Trần Vũ Tịch nhắm mắt lại, cố gắng để cho mình không nghĩ đến hắn nữa.
. . . . . .
“Thì ra anh ở nơi đây, em đến công ty tìm anh, thư ký nói sau khi anh nhìn thấy lời nhắn của em thì ra ngoài, vẫn chưa trở về. Đến bây giờ vẫn trách em, không muốn gặp em sao?” Dụ Khả Hân từ từ đi đến bên cạnh Ngạo Dạ Phong, mặt mỉm cười nhìn bóng lưng quen thuộc kia.
“Nếu đã đi, bây giờ còn trở về làm gì?” Ngạo Dạ Phong không nhìn cô ta, chỉ nhìn chằm chằm ra mặt biển phía xa lạnh lùng nói.
Dụ Khả Hân khẽ mỉm cười, đến gần sát Ngạo Dạ Phong, vòng tay ôm hắn từ sau lưng, “Người ta nhớ anh mà, chẳng lẽ lâu như vậy, anh không nhớ em chút nào sao? Chẳng lẽ anh đã quên cuộc sống của chúng ta trước kia rồi sao?”
Ngạo Dạ Phong hai tay đút vào túi, gió biển thổi vào âu phục màu đen hưu nhàn của hắn đung đưa ở hai bên , không ngăn cản cô gái ở sau lưng ôm hắn.
“Dạ Phong ~ em thật sự rất nhớ anh, sau khi ra ngoài mới biết, cuộc sống bên ngoài có rất nhiều khổ cực. Thật sự rất nhớ những ngày trước kia còn cùng anh ở chung với nhau.” Dụ Khả Hân dán vào lưng Ngạo Dạ Phong thản nhiên nói, mỗi lời cô ta nói ra đều chạm đến cánh cửa trái tim luôn khép kín của Ngạo Dạ Phong.
Hắn lạnh lùng đem đẩy vòng tay của cô ta ra, cũng không quay đầu lại nhìn cô ta, “Đó là con đường cô lựa chọn, muốn đi như thế nào là chuyện của cô.”
“Anh vẫn trách em ra đi không từ biệt? Vẫn còn tức giận vì em giấu anh mà xuất ngoại?” Tay của cô ta dừng giữa không trung, nhìn bóng lưng hắn lạnh lùng, trong lòng xẹt qua một tia thương cảm nhàn nhạt. “Chúng ta có thể không trở nên như vậy hay không, giống như lúc trước vậy. . . . . .”
“Không thể nào!” Ngạo Dạ Phong xoay người, tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm cô gái tuyệt mĩ trước mắt. Biết bao nhiêu ngày cô không được sự cho phép, xâm nhập vào giấc mơ của hắn, cô luôn luôn ích kỷ như vậy, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, chưa bao giờ hỏi xem cảm nhận của hắn ra sao.
Cũng bởi vì hắn yêu cô, yêu cô nhiều như thế, cho nên càng ngày cô càng trở nên tùy hứng, càng ngày càng không để hắn trong mắt.
“Chỗ này của tôi. . . . . .” Ngạo Dạ Phong chỉ trái tim của mình, “Đã không còn vị trí của cô, nơi này tuyệt đối không cho phép cô tùy tiện ra vào nữa. Tôi không biết lần này cô trở lại là vì chuyện gì, nhưng nếu cô nói là vì tôi, tôi hoàn toàn không tin.”
Dụ Khả Hân muốn đưa tay bắt cánh tay hắn lại, lại bị hắn lạnh lùng bỏ lại phía sau, trực tiếp trở lại xe rồi lái xe rời đi, bỏ lại một mình Dụ Khả Hân, chỉ thấy cô nhìn xe Ngạo Dạ Phong rời đi, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh.
“Đã nhiều năm như vậy, vẫn ngây thơ thế! Cảm giác hắn thật đúng là quá mức ngây thơ, có chút đáng yêu!”
Cho đến khi xe Ngạo Dạ Phong hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Dụ Khả Hân mới xoay người rời đi.
Hai giờ sáng, Trần Vũ Tịch đang ngủ say bị một hồi chuông điện thoại di động làm tỉnh giấc. Mơ mơ màng màng cầm điện thoại di động để qua một bên, đột nhiên nhìn lại, còn có chút không thích ứng với độ sáng của màn hình điện thoại. Cô dụi dụi con mắt, lúc này còn ai sẽ gọi điện thoại cho cô?
Đợi lúc cô đã thích ứng được với loại ánh sáng này, thì thấy trên điện thoại di động một chuỗi số xa lạ, Trần Vũ Tịch do dự một chút rồi nhận điện thoại.
Bên đầu điện thoại kia vang lên tiếng Thẩm Thiên Dật.
“Vũ Tịch, cô mau tới quán ba Mỗ Mỗ, Ngạo Dạ Phong uống say ở đây, nói gì cũng không chịu đi. Chúng tôi không thể gọi điện thoại cho ông nội, cô tới đây khuyên cậu ấy một chút, có lẽ cậu ấy sẽ nghe lời cô.”
Cúp điện thoại, Trần Vũ Tịch lặng người nửa ngày, rồi đột nhiên ngẩn ra, phải nhanh đi đón Ngạo Dạ Phong về. Sau khi vội vã mặc quần áo cho tử tế, ầm ầm chạy xuống lầu, vừa chạy được một nửa, cổ rụt lại, liếc mắt nhìn phòng ông nội, sau đó rón ra rón rén đi ra ngoài.