– Nếu như là tôi…, trước lúc tôi không bò dậy nổi, ít nhất đối phương cũng phải theo tôi cùng ngã xuống! – Con ngươi mắt của Trần Vũ vừa nâng lên, lạnh lùng nói – Chết cũng muốn kéo theo một cái đệm lưng đấy!
– Ha ha. . . . . . Trần Vũ Tịch, không hổ danh là cô gái của anh, anh thật sự muốn yêu em rồi đó. – Ngạo Dạ Phong cười tà mị. Lần đầu tiên khi hắn đang bị người ta đánh hội đồng, dưới tình huống vết thương đầy người, vẫn có thể vui vẻ như thế, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không thể giải thích được.
– A. . . . . . lúc này nói câu này, tôi là cảm giác là anh muốn bày tỏ lần cuối trước khi chết – Trần Vũ Tịch trêu nói.
Chân mày Ngạo Dạ Phong khẽ run, đến cùng cô có phụ nữ hay không. Tại sao trong tình huống nguy hiểm như vậy, cô vẫn có thể tự nhiên nói đùa nhẹ nhàng như thường thế, rốt cuộc Trần Vũ Tịch là dạng người gì? Ngạo Dạ Phong ghé mắt nhìn chuyển động mắt đẹp của cô, cô gái nhỏ này không giống người bình thường.
Có điều, cô thật đúng là thú vị, càng ngày càng thú vị. Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã bắt đầu chú ý tới cô gái đột nhiên xuất hiện vẫn chưa tới ba giờ trước mặt đã liền trở thành vợ chưa cưới của hắn.
Ngô Duẫn Kỳ vung tay lên, mười mấy người xung quanh liền xông vào hai người. Vừa bắt đầu còn có thể chống đỡ được, nhưng về sau, bọn họ hoàn toàn đánh không lại những người đó, không phải là không có khả năng, mà là bản thân những người đó cũng biết võ, hơn nữa đều không tệ.
Ngạo Dạ Phong vừa đánh, vừa nhìn Ngô Duẫn Kỳ. Hắn biết anh ta là người của tổ chức Bò cạp đen, hắn muốn tìm chính là bọn họ. Mấy lần Ngạo Dạ Phong muốn xông tới xử lý Ngô Duẫn Kỳ, đều bị người khác xông tới ngăn lại.
Bên kia Trần Vũ Tịch hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, nhanh chóng liên tục bị ép lùi về phía sau.
Mắt thấy những người đó như muốn vây Trần Vũ Tịch lại, Ngạo Dạ Phong cả gan xông tới, đè Trần Vũ Tịch ở dưới, ôm cô thật chặt, mà những người khác vẫn cứ ra quyền đấm đá trên người Ngạo Dạ Phong.
– Ngạo Dạ Phong! – Trần Vũ Tịch nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong đang đè trên người cô, hắn nhíu chặt mày, vẫn đang cười với cô.
– Tránh ra, để tôi đi xử lý bọn họ! – Trần Vũ Tịch giùng giằng muốn đẩy Ngạo Dạ Phong ra, lại bị hắn ôm càng chặt.
– Em không muốn được anh đặt dưới thân vậy sao? Chẳng lẽ không thoải mái?
Trần Vũ Tịch nhíu mày:
– Ngạo Dạ Phong, cái tên khốn kiếp này, đến lúc nào rồi mà còn có thể nói như vậy! – Nhìn khóe miệng hắn rỉ ra chút máu, nước mắt Trần Vũ Tịch không nén được chảy ra.
– Anh không muốn là ngay cả cô gái của mình cũng không bảo vệ được, nếu thật sự vậy thì không xứng làm đàn ông. – Ngạo Dạ Phong vẫn cười, nhưng sắc mặt của hắn ngày càng tái nhợt, mày nhíu lại sâu hơn.
– Dừng tay, mấy tên khốn khiếp này mau dừng tay! – Trần Vũ Tịch ở phía dưới Ngạo Dạ Phong, thấy người đàn ông đứng ở cách đó không xa lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ. Người đàn ông kia đang cười, không chỉ là cười nhạo, trong gương mặt tươi cười của anh ta ẩn giấu rất nhiều thống hận, còn có cả ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Trần Vũ Tịch khiếp sợ nhìn anh, loài người cũng có thể có ánh mắt này sao? Anh ta rốt cuộc là ai!
– Ngạo Dạ Phong, mau tránh ra! – Trần Vũ Tịch khóc lớn, lúc này cô mới phát hiện mình nhỏ bé cỡ nào.
– Có anh ở đây, không cần sợ. . . . . . – Ngạo Dạ Phong nhíu chặt mày, vốn muốn nói hết cả câu, nhưng không ngờ trước mặt bỗng tối sầm, nhất thời mất đi ý thức.
Vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, Trần Vũ Tịch vẫn ôm Ngạo Dạ Phong, trong đầu trống rỗng, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như thế này. Cô rất sợ hãi, sợ Ngạo Dạ Phong cứ như vậy chết đi, lần đầu tiên, cô thật sự sợ hãi không biết nên làm gì.