Cô gái?
Trần Vũ Tịch hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cười khan một tiếng, “Ông nội, ông nói cái gì vậy?”
“Dụ Khả Hân đã trở lại! Mà điều này, có thể Dạ Phong sẽ ở chung một chỗ với cô ta.” Lúc ông cụ nói lời này, giọng nói có chút nặng nề, có điều Trần Vũ Tịch căn bản không biết Dụ Khả Hân là ai, “Cô ấy là ai? Có quan hệ gì với cháu.”
Ông cụ hít một hơi thật sâu, “Cô ta là cô gái Dạ Phong yêu nhất!”
Trần Vũ Tịch nhất thời sửng sốt, một chút cảm giác chán nản từ trong đáy lòng quét qua, lành lạnh không thể không khiến cô rùng mình ớn lạnh. Ngạo Dạ Phong cũng có cô gái mình thích? Nghe ông cụ ngữ Ngạo lời nói sâu xa tiếp tục nói, “Chuyện này ông vốn không nên nói cho cháu biết, nhưng bây giờ cháu là vợ chưa cưới của Dạ Phong, ông nghĩ cháu có quyền biết chuyện này.”
“A!” Trần Vũ Tịch không biết nên nói gì, ngây ngốc ngồi đó, tại sao lại có loại cảm giác mất mác? Loại cảm giác này thật đáng ghét!
“Vũ Tịch? Vũ Tịch?”
“A, ông nội sao vậy?” Trần Vũ Tịch lấy lại tinh thần nhìn ông cụ Ngạo.
“Cháu không sao chứ?” Vừa rồi ông gọi cô vài tiếng không thấy trả lời, còn tưởng cô đang tức giận.
Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, “Không có việc gì đâu ông nội, cháu sẽ nhẫn nhịn tha tội đào ngũ, ông nói nên làm thế nào?”
Ông cụ muốn nói lại thôi, bất quá cuối cùng cũng không nói thêm gì để Vũ Tịch trở về phòng mình.
Ăn cơm tối xong, ông cụ trở về thư phòng, Vũ Tịch vẫn ngồi trước bàn chậm rãi ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chỗ ngồi đối diện của Ngạo Dạ Phong. Nhớ tới bình thường vào lúc ăn cơm tối, Ngạo Dạ Phong sẽ luôn đấu võ miệng mấy câu với cô, mặc dù có khi sẽ chọc cho cô rất tức giận.
Chỉ nhớ lại một chút, cũng cảm thấy rất vui vẻ, nhưng tối hôm nay, trên bàn ăn có vẻ hơi tĩnh mịch. Ông cụ lo lắng Trần Vũ Tịch suy nghĩ nhiều, cố ý bỏ Ngạo Dạ Phong qua một bên bàn luận chuyện khác, nhưng một câu Trần Vũ Tịch cũng không nghe lọt.
“Thím Lưu, cái cô Dụ Khả Hân đó là người như thế nào?” Liếc mắt nhìn thím Lưu thu dọn đồ, Vũ Tịch nhàn nhạt hỏi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm phía trước.
Thím Lưu dừng lại, bà biết người này. Trước kia là người Ngạo Dạ Phong yêu tha thiết, cô cũng từng ở Ngạo gia làm người giúp việc.
“Chuyện này. . . . . .”
“Không sao, cứ nói thẳng là được rồi. Cháu và anh ta. . . . . . cũng sẽ không có cái gì!” Trần Vũ Tịch thản nhiên nói, câu nói kế tiếp thanh âm càng ngày càng nhỏ, nhỏ như ngay cả mình cũng không nghe được.
“Khả Hân là người cực kỳ giỏi giang, rất dịu dàng, đối với mọi người cũng rất tốt, cùng thiếu gia ở chung một chỗ rất xứng đôi, lúc ấy mọi người đều rất ngưỡng mộ. . . . ..” Nói tới chỗ này thím Lưu đột nhiên ngừng lại, thiếu chút nữa bà quên, bây giờ Trần Vũ Tịch là vợ chưa cưới của Ngạo Dạ Phong.
“Vũ Tịch tiểu thư, tôi nói, thật ra thì. . . . . . Chuyện cũng đã qua, Khả Hân đã đi hơn nhiều năm rồi, nói vậy chắc thiếu gia cũng đã quên cô ấy.” Thím Lưu cuống quít giải thích.
Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, quên sao? Nếu như quên, tại sao này cả ngày cũng không xuất hiện, tại sao cô ấy vừa mới trở lại, hắn đã cùng cô ấy ở chung một chỗ? Thậm đã chí ngay cả đón mình về nhà cũng quên luôn, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không nhận.
Khốn kiếp! Tên khốn kiếp!
Trần Vũ Tịch mắng trong lòng, đứng dậy chạy lên lầu, lập tức nhào lên giường, không biết vì sao sao trong lòng có chút khó chấp nhận. Cái tên khốn kiếp chết tiệt kia, thậm chí còn có người mình thích, không phải cho tới giờ hắn đối với phụ nữ đều không nghiêm túc sao?
Ngẩn ngơ trên giường lăn qua lăn lại nửa ngày, Vũ Tịch lật người nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên nở nụ cười, cô đang làm gì? Đang ghen sao? Ngạo Dạ Phong ở chung một chỗ với ai, hắn thích người nào thì có quan hệ gì với cô?