Ngô Kỳ dừng lại, sau đó cười nói:
– Vậy tớ càng hứng thú muốn gặp mặt vị Ngạo đại công tử này rồi. Đại tổng giám đốc làm cho người ta chán ghét như vậy, đây lần đầu tiên nhìn thấy đấy.
Trần Vũ Tịch lại sụp đổ, cô bất đắc dĩ nhìn hai người bên cạnh một chút. Xem ra cô đang bị uy hiếp, nếu cô không ăn cơm, bọn họ cũng dự định cứ thế chịu đói bụng cùng cô.
– Tớ đói bụng, đi ăn cơm thôi! – Trần Vũ Tịch đứng dậy đi tới nhà ăn. Ngô Kỳ và Lạc Nam cười một tiếng, còn nhẹ nhẹ đập tay nhau, sau đó liền đi theo.
– Buổi trưa nên ăn cái gì đây, Lạc Nam?
– Nếu tâm tình Vũ Tịch không tốt, vậy thì ăn gì đó mà Vũ Tịch thích ăn nhất đi. – Lạc Nam cười một tiếng trả lời.
– Được!
Đang lúc ba người vừa đi trên sân trường vừa trao đổi tiếp theo nê ăn cái gì, đột nhiên một chiếc xe thể thao chạy như bay về phía bọn họ, ngừng lại bên cạnh. Trần Vũ Tịch đang nói chuyện, nghe được tiếng thắng xe sau lưng, muốn quay người lại nhìn.
Bị bàn tay từ trên xe đưa ra, bịt miệng lại, kéo vào trong xe, thời gian trước sau không tới năm giây. Trần Vũ Tịch biến mất trước mặt Ngô Kỳ và Lạc Nam, bị cái xe đột nhiên xuất hiện đó chở ra khỏi sân trường.
Chờ khi Ngô Kỳ kịp phản ứng, mới hét to một tiếng:
– Vũ Tịch bị bắt cóc rồi ! – Lạc Nam điên cuồng đuổi theo cái xe đó, nhưng không thể đuổi kịp.
Ngô Kỳ chạy đi nói cho Đường Dật biết chuyện Vũ Tịch bị bắt cóc, Đường Dật cho rằng cô đang nói đùa. Ở trong sân trường, có người nào dám bắt cóc học sinh trắng trợn như vậy. Nhưng khi nhìn dáng vẻ hoang mang sợ hãi của Ngô Kỳ, không giống như đang nói đùa, vì vậy anh cuống quít báo cảnh sát, sau đó lại gọi điện cho người của Ngạo gia.
Không bao lâu sau, Ngạo Dạ Phong đã lái xe chạy tới trường trung học.
Xông vào tầng dạy học, Ngạo Dạ Phong một cước đá văng cửa phòng làm việc của Đường Dật ra, nắm cổ áo của anh: (Ed: anh này thích đá cửa ghê)
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Vũ Tịch? Anh không phải là chủ nhiệm lớp của cô ấy sao? Sao anh lại để cô ấy xảy ra chuyện trong trường học.
Đường Dật hất tay Ngạo Dạ Phong ra, nhìn hắn chằm chằm:
– Chuyện như vậy ai mà nghĩ tới, anh dám đảm bảo những người bắt Vũ Tịch đi không có quan hệ với người của Ngạo gia các người chứ? Hơn nữa, hình như là chính miệng Ngạo đại công tử nói với tôi, không cho phép đến gần Vũ Tịch. Chẳng lẽ anh quên sao?
Ngạo Dạ Phong nhất thời nhíu mày, lúc này một người đàn ông đi vào phòng làm việc liếc mắt nhìn Ngạo Dạ Phong và Đường Dật, bước chân dừng ở cửa.
– Điều tra ra cái gì chưa!
– Thiếu gia, chúng tôi đã phái người đi tìm, nhưng muốn tìm được tung tích của Vũ Tịch tiểu thư, còn cần chút thời gian.
– Vậy còn không đi nhanh đi. – Ngạo Dạ Phong giận quát một tiếng, liếc nhìn Đường Dật rồi xoay người vội vã đi ra ngoài.
. . . . . .
Trần Vũ Tịch bị bàn tay kia bịt miệng sắp hít thở không thông, đợi đến khi xe chạy ra rất xa anh ta mới chậm rãi bỏ tay ra khỏi miệng cô. Trần Vũ Tịch há miệng thở dốc, cơ thể từ trong ngực anh ta tránh ra ngoài, dán chặt trên cửa xe.
Khi cô thấy gương mặt đó thì thở dốc dồn dập đột nhiên dừng lại:
– Là anh!
Người đàn ông một tay chống cằm, ngồi một bên, khẽ mỉm cười:
– A ~~ tiểu nha đầu, chúng ta lại gặp mặt!
Trần Vũ Tịch nheo mắt đẹp lại, một bụng lửa giận:
– Đây xem là kiểu gặp mặt gì, anh là kẻ bắt cóc, anh bắt tôi làm gì? Anh muốn đưa tôi đi đâu. – Trần Vũ Tịch có chút lo lắng nhìn anh ta.
Người đàn ông khẽ mỉm cười:
– Hình như cô rất sợ tôi, tôi cũng chỉ muốn mời cô tới nhà tôi làm khách thôi.
– Chớ có nói đùa, ai giống anh muốn mời người ta đến nhà làm khách như thế này. – Trần Vũ Tịch nắm hai tay thành quả đấm, khẽ cắn môi dưới – Anh, anh là vì cái áo kia sao? – Nhớ tới cái áo kia đã bị Ngạo Dạ Phong đốt rụi, cô liền nhức đầu.