Cô hiểu rõ Ngô Duẫn Kỳ nhất, trước kia cô cảm thấy kiêu ngạo vì mình hiểu rõ anh, bởi vì không có bất kỳ người phụ nữ nào biết anh nghĩ cái gì rõ hơn cô, nhưng bây giờ cô chán ghét cảm giác này, ghét biết suy nghĩ của anh.
Buổi tối, Sophie ngồi một mình lẳng lặng trong phòng ngủ trên lầu, Ngô Duẫn Kỳ ngồi trên ghế sofa ở phòng khách dưới lầu, nhàn nhạt hút thuốc, trên tay vẫn cầm di động, anh đang đợi.
Nhưng khi đồng hồ chỉ mười giờ, vẫn không có bất cứ tin tức gì.
Ngô Duẫn Kỳ lại đốt một điếu thuốc, cả phòng khách tối đen chỉ có chỗ tàn thuốc của anh một điểm hai điểm theo làn khói mù một sáng một tối.
“Ngô Duẫn Kỳ!” Sophie đứng trên lầu, vịn lan can, nhẹ giọng gọi người dưới lầu.
Ngô Duẫn Kỳ khẽ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, trong tay anh cầm điếu thuốc dụi tàn vào trong gạt tàn thuốc, ngay sau đó đứng dậy đi lên lầu.
Sophie vẫn đứng ở lan can, nhìn anh chậm rãi đi về phía mình, cô chờ anh giống như một người vợ đang chờ chồng mình đến ngủ cùng, cô mong anh đi đến bên cạnh mình, dịu dàng ôm lấy cô trở lại phòng ngủ, cho nên tất cả cô đều hi vọng xảy ra theo suy nghĩ của cô.
Vậy mà, Ngô Duẫn Kỳ đi qua bên cạnh cô, chỉ là lướt qua cô, thậm chí cũng không có chút do dự đi đến phòng ngủ của cô.
“Ngô Duẫn Kỳ! Chẳng lẽ anh không thể nghiêm túc chút sao?” Sophie cắn môi dưới cúi đầu.
Trong đêm tối anh nhìn không thấy nét mặt của cô, anh biết cô muốn bảo anh làm cái gì.
“Không phải thật tâm thì có ích lợi gì?” Ngô Duẫn Kỳ đứng tại chỗ thản nhiên nói: “Tôi đối với cô không làm được chuyện trong lúc này.”
“Làm bộ cũng không thể được sao? Anh có thể đưa tất cả cho Nam Cung Thiến, chẳng lẽ đối với tôi làm bộ một cái cũng không được sao?” Sophie xoay người nhìn anh.
Ngô Duẫn Kỳ nhíu mày một cái: “Xin lỗi, Sophie! Tôi thật sự không làm được.” Nói xong Ngô Duẫn Kỳ đi đến phòng ngủ.
Mới vừa bước chân ra, đột nhiên cảm thấy bên hông sít chặt, Sophie từ phía sau ôm lấy anh: “Chỉ ở cùng em một buổi tối, đời này em chỉ muốn một buổi tối này, tạm thời quên cô ta, chỉ là tạm thời, chỉ nhìn em, cả đời dài như vậy, các người có nhiều thời gian, xem như là bồi thường em đi theo bên cạnh anh nhiều năm như vậy, một buổi tối, mấy tiếng mà thôi, anh có thể làm được.”
Nếu như có một ngày Sophie gặp phải nguy hiểm, Ngô Duẫn Kỳ sẽ vì cô phấn đấu quên mình, bỏ qua mạng sống cũng sẽ đi cứu cô, nếu như cô gặp phải khó khăn, anh sẽ dốc hết tất cả đi giúp cô, nhưng anh không thương cô!
Không hơn, không thích, dù miễn cưỡng thế nào cũng không có cách, anh không làm được chuyện đó đối với cô.
Anh dùng lực đẩy tay Sophie ra: “Buổi tối tôi ở cùng ngươi, mau ngủ sớm đi!” Nói xong Ngô Duẫn Kỳ xoay người đi vào phòng ngủ của Sophie.
Sophie đuổi sát mấy bước, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn Ngô Duẫn Kỳ ngồi trên ghế sa lon, cả giận nói: “Anh khờ thật hay là giả ngu, em muốn gì anh không phải không biết sao?”
Ngô Duẫn Kỳ lại đốt một điếu thuốc, bên trong phòng ánh đèn lờ mờ, nhìn chằm chằm Sophie đứng ở cửa: “Tôi đồng ý ở cùng cô ba ngày, tôi nghĩ cô sẽ không có hiểu lầm cái gì.”
Sophie cắn răng: “Có phải anh không muốn gặp lại cô ta hay không?”
Tay Ngô Duẫn Kỳ cầm thuốc lá, khẽ động, dừng ở không trung: “Tôi đồng ý chuyện này của cô, chính là vì để cho cô thả cô ấy, Sophie, cô nên tuân thủ cam kết của mình.”
“Nếu như anh làm không được, vì cái gì bảo em phải tuân thủ lời hứa của mình.”