Lúc này, mấy người kia mới chịu quay đầu lại nhìn Nam Cung Thiến.
“Theo tôi cậu nên nhận đi, bộ dáng của cậu nhìn qua còn không bằng một học sinh trung học đấy. Hơn nữa, nhiệm vụ đặc biệt như vậy, có người muốn đi còn không đi được đấy.” Một người trong số các cô gái nhìn Nam Cung Thiến cố che dấu nụ cười nói.
“Nhiệm vụ gì tôi đều không sợ, thế nhưng cái nhiệm vụ này rõ ràng đang vũ nhục sự quyến rũ của một người phụ nữ như tôi.”
Xì. . . . . .
Mấy cô gái khác cùng lúc phá ra tiếng cười lớn.
Thậm chí còn có người ôm bụng, cười lăn lộn trên giường.
“Các cậu có ý gì!”
Một người cười chảy cả nước mắt chỉ vào Nam Cung Thiến, “Một cô nhóc con như cậu, mà có cái gì gọi là sự quyến rũ của phụ nữ, phụ nữ người ta trước sau lồi lõm, cậu thì bằng phẳng như cải bẹ trắng. Nếu tôi là đàn ông, thì ngay cả ham muốn cũng không có, vậy thì ăn thế nào!”
Cô gái vừa nói dứt, lại một trận cười ầm nữa vang lên, Nam Cung Thiến quẫn bách cúi đầu xuống, ra sức cụng vào ván giường.
Mười bốn mười lăm tuổi cô đã bắt đầu mãnh liệt ăn thực phẩm dinh dưỡng, nhưng những thực phẩm dinh dưỡng đáng chết kia, đã tập trung vào não, nhưng chỉ biến thành hồ dán.
Thật ra thì cơ thể cô cũng không phải là nhỏ, cao hơn 1m 6, nếu muốn đánh nhau với ba bốn người đàn ông, thì dễ dàng như chơi một trò chơi.
Nhớ tới thời còn học cấp 3, cô thầm mến một Đại Suất Ca, vậy mà lần đầu tiên gặp hắn đã kêu cô là em trai.
Mẹ nó, cô thiếu chút nữa là hộc máu.
Việc khiến cô tức giận trong lòng hơn là em trai nhỏ hơn cô năm tuổi, còn chưa bao giờ gọi qua cô một tiếng chị.
Ngay cả các em trai lớp dưới, đến giờ cũng không biết rốt cuộc cô là nam hay nữ.
Hay bởi vì Nam Cung Thiến thích cắt tóc ngắn, hơn nữa thần kinh vận động siêu cấp tốt, lại đang ở trong thời kỳ trổ mã nên không phân biệt rõ nam nữ. . . . . .
Nam Cung Thiến chỉ có thể hét to, ông trời muốn bức chết ta.
. . . . . .
Thời điểm xuất hiện lần nữa, Nam Cung Thiến đang đứng ở cửa sân bay chờ xe tới đón cô.
Nghe nói tập đoàn Ngạo Thế có vị thế không tệ trên toàn thế giới, hơn nữa tài lực tương đối hùng hậu. Mấu chốt chính là, người đứng đầu tập đoàn này, cũng chỉ là một người mới hai mươi tuổi.
Nam Cung Thiến khẽ thở dài, bây giờ sao nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp a!
Trong lúc chờ xe, đột nhiên nghĩ đến thủ trưởng Mạc đưa cho một phong thư, nói khi nào đến chỗ này hãy mở ra xem.
Không biết là cái gì?
Nam Cung Thiến lấy phong thư từ trong túi ra, mở ra xem, chữ viết bên trong là của chính thủ trưởng Mạc.
Hình như nội dung nói về nhiệm vụ sắp tới.
Trần Vũ Tịch, nữ, mười bảy tuổi.
Cha: Trần Nam.
Mẹ: Lý Mai.
Là con gái một trong nhà, năm tuổi thì cha mẹ mang cô rời khỏi tập đoàn Ngạo Thế, mười tuổi cha mẹ đều mất. Một mình phiêu bạt bên ngoài.
Ông nội của Trần Vũ Tịch và Ngạo Tùng của tập đoàn Ngạo Thế là anh em kết nghĩa, Ngạo Tùng đã nhiều năm tìm kiếm cô gái mồ côi này.
.
. . . . . .
. . . . . .
Thiến Thiến, đây là tư liệu cơ bản về Trần Vũ Tịch, nhiệm vụ của cháu chính là giả trang thành Trần Vũ Tịch xâm nhập vào tập đoàn Ngạo Thế, dùng mọi thủ đoạn, điều tra băng đảng tội phạm Mafia và việc buôn lậu vũ khí. Chúng ta hoài nghi tổ chức xã hội đen ban đầu được gây dựng lại sau lưng tập đoàn Ngạo Thế.
Nhiệm vụ khó khăn chắc chắn phải hoàn thành, lúc nha đầu trở về chú sẽ tổ chức Lễ Chúc Mừng cho cháu!
Nhớ kỹ, sau khi xem xong phải tiêu hủy chứng cứ!
Càng nhìn xuống dưới, đầu Nam Cung Thiến càng lúc càng căng thẳng, căng thẳng không phải vì cô tiếp nhận một nhiệm vụ nặng nề như vậy, mà chính là cô rõ ràng là một lính đặc chủng hai mươi mốt tuổi, sao lại có thể giả trang thành học sinh trung học mười bảy tuổi nhỉ.
Nam Cung Thiến cau mày nhìn chiếc xe con đi tới, trong kính chiếu hậu, cô dùng sức nhéo khuôn mặt của mình.
Mi thanh mục tú, đôi mắt to long lanh có hồn, mặc dù vóc dáng cao hơn 1m60, nhìn qua có vẻ mỏng manh, nhưng cô là học sinh trung học nổi danh thứ ba về môn tán đả trong cả nước!