Thẩm Thiên Dật cười một tiếng, tiểu nha đầu này thật đúng là thú vị, sau đó lái xe đi tới khách sạn.
Sau khi để Ngạo Dạ Phong xuống, Thẩm Thiên Dật chuẩn bị rời khỏi, Trần Vũ Tịch đuổi theo chạy ra, “Thẩm Thiên Dật, anh thật sự muốn để một mình tôi ở chỗ này sao?”
Thẩm Thiên Dật dừng lại, quay đầu lại nhìn Trần Vũ Tịch, “Có vấn đề gì sao? Cô là vợ chưa cưới của cậu ta, đương nhiên là cô phải ở lại đây rồi, hơn nữa ngày mai tôi còn có việc, phải về nghỉ ngơi một chút.” Nhìn bộ dạng Trần Vũ Tịch có chút lo lắng, dịu dàng cười một tiếng, xoa xoa đầu cô, “Ngạo Dạ Phong sẽ không đùa bỡn như kẻ say rượu bị điên đâu, cô chỉ cần ngủ, đừng để ý đến cậu ta là được.”
Thật có thể như vậy? Trần Vũ Tịch cau mày, sau khi tiễn Thẩm Thiên Dật, cô bất đắc dĩ trở về phòng, Ngạo Dạ Phong nằm thành hình chứ đại trên giường, Trần Vũ Tịch cố gắng đẩy hắn qua một bên một chút, ít nhất phải cho cô một chỗ ngủ chứ, ngày mai cô còn phải học đấy.
Nhưng cô đẩy hắn một cái mới phát hiện, Ngạo Dạ Phong quả thật giống heo chết chìm. Trần Vũ Tịch bất đắc dĩ từ trên giường bước xuống đất, kéo một tấm thảm đắp lên người, mắt khô ráp muốn ngủ, nhưng thế nào cũng không ngủ được, trong đầu đều là cái tên Dụ Khả Hân.
Rốt cuộc cô ấy là người như thế nào? Làm Ngạo Dạ Phong biến thành bộ dạng này, Ngạo Dạ Phong thật sự yêu cô ấy như vậy sao? Còn vì cô ấy mà tự sát? Nhìn thế nào cũng không thấy hắn giống loại người có thể có tình cảm thật sự.
Đang lúc Trần Vũ Tịch than thở, Ngạo Dạ Phong đột nhiên trở người, bò đến bên giường.
“A ~~ Ngạo Dạ Phong, chờ một chút, chờ một chút!”
Trần Vũ Tịch kinh hãi, xông đến, cuống quít cầm lấy một túi giấy đỡ kịp, mới không cho hắn ói ra sàn, Trần Vũ Tịch cau mày, một tay bịt mũi nhắm mắt không nhìn hắn nôn.
Nôn xong, Ngạo Dạ Phong xoay người nằm dài trên giường, Trần Vũ Tịch vội vàng đem cái túi giấy đó ném vào nhà vệ sinh, nhưng ngay khi vừa trở lại thì phát hiện Ngạo Dạ Phong lại bò dậy lần nữa.
“Ngạo Dạ Phong đợi đã nào…!” Trần Vũ Tịch cuống quít, nắm lấy quần áo hắn, dùng sức kéo hắn lên, để hắn bò tới trên lưng mình, kéo vào nhà vệ sinh, để hắn đem toàn bộ những thứ muốn ói phun ra hết ở đây.
Trần Vũ Tịch cũng mệt mỏi ngồi chồm hổm trên đất, Ngạo Dạ Phong ngồi bên cạnh, tựa trên vai cô, Trần Vũ Tịch dùng sức đẩy hắn ra, thân thể của hắn lại chậm rãi nhích lại gần. Tức giận Trần Vũ Tịch trừng mắt nhìn thẳng.
Nhìn Ngạo Dạ Phong tựa vào bên cạnh mình, say đến hồ đồ, đầu tóc rối bời, râu một đống lớn, nhiều nút áo sơ mi bị bung ra, cà vạt tùy ý đeo trên cổ, ngay cả giày da trên chân cũng rớt mất một chiếc.
Trần Vũ Tịch cười một tiếng, mấy người đàn bà kia vì tài sản tiền tỉ và bề ngoài mà si mê Ngạo Dạ Phong, có mấy người thấy qua bộ dạng Ngạo Dạ Phong lúc này? Cái người tên Ngạo Dạ Phong luôn có dáng vẻ cao ngạo không ai bì nổi đi đâu rồi?
Cái người luôn ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ người và người trước mắt này thật sự là một người sao?
Mặc dù như thế, Trần Vũ Tịch cũng không cảm thấy ghét một chút nào, nhưng để cô thấy một mặt chân thật của Ngạo Dạ Phong nhất thời vẫn cảm thấy có chút bất ngờ.
Đợi đến khi Ngạo Dạ Phong hoàn toàn nôn xong, Trần Vũ Tịch lại đem Ngạo Dạ Phong lên giường lại, lần này thiếu chút nữa là hắn gây chuyện rồi. Cô ngồi dưới đất bên cạnh giường, thở từng hơi từng hơi, nhưng cô còn chưa kịp đứng lên, Ngạo Dạ Phong đã nghiêng người té từ trên giường xuống.
Trọng lượng đều đè lên Trần Vũ Tịch ở phía dưới.
“Ngạo Dạ Phong, cái tên khốn kiếp này!” Trần Vũ Tịch tức giận hét to, “Uống say còn chiếm tiện nghi của tôi!”