Trần Vũ Tịch chuyển màn hình giám sát, lúc chuyển đến chỗ nhà họ Ngạo, thấy Ngạo Dạ Phong nằm một mình trên sofa ở phòng khách, anh đã nằm như vậy cả ngày rồi. Không biết khi nào thì anh mới có thể phấn chấn lại.
Nhìn bộ dạng Ngạo Dạ Phong như vậy, Trần Vũ Tịch khẽ thở dài, bây giờ đã hơn năm giờ chiều, cô phải về nấu cơm cho anh.
Trần Vũ Tịch đóng máy vi tính lại sau đó cầm áo khoác từ trên giá áo mở cửa rời đi.
Nhưng đợi đến lúc Trần Vũ Tịch trở lại nhà họ Ngạo thì đã không thấy Ngạo Dạ Phong, cô tìm tất cả các nơi nhưng vẫn không tìm được anh, cô đều đã gọi điện tới những người quen biết Ngạo Dạ Phong, nhưng vẫn không có tin tức Ngạo Dạ Phong.
Trần Vũ Tịch lẳng lặng ngồi một mình trong biệt thự nhà họ Ngạo, nơi này đã từng huy hoàng mà lúc này chỉ có mình cô sống ở chỗ này, mà cô lại là một người không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Ngạo.
Cô lo lắng Ngạo Dạ Phong sẽ làm ra việc gì đó ngốc nghếch.
Trong đầu Trần Vũ Tịch nghĩ đến tất cả cử chỉ hành vi của Ngạo Dạ Phong mấy ngày gần đây, cũng không nhìn ra anh sẽ làm ra việc ngốc nghếch gì, cô nghĩ có lẽ anh muốn một mình yên tĩnh để suy nghĩ cho nên mới rời đi.
Chỉ mong là vậy!
. . . . . . . . . . . . . . . . .
Đúng như Trần Vũ Tịch đoán, người bang Long Hổ bắt đầu điên cuồng cướp đoạt và chia đều địa bàn ở thành phố K, mà người của Hắc Bò Cạp tựa hồ cũng không có làm gì nên đã chọc giận bang Long Hổ đến mức độ này.
Mặc dù Trần Vũ Tịch vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng nhưng bây giờ là lúc ra tay.
Cô báo tin cho người của quân đội, tính toán một lưới bắt hết bọn người Hắc Bò Cạp và bang Long Hổ.
Đã sớm có sự chuẩn bị nên trong vòng ba ngày xóa sạch bang Long Hổ, từ tổng bộ bọn họ tìm ra súng ống và thuốc phiện, Hà Thiên, người của Ngô Hạo Thiên toàn bộ bị bắt, có thể nói thắng lợi hoàn toàn.
Rất nhiều người không chẳng quan tâm đến chuyện khác cũng chạy đến trước mặt Trần Vũ Tịch nói chúc mừng, lần này cô đã lập được công lớn, cha của Nam Cung Thiến nghe được tin này không đợi nhìn thấy mặt con gái mình đã lấy ra chai rượu đã nhiều năm không đành lòng uống bắt đầu ăn mừng.
Nhưng lúc mọi người vui mừng thì trong lòng Trần Vũ Tịch càng ngày càng nặng nề.
Cái tên Ngô Duẫn Kỳ lúc nào cùng xuất hiện trong đầu cô, cô tìm tên này trong danh sách những người bị bắt nhưng không có, không có một người nào bị bắt tên là Ngô Duẫn Kỳ.
Anh ta đang đâu? Tại sao không có bắt được anh ta?
“Nam Cung Thiến, Nam Cung Thiến. . . . . . Tôi nói cô nè nghĩ chuyện gì mà như người mất hồn vậy! Gọi lâu như vậy mà không trả lời.”
Nam Cung Thiến quay đầu thấy Hạ Chân, cô khẽ mỉm cười: “Bị người khác gọi Trần Vũ Tịch quen rồi, thiếu chút nữa quên tên thật của mình.”
Trên đầu Hạ Chân hiện lên vạch đen: “Cô thật là. . . . . . Giờ nhiệm vụ đã kết thúc rồ, từ giờ cô không phải Trần Vũ Tịch mà là Nam Cung Thiến rồi.”
Nam Cung Thiến gật đầu một cái, nhìn cô: “Hạ Chân, cô là người phụ trách chỉnh lý danh sách những người bị bắt, cô có nhớ có một người tên là Ngô Duẫn Kỳ hay không?”
“Ngô Duẫn Kỳ?” Hạ Chân nhíu mày một cái, lặp lại tên này: “Hình như chưa nghe qua tên này, anh ta là ai vậy?”
Chân mày Nam Cung Thiến chau lại, cảm giác lo lắng lúc trước, cái loại cảm giác khi đó cho là có gì không đúng giờ lập tức toàn bộ hiện lên, làm cho đầu óc cô có chút rối loạn .
“Cô mau giúp tôi tìm một chút xem rốt cuộc có người kia hay không!” Nam Cung Thiến lo lắng nói.