Trên người cô mặc đồng phục của trường trung học, gương mặt ngây thơ, vóc người cứng nhắc, tóc ngắn.
Ngồi ở trước mặt cô ta, quả thật là dày vò.
“Ông nội, cháu không thoải mái, lên lầu trước !” Trần Vũ Tịch cúi đầu nói, không đợi ông cụ nói gì, đứng dậy chạy lên lầu luôn.
Nằm trên giường, nhìn trần nhà chằm chằm, trong đầu trống rỗng.
Chờ Trần Vũ Tịch dụi mắt lúc tỉnh lại, đã là chạng vạng tối, cô nhìn sắc trời bên ngoài dần dần tối đi, cô lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi, Trần Vũ Tịch duỗi lưng một cái lười biếng.
Vừa lúc đó nghe được tiếng gõ cửa, Trần Vũ Tịch dừng lại cho là Ngạo Dạ Phong, lại nghe thím Lưu ở bên ngoài nói, “Vũ Tịch tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?”
Vũ Tịch đi tới mở cửa, “Thím Lưu, sao thế?”
“Lão gia bảo tôi lên xem cô, nếu không thoải mái thì để tôi kêu người đưa cô đến bệnh viện khám.”
Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, “Cháu không sao, ngủ một giấc là ổn rồi.”
Thím Lưu nhìn bộ dạng Trần Vũ Tịch hình như là đã khá hơn nhiều, “Tối nay Dụ tiểu thư ăn cơm tối ở nhà, tôi đi xuống trước chuẩn bị.”
Trần Vũ Tịch ngẩn ra, a một tiếng, nhìn tím Lưu đi xuống dưới lầu.
Đứng ở cửa phòng, nghe được tiếng cười của Dụ Khả Hân truyền đến từ dưới lầu, Trần Vũ Tịch trở lại phòng, nằm vật xuống giường, trong đầu gào thét loạn lên, sau đó cầm điện thoại di động gọi cho Ngô Kỳ.
Ngô Kỳ vừa nhận điện thoại, đã hét lên với Trần Vũ Tịch, “Vũ Tịch, cậu làm sao vậy? Cả ngày không tới trường học, gọi điện thoại cậu cũng không nhận. Cậu ở đâu đấy?”
“Ngô Kỳ, tâm tình không tốt, ra ngoài tiếp tớ!” Trần Vũ Tịch không còn hơi sức nói.
Ngô Kỳ dừng lại, “Thất tình rồi hả?”
“Không có tình, sao thất được, tâm tình không tốt, không muốn ra ngoài thì thôi.” Trần Vũ Tịch đang định cúp điện thoại, nghe Ngô Kỳ hét một tiếng, “Cậu chờ nhé, tớ lập tức ra ngoài, chúng ta gặp ở chỗ cũ.”
Cúp điện thoại, Trần Vũ Tịch thở dài thật sâu, đứng dậy, thay một bộ quần áo, sau đó chạy xuống lầu, “Ông nội, cháu hẹn bạn học làm bài tập nhóm, tối nay không ăn cơm ở nhà. Cháu đi trước!”
Căn bản không cho ông cụ cơ hội gọi cô lại, Trần Vũ Tịch liền vọt ra khỏi phòng khách, ở bên ngoài, bước chân chậm lại, Trần Vũ Tịch cúi đầu, cô đang làm gì thế? Đang trốn tránh sao? Dụ Khả Hân là cô gái ưu tú như vậy . . . . . . A. . . . . . Trần Vũ Tịch cười khổ một tiếng, chuyện này rốt cuộc có quan hệ gì với bản thân cô đây.
Trần Vũ Tịch dùng sức lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa đi đến nơi hẹn gặp Ngô Kỳ.
Cũng vì nguyên nhân này, Trần Vũ Tịch quyết định hoàn toàn vạch rõ giới hạn với Ngạo Dạ Phong, ngay cả chuyện cô là vợ chưa cưới của hắn cũng hoàn toàn phủi sạch, đây là vì nhiệm vụ yêu cầu, cùng những chuyện khác không có nửa điểm quan hệ.
Vũ Tịch vốn muốn tìm một nơi an tĩnh, để cho Ngô Kỳ ngốc nghếch tụ họp với cô một trận, nhưng Ngô Kỳ lại kiên quyết kéo cô vào một quán bar.
Đứng ở cửa Trần Vũ Tịch do dự một chút, “Ngô Kỳ, vị thành niên không thể vào những nơi này, cho dù cậu đi vào, bị phát hiện cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.” Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn đèn nê ông lóe lên, cùng tiếng nhạc sôi động bên trong truyền tới, cô có thể đi vào đây.
Có điều hiện tại cô phải tiếp tục diễn vai một học sinh trung học.
“Hơn nữa, nơi này không thích hợp với chúng ta, hay là đi thôi!” Trần Vũ Tịch vừa muốn xoay người, bị Ngô Kỳ một phát bắt được, vừa lôi vừa kéo, đi vào rượu.
Nhất thời cả đầu bị âm nhạc nơi này trấn áp, phải nói muốn ở chỗ này an tĩnh một chút là chuyện thật khó, bên trong đều là mỹ nam mỹ nữ, khắp nơi đều tràn đầy vui vẻ, chỉ là vui vẻ như vậy rốt cuộc là thật hay giả, có lẽ căn bản không ai để ý.