NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Tình Địch (The Rivals In Love)

Chương 28

Tác giả: Janet Dailey
Ads Top

Bằng một cử chỉ dễ dàng và nhanh nhẹn do kinh nghiệm lâu ngày, Charlie Rainwater vói tay xuống mở chốt cổng ra đồng cỏ mà khỏi phải xuống ngựa. Flame ngồi trên mình ngựa chờ ông ta đẩy cửa mở ra cho nàng.

Nàng cho ngựa chạy qua rồi dừng lại chờ, ông vẫn ngồi trên lưng ngựa đóng cửa lại. Rồi ông ngồi thẳng người lên và theo dõi hai con bê đang nhảy nhót tung tăng dưới mắt các con bò cái mẹ của chúng thuộc giống Hereford.

– Tôi nhìn cảnh này không bao giờ chán – Charlie nói, rồi cho ngựa đi bước một bước cạnh nàng. Cặp mắt xanh nhạt của ông quan sát nàng với vẻ trầm ngâm – Có thật cô nhất quyết thực hiện đến nơi đến chốn các kế hoạch của cô về khu chỉnh trang?

– Nếu tôi làm được! – Nàng nghĩ thầm, giả thiết rằng nàng không bị người ta giết trước đó, ký ức về lần chết hụt còn chưa phai mờ.

Năm ngày vừa qua, nàng không nghĩ đến gì khác, trở nên căng thẳng và dễ tức bực, và nghi ngờ tất cả mọi người. Nàng đã bắt Ben và Charlie thề giữ kín không hé môi cho ai, kể cả Malcom về các cú điện thoại hăm dọa hay vụ mưu toan cố sát nàng. Nếu ông ta biết, chắc chắn ông sẽ đòi cho được nàng phải trở về San Francisco. Trong trí nàng, chạy trốn những sự hăm dọa ấy đồng nghĩa với bỏ cuộc, và nàng không sẵn sàng làm như vậy. Nàng cũng không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng vợ Malcom đứng sau những chuyện ấy. Hay là Maxine, vì chị ta đã nuôi nấng Chance khi chàng còn bé và tin rằng chàng đáng lẽ thừa hưởng trang trại Morgan. Hay là Lucianna Colton, cô ta có thể muốn đẩy Flame ra khỏi đời Chance hoàn toàn. Hay một trang trại Morgan bảo vệ môi trường điên khùng không muốn thay đắp đập trên dòng sông và biến nó thành một cái hồ. Mẹ kiếp, có thể là bất cứ ai. Không nhất thiết phải là Chance.

Thất vọng và bối rối, Flame quay đầu ngựa hướng về toà dinh cơ đồ sộ tọa lạc trên mỏm đồi thoai thoải và trông xuống toàn thể thung lũng. Toà dinh cơ do ông cố của nàng đã vẽ kiểu và xây dựng. Bỗng nhiên nàng sực nghĩ ra trang trại Morgan phải để lại cho một thân thuộc trực hệ. Từ lâu, Chance đã là người đáng tình nghi, nhưng bây giờ nàng nhận ra chàng có một lý do càng xác đáng hơn tất cả các lý khác để muốn nàng chết. Trang trại Morgan sẽ tự động chuyển về tay chàng hưởng. Sự kiện thật hiển nhiên, chàng là người độc nhất có lợi nếu nàng bỏ cuộc, hay bị giết.

Thế nhưng khi nhớ lại những lần ở bên chàng, sức mạnh hai cánh tay âu yếm của chàng, bàn tay chàng vuốt ve trìu mến, nàng không thể tưởng tượng rằng Chance thực sự muốn làm nàng đau khổ, về mặt vật chất, dù nàng cố gắng đến mấy. Chàng đang cố làm nàng khiếp sợ. Đó là cái chàng đang làm. Chàng nghĩ rằng có thể làm nàng sợ mà bỏ cuộc.

Rồi nàng tức giận, vì ý nghĩ cho rằng nàng có thể bị khiếp sợ bởi sự hăm dọa bằng vũ lực. Nhưng tại sao phải ngạc nhiên vì chuyện đó. Không phải là lần đầu chàng đánh giá nàng quá thấp.

Nàng đang chìm đắm trong suy nghĩ nếu không nghe tiếng Charlie:

– Mỗi lần tôi nhìn đàn bò Hereford tản mát ra trên cánh đồng cỏ xanh, tôi cố hình dung một đám người giàu có cưỡi những chiếc xe đẩy chạy điện chạy loanh quanh đuổi theo một quả banh có nhiều lỗ lõm. Nhưng hình ảnh ấy chẳng chịu hiện ra. Mà trước mắt tôi cứ thấy dòng sông cây cối, và đàn gia súc.

Con ngựa của ông ta hí lên và chỏng tai về hướng toà nhà.

– Có vẻ cô có khách, cô Flame ạ.

– Ai thế nhỉ?

Có người nào đang ở trước cửa ra vào, một người đàn bà. Maxine có vẻ như đang cãi cọ với bà ta. Flame cho ngựa chạy nước kiệu băng qua bãi cỏ trước nhà, theo sau là Charlie.

