Lúc này lòng của Trần Vũ Tịch mới thoáng nhẹ xuống, đi tới bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ:
– Thật sự cảm ơn anh, tôi quen biết Ngô Kỳ mấy tháng thôi, nhưng mà bình thường sẽ không như vậy, phải có nguyên nhân gì đó.
– Tôi cho là rất kỳ lạ, cô ấy uống say không gọi điện thoại cho người nhà, tại sao phải gọi cho tôi vậy. – Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt xoay người nhìn chằm chằm Trần Vũ Tịch.
Vũ Tịch cười khẽ:
– Anh hỏi tôi cái này, tôi cũng không biết. Lẽ ra xác suất cô ấy gọi điện thoại cho tôi sẽ phải lớn hơn so với anh. Nhưng vẫn cảm ơn anh có thể ra mặt giúp một tay, cô ấy không muốn gọi về nhà, nhất định là sợ người nhà trách cứ mình. Dù sao một học sinh trung học uống rượu say như vậy, là cha mẹ đều sẽ không dễ dàng chấp nhận.
– Nhìn dáng vẻ của em dường như không giống một học sinh trung học! – Gương mặt Trần Vũ Tịch vẫn lạnh nhạt, không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, cũng nghe không ra lời suy đoán này của anh còn có cả khẳng định.
Trần Vũ Tịch khẽ cúi đầu, nở một nụ cười sáng lạn, đón lấy ánh mặt trời ngửa đầu nhìn anh:
– Uh, sau khi cha mẹ qua đời, tôi vẫn một mình sống ở trong cái xã hội này, chuyện gặp phải dĩ nhiên nhiều hơn rất nhiều so với những học sinh trung học ngây thơ này rồi, cho nên có lúc tôi sẽ bình tĩnh hơn bọn họ một chút.
Trần Vũ Tịch nói rất chắc chắn, cũng rất kiên định. Bây giờ cô đang là Trần Vũ Tịch, ai cũng không phải, mặc kệ người khác hoài nghi cũng được, không tin cũng được, hoặc là cảm thấy cô và tuổi thật sự không hợp cũng được, cô chính là Trần Vũ Tịch, chỉ có mình tin, nghi ngờ của người khác mới có thể tự sụp đổ.
Ngô Duẫn Kỳ nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt Trần Vũ Tịch, chỗ sâu trong lòng giống như bị vật gì đó không cẩn thận chạm nhẹ vào một cái, cói điều chỉ chạm nhè nhẹ thế kia lại làm cho anh có một loại cảm giác không cách nào hô hấp. Anh xoay người bàn tay kéo cửa sổ ra, châm thuốc lá hút vài hơi, tâm mới thoáng bình tĩnh lại.
– Nghe nói gần đây em mới đến Ngạo gia ở, trước kia đều là sống một mình? – Anh nhìn chằm chằm người đi đường đi qua đi lại ở lầu dưới bệnh viện, trong tay cầm giấy tờ chạy tới chạy lui, có xe lăn từ từ đẩy đi về nơi xa, cũng có mới người vừa nằm viện tới.
– Uh, đều như thế! – Trong đầu Trần Vũ Tịch tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng thê lương. Nếu như anh ta tiếp tục hỏi mà nói, có lẽ sẽ phải nói rõ một chút. Một cuộc sống của cô nhi mất đi cha mẹ là như thế nào, nhất định là bi thảm, ít nhất cô cho là như thế.
– Tại sao phải trở thành vợ chưa cưới của Ngạo Dạ Phong? Là em tình nguyện? Không phải em vẫn nói người đàn ông kia rất hoa tâm sao? Em đồng ý gả cho hắn?
Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, đối với người đàn ông này vẫn có cảm giác khẩn trương, nhưng bây giờ giống như muốn có thể nói với anh ta chút gì đó, ít nhất cô cảm thấy nói với anh ta rồi cũng sẽ không ảnh hưởng đến những người khác hoặc chuyện khác:
– Không phải đâu, chúng tôi là bị miễn cưỡng tác hợp vào một chỗ. Tính cách tôi và Ngạo Dạ Phong đều nóng nảy rất không hợp nhau. Tôi nghĩ anh ta cũng cho là như vậy, cho nên tách ra là chuyện sớm hay muộn, hiện tại cũng chỉ là ứng phó ông cụ trong nhà thôi.
Trần Vũ Tịch dựa lưng vào bên tường, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nhớ tới vừa rồi lúc ở nhà, Ngạo Dạ Phong và Trần Vũ Tịch còn cãi nhau một trận.
– Huống chi. . . . . . Ngạo Dạ Phong có người mình thích, chẳng qua hiện tại không biết tại sao bọn họ không ở cùng nhau. Có điều đều không sao cả, dù sao cũng không có liên qua gì tới tôi cả. – Trần Vũ Tịch quay đầu nhìn về phía Ngô Duẫn Kỳ, mặt anh ta lạnh nhạt như cũ nhìn ngoài cửa sổ, dường như anh ta luôn có dáng vẻ này, vẻ mặt này.
Cho dù cười lên, tự nhiên vẫn là một bộ dạng lạnh lùng. Gió ngoài cửa sổ thổi tóc ngắn của anh, khẽ dao động, dưới ánh mặt trời sắc mặt anh hơi tái nhợt, trên miệng ngậm thuốc lá, ánh mắt mơ màng không có trọng tâm, như không phải là ấn tượng lúc trước của Trần Vũ Tịch.