Lúc gần mười một giờ, Nam Cung Thiến đứng dậy, cũng mang theo bàn cờ của Nam Cung xoay người đi vào phòng của mình.
Từ nhà cô đến sân bay S đón xe mất mười phút thì đến, thời gian còn lại, cô muốn thu xếp một vài thứ, bởi vì cô biết lần này rời đi, không biết có còn trở về nơi này nữa không.
“Nam Cung Thiến, nghe tư lệnh phu nhân nói chị phải trở về bộ đội, có chuyện gì sao?” Nam Cung Minh mang theo Năm Ngàn Vạn đi vào phòng của Nam Cung Thiến.
“Có chút việc phải lập tức trở về, ở nhà em nghe lời một chút, học tập cho tốt, còn có con chó này tên nó gọi là Năm Ngàn Vạn, em nhớ phải chăm sóc nó cho tốt, chờ chị trở về thì trả lại cho chị.” Nam Cung Thiến vừa thu dọn vài thứ vừa cầm mấy bộ quần áo đơn giản.
Nam Cung Minh không có hỏi nhiều, trên mặt hiện lên một chút không muốn, chỉ là một thoáng rồi biến mất, ngay sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Lúc Nam Cung Thiến thu dọn đồ đạc, đột nhiên nghe được một âm thanh giòn vang, cúi đầu nhìn, đột nhiên Nam Cung Thiến ngẩn người ra, khom lưng nhặt lên.
Là một thiết bị dò tìm, cô kinh ngạc nhìn món đồ trong tay, là lần trước lúc thi hành nhiệm vụ, cấp trên phát cho, còn chưa có dùng đến.
Lúc Nam Cung Thiến đang trầm tư, đột nhiên di động reo lên.
“Có thời gian ngẩn người còn không bằng mang theo một chút đồ, mau tới đây, sự kiên nhẫn của tôi có hạn!”
Đột nhiên Nam Cung Thiến ngẩn người ra, nhìn xung quanh nơi này là nhà của cô, giọng nói của Ngô Duẫn Kỳ giống như đang theo dõi cô.
“A. . . . . .” Anh ta đang khẽ cười một tiếng ở bên đầu điện thoại kia: “Tôi có thể nhìn thấy em, chưa chắc là ở bên cạnh em, em nên biết rõ tôi làm được chuyện này như thế nào.”
“Anh gắn camera trong nhà tôi?” Nam Cung Thiến nghiến răng, có chút tức giận: “Tôi nói cho anh biết, đừng có mà gây bất lợi cho người nhà tôi.”
“Tôi sẽ không đụng đến người nhà em, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời tôi. Trong vòng nửa tiếng tôi muốn thấy em, nếu không thấy, tôi không biết người nhà em sẽ như thế nào.”
“Anh——” Nam Cung Thiến còn muốn lên tiếng, thì điện thoại đã cúp máy.
Sân bay S, Ngô Duẫn Kỳ nhìn chăm chú gương mặt trên màn hình máy tính, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Ngô ca, máy bay còn 40′ nữa sẽ cất cánh.” Ở bên cạnh, một tên thủ hạ nhắc nhở.
“Chúng ta còn phải đợi một người, cô ấy nhất định sẽ đến.” Ngô Duẫn Kỳ nói xong, đưa tay chạm vào hình trên màn hình vi tính, đầu ngón tay lành lạnh giống như có thể cảm nhận được nhiệt độ từ thân thể cô truyền tới.
Hai mươi phút sau, Nam Cung Thiến thở hổn hển xuất hiện trước mặt Ngô Duẫn Kỳ.
Ngô Duẫn Kỳ liếc mắt nhìn túi xách nhỏ trong tay Nam Cung Thiến, khẽ mỉm cười: “Em biết tôi muốn dẫn em đi?”
“Nếu không thì anh bảo tôi đến sân bay làm cái gì?”
Ngô Duẫn Kỳ cười: “Em rất thông minh, có lúc thông minh đến độ làm cho người ta đau đầu.”
“Anh đây là đang khích lệ tôi sao? Tôi không phải nên nói tiếng cám ơn sao, hoặc là ừ, quá khen rồi?” Không biết vì sao, Nam Cung Thiến cảm thấy không sợ Ngô Duẫn Kỳ rồi, cô có thể nói chuyện tỉnh táo trước mặt anh ta, bình tĩnh suy nghĩ, thậm chí cô vẫn còn đang mong đợi chút gì đó.
Dường như, Ngô Duẫn Kỳ cũng chú ý tới điểm này, chỉ là không nói gì.
“Chỉ mang những thứ này thôi sao? Thôi không sao ——” Ngô Duẫn Kỳ tự trả lời vấn đề của mình, đứng dậy đi vào bên trong sân bay.
“Tôi có thể hỏi trước một câu, anh muốn dẫn tôi đi để làm gì? Trả thù tôi sao? Nếu như anh muốn giết tôi, có thể rat ay ở chỗ này, không cần thiết đi nước ngoài.” Nam Cung Thiến vẫn chưa đi, đứng tại chỗ dõi theo bóng lưng anh.