Gần đến nhà, nàng nghe tiếng người đàn bà thét lên tức giận thách thức:

– Tôi biết cô ta có nhà. Chị cứ đi vào cho cô ấy hay tôi không đi đâu cả nếu chưa gặp cô ta.

– Nhưng cô ấy không có đây, Maxine cãi. Cô ấy đi… – Chị ta ngừng nói, vì thấy Flame và Charlie đang về tới.

Người đàn bà quay lui nhìn, và Flame lần đầu trông thấy rõ ràng chị ta, khi thắng cương dừng lại trên thềm nhà. Chị ta mới ngoài ba mươi, mặc một cái quần không nếp, loại có lưng luồn dây thun, một cái áo bờ lu nữ bằng vải in rộng khiến bộ ngực càng thêm đồ sộ. Mái tóc nâu nhạt cắt ngắn và uốn quăn tít dễ săn sóc. Chị ta đối diện Flame, hai môi mím lại vì giận cô.

– Chuyện gì vậy, Maxine – Flame xuống ngựa và hỏi Maxine sau khi trao cương cho Charlie.

– Chị này… – Maxine bắt đầu và không có dịp để nói thêm tiếng nào, vì chị ta đã lên tiếng:

– À, thì ra cô là cái bà Bennett, bà nữ quận công mới của trang trại Morgan – Chị ta nói giọng khinh bỉ – Chỗ này đủ chứa Hattie. Tại sao nó không đủ chứa cô?

– Tôi tin tôi và chị chưa gặp nhau.

– Không. Cô ở cao sang và quyền thế quá nên không đích thân đến gặp tôi. Thay vì thế, cô đã cho người đến quơ qua quơ lại nắm tiền trước mặt chúng tôi – Chị ta bước tới một bước, mặt chị ta bèn bẹt căng lên vì căm hờn – Và trong trường hợp cô chưa đoán ra, tôi là Martha Crowder Matthews.

– Người con gái! – Flame lầm bầm vô tình tiếng hơi lớn.

– Phải, người con gái! – Người đàn bà nạt lại – Và tôi cho cô biết ngay mặt cô, là trang trại của chúng tôi không bán! Tôi chẳng biết tưởng cô là ai mà đến đây vẩy tiền bạc vào mặt chúng tôi, tưởng rằng chúng tôi sẽ chộp lấy. Bốn đời dòng họ Crowder đã khai thác đất ấy, và một ngày nào đó các con trai và con gái của tôi sẽ cày cấy nó. Ông cố và ông nội tôi đều chôn ở đây, và khi nào cha tôi qua đời, ông cũng sẽ được chôn ở đấy. Mọi người ai cũng lo nông trại của gia đình sẽ ra sao nếu có những bọn người như cô muốn phá huỷ nó.

– Bà Crowder, à bà Matthews! – Flame nhanh miệng sửa lại – Tôi không tìm cách phá huỷ….

Nhưng chị ta không chịu nghe. Chị nói:

– Tôi đã tống khứ cái ông kinh doanh địa ốc của cô sáng nay. Nếu ông ta còn trở lại quấy phá cha tôi về việc bán đất, và khiến ông có cảm tưởng không vui vì không lo được đầy đủ cho gia đình như ý ông muốn, cô sẽ phải trả lời với tôi! Bây giờ, tôi cảnh cáo cô phải ngừng lại, và tốt hơn nên nghe lời.

Flame trân mình, câu nói của chị ta y hệt như những câu hăm dọa nàng đã phải nghe. Có phải người đàn bà này là người gọi tất cả các cú điện thoại ấy? Và đẩy nàng ra khỏi mặt đường cái? Flame nhớ lại những giây phút kinh hoàng ấy, khi chiếc xe lật đè lên nàng, và nổi giận.

– Đừng hăm dọa tôi, bà Matthews.

– Tôi không hăm dọa ai cả, tôi chỉ nói cho cô biết! – Bà ta hét lên và quầy quậy bỏ đi thẳng ra chiếc pickup dầy một lớp bụi đỏ.

Chiếc xe vọt tới, làm bắn sỏi về đằng sau. Flame nhìn theo nó chạy ra xa.

– Coi bộ cô không mua được đất của gia đình Crowder rồi! – Charlie nói, tay chống vào mũi yên ngựa.

– Để rồi xem – Nàng đáp.

– Ông ấy nói gì thế?

Nghe Maxine hỏi, Flame quay lại, nhận ra người quản gia đã nghe hết câu chuyện. Nàng nói:

– Không dính dáng gì đến chị! – Nói xong nàng vừa bước lên tam cấp vừa tháo găng tay đi ngựa – Chị đã dọn hết các thùng không ở trên lầu chưa? Tôi không muốn còn bừa bãi ra đấy khi ông Powell đến đây tối mai.

– Thưa bà, chưa ạ, nhưng tôi sẽ dọn.

