Ngạo Dạ Phong thì ngược lại, càng ngày càng cảm thấy cô gái nhỏ này thật thú vị, nhất là khi trêu chọc cô. Giữ cô ở lại bên người, lúc không có chuyện gì làm trêu chọc cho vui vẻ cũng không tồi.
Sau khi Ngạo Dạ Phong rời đi, Trần Vũ Tịch ngồi trên ghế sa lon, không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, không thể nói trước lời nói của Ngạo Dạ Phong có phải thật sự hay không, mới vừa rồi. . . . . . mới vừa rồi hắn hôn cô như thế, có động lòng.
A. . . . . . Không được, làm sao cô có thể thích Ngạo Dạ Phong, cái loại người đó căn bản không đem chuyện tình yêu để trong mắt. Nhất định là hắn đang đùa giỡn với cô, nhất định là vì cô và những người phụ nữ bên ngoài kia của hắn không giống nhau nên mới lấy cô ra đùa giỡn.
Không được, phải nhanh hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi đây thôi.
Trần Vũ Tịch hít một hơi thật sâu, để mình tỉnh táo lại.
Nhưng là trong đầu vẫn là một mảng hỗn loạn, đến cùng là vừa rồi Ngạo Dạ Phong bị làm sao, có ý gì, là, là có ý thích cô thật sao?
Không, Trần Vũ Tịch lập tức bỏ đi ý nghĩ này. Hắn chỉ có thể thích mỹ nữ ngực lớn, có thể lấy lòng hắn, cho hắn được thỏa mãn thân thể, tuyệt đối không phải là vừa cứng nhắc vừa không có đường cong như cô.
Cô thừa nhận, cô không đủ cởi mở, cho đến bây giờ vẫn ngây thơ nghĩ về tình yêu đơn thuần nhất trên thế giới, cô muốn là tình yêu, Ngạo Dạ Phong không cho cô được.
Rốt cuộc Trần Vũ Tịch vẫn phải thở dài, Ngạo Dạ Phong không phải là món ăn của cô, coi như thân thể hắn giá tiền tỷ, coi như hắn đẹp trai như yêu nghiệt, nhưng cô cần là tình yêu đơn thuần trong sáng, không cần những thứ này.
Sau khi chỉnh đốn lại suy nghĩ, Trần Vũ Tịch tỉnh táo lại, nhiệm vụ là quan trọng nhất, bây giờ không phải là thời điểm muốn mấy cái này.
Hít một hơi thật sâu, Trần Vũ Tịch đứng dậy trở về phòng của mình.
Trần Vũ Tịch đứng trước cổng trường học, chờ xe Ngạo Dạ Phong, nhưng đã hơn nửa nửa tiếng mà Ngạo Dạ Phong vẫn không xuất hiện, ngay cả Thẩm Thiên Dật cũng không thấy.
Trần Vũ Tịch gọi điện thoại cho Ngạo Dạ Phong, nhưng không người nào nghe. Cô không muốn làm phiền ông cụ, nên bắt xe để về nhà. Sau khi về đến nhà, thím Lưu nói ông cụ cùng mấy ông bạn già ra ngoài, còn chưa về.
Trần Vũ Tịch hỏi đến Ngạo Dạ Phong, thím Lưu nhíu mày, “Không biết, sáng sớm hôm nay sau khi thiếu gia ra ngoài vẫn chưa về, lão gia cũng gọi điện thoại tìm cậu ấy, nhưng người của công ty nói cậu ấy không đến công ty, lại không liên Lạc được với cậu ấy, không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Trần Vũ Tịch đem túi xách để xuống, như có điều suy nghĩ “A” một tiếng, ngồi trong phòng khách, lấy điện thoại gọi cho Ngạo Dạ Phong lần nữa, điện thoại không tắt cũng không người nghe, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Ngạo Dạ Phong sao lại đột nhiên chơi trò mất tích.
Đang lúc Trần Vũ Tịch nghĩ tới Ngạo Dạ Phong có thể đã xảy ra chuyện gì, nghe bên ngoài có tiếng ông cụ đã về, đứng dậy chạy ra ngoài.
Nhưng khi nhìn thấy ông cụ Ngạo tử, lại trợn tròn mắt nhìn sau lưng ông ấy.
Thấy dáng vẻ Trần Vũ Tịch, ông cụ cười một tiếng, “Vũ Tịch, đừng nghĩ ông đi cùng với Dạ Phong.”
“A ~ ông nội, làm sao ông biết cháu đang tìm anh ta?” Trần Vũ Tịch sửng sốt nhìn ông cụ Ngạo.
Ông cụ cười một tiếng, lôi Trần Vũ Tịch vào phòng khách, ngồi xuống, nhìn sắc mặt ông cụ có chút không đúng, “Ông nội, có phải Ngạo Dạ Phong xảy ra chuyện gì rồi hả ? Nghe thím Lưu nói anh ta không đến công ty, tìm khắp một ngày cũng không thấy đâu, sao vậy? Cãi nhau với ông sao?”
Ông cụ khoát tay áo, “Không có, chỉ là. . . . . . Vũ Tịch à! Cháu cần phải chuẩn bị thật tốt, bất kể xảy ra chuyện gì, ông nội vẫn đứng về phía cháu, nhất định cháu không thể dễ dàng bị đánh bại bởi cô gái kia.”