Trần Vũ Tịch rút người ra, nhìn Ngạo Dạ Phong nằm trên sàn vẫn bất tỉnh, cau mày cười khổ một tiếng, cô không còn hơi sức đem hắn kéo lên giường nữa. Dứt khoát để hắn nằm ngủ trên mặt đất tiếp, Trần Vũ Tịch kéo chăn trên giường xuống, đắp kín cho hắn, cầm gối đầu kê dưới đầu hắn.
Nhìn bộ dạng hắn ngủ say, nghĩ tới bình thường hắn luôn làm ra kiểu cái gì cũng đã nắm trong lòng bàn tay, thì ra cũng có lúc đáng yêu như vậy, ngủ như đứa bé. Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, đứng dậy nằm lên giường, chuẩn bị ngủ, mới vừa nhắm mắt lại đột nhiên mở ra, liếc mắt nhìn Ngạo Dạ Phong trên sàn.
Nếu như ngày mai hắn biết, cô ngủ trên giường, lại để hắn ngủ dưới sàn, hậu quả sẽ như thế nào?
Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn.
Trần Vũ Tịch không dám nghĩ, cô không nghĩ ra được Ngạo Dạ Phong sẽ tìm biện pháp gì để khi dễ cô, cuối cùng Trần Vũ Tịch thở thật dài một cái, trải chăn ra mặt sàn, nằm ngủ yên ổn bên cạnh Ngạo Dạ Phong.
Lúc Trần Vũ Tịch ngủ, trời đã sắp sáng, cô giằng co hơn nửa đêm, mệt không được cũng ngủ không được, vừa nằm xuống liền ngủ luôn.
. . . . . .
“Thẩm Thiên Dật, tối hôm qua sao sao tôi lại tới khách sạn? Vũ Tịch sao lại ở đây?” Ngạo Dạ Phong đứng trước gương nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm bộ dạng nhếch nhác của mình, chất vấn Thẩm Thiên Dật bên đầu điện thoại kia.
Thẩm Thiên Dật đem chuyện đã xảy ra tối hôm qua nói cho Ngạo Dạ Phong, thiếu chút nữa hắn mắng to ra ngoài, tìm ai không tìm, sao lại tìm cô nàng này tới đây.
“Có gì quan trọng đâu, dù sao cô ấy cũng lạ vợ chưa cưới của cậu, cứ cho là hiện tại không thấy nhưng tương lai nhất định cũng sẽ gặp phải cái bộ dạng kia của cậu thôi.” Ở bên đầu kia điện thoại Thẩm Thiên Dật nén cười nói, Ngạo Dạ Phong nhất thời nheo tròng mắt lại, cúp điện thoại, tên này chờ thấy cậu ta lại rồi mới giải quyết.
Trở lại phòng ngủ, Ngạo Dạ Phong nhìn Trần Vũ Tịch ngủ say trên sàn, nhíu mày một cái, nhất định đều bị cô gái nhỏ này thấy được.
Đợi đến khi Trần Vũ Tịch tỉnh lại, cô đang nằm thoải mái trên giường. Đột nhiên cô đứng dậy, nhìn bốn phía, không có ai, nhìn đồng hồ một chút, đã hơn mười một giờ trưa.
Lúc cô chạy xuống quầy phục vụ hỏi thăm, phục vụ nói Ngạo Dạ Phong đi rồi, tiền khách sạn đã thanh toán xong, cô có thể rời khỏi bất cứ lúc nào.
Trần Vũ Tịch siết chặt tay thành quả đấm, thở hồng hộc rời khỏi khách sạn.
Cô quyết định không thèm để ý Ngạo Dạ Phong nữa, cũng không cần phải nói chuyện với hắn. Khi về Ngạo gia, vừa đi vào phòng khách, liền thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp ngồi trong phòng khách, vẻ mặt tươi cười nói gì đó với ông cụ Ngạo.
Ông cụ thấy Trần Vũ Tịch về, nhất thời sửng sốt, “Vũ Tịch, cháu không đến trường sao? Sao lại về vào lúc này?”
Vũ Tịch dừng lại một chút, xem ra ông cụ còn chưa biết chuyện tối hôm qua, “À, cháu có chút không thoải mái, cho nên xin phép giáo viên cho nghỉ.” Trần Vũ Tịch nói xong cúi đầu chuẩn bị lên lầu, lại bị ông cụ kêu tới.
“Vũ Tịch cháu ngồi xuống đây, ông giới thiệu cho cháu một người.”
Vũ Tịch liếc mắt nhìn nhìn cô gái kia, ngồi xuống bên cạnh ông cụ, “Đây là Dụ Khả Hân.”
Trần Vũ Tịch đột nhiên kinh động, ngẩng đầu nhìn cô gái, cô ta mang theo nụ cười gật đầu một cái với Vũ Tịch, “Em tên là Vũ Tịch sao, vừa rồi ông nội mới nói về em. Dáng dấp thật đáng yêu nha!”
Trần Vũ Tịch nhếch một bên môi, cười nhạt, rõ ràng là chẳng khác cô ta là mấy, lại bị cô ta hình dung thành đáng yêu, loại cảm giác này thật làm cho người chán ghét.
Không trách được thím Lưu nói cô ta và Ngạo Dạ Phong rất xứng đôi, quả nhiên không phải là dạng phụ nữ bình thường. Trước mặt cô ta, Trần Vũ Tịch chỉ có cảm giác mình chán nản đến biến sắc, thậm chí ngay cả ngồi cũng cảm thấy có chút không thoải mái.