Tiếng sấm nổ rền ở xa xa, át cả tiếng máy xe trong khi Charlie lái chiếc Lincoln của trang trại đến trước cửa nhà. Băng qua phòng đợi, Flame ngước lên nhìn trời đầy mây đen bao phủ. Nhưng trời chưa đổ mưa, nên nàng để nguyên chiếc áo mưa vắt ở cánh tay và đang mở dù.

Nàng dừng lại ở dưới cầu thang và kêu lớn:

– Maxine, tôi đi đón ông Powell ở sân bay. Khi nào xong mấy cái khăn lông chị có thể ra về.

Có tiếng trả lời nghe rồi ở một phòng trên lầu. Flame vừa bước đi, thì chuông điện thoại reo vang. Nàng do dự, rồi bước tới bên bàn nhấc máy lên.

– Trang trại Morgan đây.

– Cô đã được cảnh cáo – Giọng nói như máy vang lên – Tại sao cô chưa chịu nghe tôi?

– Tôi không sợ – Nàng tức giận đáp, nhưng đúng như các lần trước, đường liên lạc bị cắt ngay.

Nàng đập mạnh ống nói xuống máy, toàn thân giận run. Tại sao con mẹ Matthews ấy gọi nữa? Nàng chưa nói rõ hôm qua hay sao? Rồi Flame lặng người vì nhận ra là nàng chỉ suy đoán người con gái của ông bà Crowder ở đằng sau những cú điện thoại hăm dọa. Nàng không có bằng chứng. Nàng lại cảm thấy nổi giận bừng bừng. Lẽ nào quấy phá nàng như vậy?

Maxine đứng ở đầu cầu thang, cau mày ngạc nhiên:

– Cô Bennett, tôi tưởng cô đã đi rồi chứ?

– Chưa! – Nàng liếc nhìn máy điện thoại, rồi hỏi – Chị Maxine, chị có nghe… những cú điện thoại lạ lùng không?

– Lạ lùng? Cô muốn nói gì? – Chị ta bước xuống cầu thang, nhìn Flame với vẻ ngạc nhiên.

– Những giọng nói nghe kỳ lạ… hay có lẽ mình vừa trả lời thì họ cắt bỏ máy!

– Không – Maxine lắc đầu không hề do dự – Không có cú điện thoại nào như vậy – Chị nhìn kỹ Flame hơn – Cô có chắc là bình thường không, cô Bennett?

Chị ta hỏi, làm như chị nghĩ Flame đã bị loạn óc.

– Tôi khoẻ như thường – Nàng đáp và đi ra cửa.

Charlie Rainwater đang xăm xăm bước lên tam cấp:

– À cô kia rồi! Tôi không chắc cô đã nghe tôi lái xe đến. Chìa khoá xe đây.

– Cám ơn – Nàng cầm chìa khoá ở tay ông, và bắt đầu bước đi, nhưng chợt do dự dừng lại hỏi – Charlie, ông có biết gia đình Crowder có xe hiệu gì không?

– Họ không có xe nhà, ít nhất là không còn có nữa. Họ đã bán chiếc xe của họ mùa thu vừa qua để trả tiền thuốc cho ông già Dan. Bây giờ họ chỉ còn lại chiếc xe pickup mà người con gái lái hôm qua.

Rồi ông ta cau mày:

– Tại sao cô hỏi?

– Chỉ tò mò thôi.

Nàng bỏ qua câu hỏi của ông và lại đi ra chiếc xe Lincoln, nàng bối rối hơn trước. Có lẽ nàng không thấy chiếc xe suýt cán nàng là xe hiệu gì, nhưng chắc chắn không phải là một chiếc xe pickup. Giả sử người đàn bà ấy đã mượn một chiếc xe hơi của láng giềng, điều đó cũng không giải thích được làm sao chị ta biết Flame ở nhà ăn đó ra, trừ phi chị ta đã theo dõi nàng khi tới. Thế nhưng điều đó có vẻ không hợp lý, không thể có chuyện đó với một người đàn bà có chồng và mấy đứa con ở nhà, và một người cha già bệnh hoạn phải săn sóc. Và tại sao chị ta không đối đầu với nàng như hôm qua thay vì tìm cách cản nàng bằng xe hơi? Đúng là ngược lại.

Flame thở dài não ruột và ngồi vào sau tay lái. Nếu loại bỏ bà Matthews, thì chỉ còn Chance trở lại.

Nửa đường lên phi trường, mây tan và mưa đổ xuống như thác. Sấm nổ ầm ầm và chớp loè sáng khắp bầu trời, cho Flame một ý niệm về giông tố ở miền Trung Tây.

Mưa to làm chiếc máy bay phản lực riêng của Malcom đến trễ. Flame dùng thì giờ để gọi cho ông thanh tra Baracs ở ty cảnh sát và báo cáo với ông ta vừa nhận được một cú điện thoại hăm dọa khác, đồng thời cho ông biết thời gian điểm chính xác và nội dung của lời hăm dọa. Trở lại phòng đợi, nàng băn khoăn tự hỏi tại sao mất công gọi ông ta? Cảnh sát không làm được gì cả về vụ hăm dọa, ngoại trừ cất vào hồ sơ.

Bình luận
Ads Footer