang sau bữa ăn. Có một thời nàng đã muốn kéo dài thời giờ ở bên nhau, nhưng bây giờ thì hết rồi. Nàng xin lỗi cáo từ, lấy cớ ngày mai phải đi làm sớm mà tối nay còn phải chuẩn bị cho công việc ngày mai. Nàng nghĩ rằng chàng không tin. Chẳng phải điều đó quan trọng gì. Nếu chàng nghĩ rằng nàng chạy trốn chàng, lại càng hay.
Nhưng Chance không để nàng thoát đi dễ dàng, nhất định đòi đưa nàng ra taxi. Nàng buộc phải chờ chàng gọi hầu bàn và ký vào hoá đơn. Trong khi đi băng qua tiền sảnh với bàn tay chàng đặt sau eo lưng, Flame nhớ lại những lần cùng chàng đi các thang máy ở đây lên phòng chàng. Nàng cảm thấy khó chịu và tức giận trở lại khi nhớ lại cách nàng bị lừa bởi những lời nói dối ngon ngọt của chàng. Không bao giờ nữa!
Bên ngoài, trời đêm mát lạnh, người gác cửa huýt sáo gọi taxi. Nhưng Chance đích thân bước tới mở cửa cho nàng.
– Cám ơn bữa ăn tối. Nàng nói, và bắt đầu bước lên xe.
Tay chàng chạm vào tay nàng chận lại.
– Tôi muốn gặp lại em, Flame – Không phải là yêu cầu hay năn nỉ, mà chỉ là nói ra một ý muốn của chàng.
Nàng nhìn chàng, và thấy chàng nhìn mình một cách đắm đuối từng làm cho nàng tưởng chàng quan tâm sâu sắc đến nàng.
– Tôi chưa biết được.
– Sáng mai tôi bay đi Tohoe để kiểm tra dự án của tôi tại đó. Em muốn đi với tôi không?
– Trong chiếc máy bay phản lực của anh à? Để anh đưa tôi đến một nơi nào xa lắc xa lơ và ở với anh cuối tuần trong một khung cảnh hoang dã và lãng mạn sao? Không, cám ơn. Tôi đã trải qua chuyện đó rồi.
– Vậy em đến đó gặp anh.
Nàng do dự, rồi nhích ra xa chàng và bước vào xe. Ngồi trong xe, nàng nhìn chàng nói:
– Để tôi suy nghĩ đã.
Chàng không ưa câu trả lời của nàng, nhưng như nàng chờ đợi, chàng không ép nàng trả lời dứt khoát.
***
Mặt hồ phẳng lặng như tấm gương phản chiếu màu xanh như ngọc của bầu trời và các đỉnh núi tuyết phủ của dãy Sierras. Nhưng khung cảnh tuyệt hảo như một tấm bưu ảnh ấy bị làm hỏng bởi tiếng máy chạy rầm rầm và tiếng máy hàn xé tai vì toán thi công đang ra sức chạy đua để dựng xong sườn sắt và lợp lại trước khi tuyết rơi nhiều trong khi mùa đông đã tới.
Chance đội cái nón sắt đi giữa đống vật liệu thông thường ở một địa điểm đang xây dựng một khách sạn cao tầng, hai bên chàng là những người quản đốc công trường và người kiến trúc sư, và cả người cai. Chàng ngừng lại xem một chiếc cần trục đưa một đà sắt vào vị trí, rồi hỏi chuyện người kiến trúc sư, với giọng thật to để át tiếng ồn. Một người thợ sắt hấp tấp băng ra công trường, vẫy tay cho họ chú ý. Chance thấy và dừng lại chờ anh ta đến.
Người cai thầu về sắt, bước tới đón anh kia hỏi:
– Chuyện gì thế?
Anh ta nhìn Chance và đưa tay chỉ lui sau vai, ra hiệu về chiếc xe rờ moọc làm văn phòng.
– Có một bà đến trong ấy muốn gặp ông Stuart.
Chance ngẩng lên nhìn về phía chiếc rờ-moọc, toàn thân chàng căng thẳng. Flame. Nàng đã tới. Chàng lẳng lặng bỏ mấy người kia lại, hấp tấp đi về phía chiếc rờ-moọc. Chàng kéo cánh cửa mở ra, đầu óc đầy hình ảnh sinh động và rõ ràng của nàng, tất cả lòng thèm muốn cực độ bị khơi dậy.
Chàng bước vào và đứng khựng lại:
– Lucianna! – Chàng tức giận, thất vọng, giọng đầy đắng cay – Em đến đây làm gì?
– Em đến thăm anh, dĩ nhiên – Cô đến gần, với nụ cười tươi như hoa, nét mặt rạng rỡ. Chàng nắm tay nàng giữ lại. Không cho nàng hôn như có ý định.
– Sam cho em biết anh ở đây. Nào, nào, đừng giận anh ấy. Anh ấy nghĩ đến anh. Đây là lúc anh nên có bạn thân ở một bên.
– Lẽ ra em phải gọi điện thoại cho anh biết trước. Anh đã yêu cầu Flame đến đây gặp anh!
– Tuyệt diệu! – Lucianna nhún vai và mỉm cười – Khi nào cô ấy đến, em hứa sẽ biến đi không để lại dấu vết.
Nhưng Flame không đến.