– Không có, thật ra thì ngày đó. . . . . . là do bạn học lôi kéo mới đi!
Nhìn Ngô Kỳ nhíu chặt chân mày, Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, thế mới biết thì ra cô là bạn học của Trần Vũ Tịch:
– Tôi nhớ ra rồi!
– Ngày đó thật sự muốn cảm ơn anh, có điều. . . . . . – Ngô Kỳ liếc nhìn cha, hạ thấp giọng nói với Ngô Duẫn Kỳ – Đừng nói chuyện ngày đó với cha em nha!
Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt:
– Ngô tổng, con gái ông thật đáng yêu, chúng tôi đã từng gặp.
Ngô Hùng cuống quít cười nói:
– Hoá ra là như vậy, vậy thì càng tốt rồi. – Trong lòng Ngô Hùng cũng suy nghĩ bàn tính, Ngô Duẫn Kỳ là tổng giám đốc cấp cao nhất của tập đoàn Thiên Ưng, nếu như có thể hợp tác với một tập đoàn như vậy, nhất định công ty của ông cũng sẽ rất phát triển.
– Kỳ Kỳ còn không mau dẫn khách đến phòng ăn, chuẩn bị ăn cơm! – Ngô Kỳ sửng sốt, chuyện này cần cô làm sao? Có điều vậy cũng tốt, cô một lòng muốn cảm ơn anh.
– Đi theo em. Ở bên này! – Ngô Kỳ cười đứng dậy.
Ngô Duẫn Kỳ nhàn nhạt gật đầu một cái, đứng dậy đi theo Ngô Kỳ. Hôm nay Ngô Hùng cố ý mời anh tới nhà làm khách, lại nói Ngô Hùng có thể làm cho anh tới nhà được đúng là hao phí hết tâm tư, đơn giản là vì muốn hợp tác với tập đoàn Thiên Ưng.
Chờ sau khi Ngô Duẫn Kỳ ngồi xong, Ngô Kỳ cười một tiếng với anh:
– Anh chờ em đi gọi Vũ Tịch , nếu biết anh đến, nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Ngô Duẫn Kỳ dừng lại, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười đùa giỡn:
– Em nói vị bạn học kia đang ở nhà em?
Ngô Kỳ gật đầu một cái:
– Hôm nay bạn ấy tới nhà em chơi, nhưng lúc nãy khi mới xuống lại nói bụng không thoải mái, em lên xem thử coi bạn ấy có đỡ hơn chưa, sau đó gọi bạn ấy xuống. – Nói xong Ngô Kỳ xoay người lên chạy lầu, cô muốn cho Trần Vũ Tịch một bất ngờ. Cô cho rằng nếu Trần Vũ Tịch biết ân nhân cứu mạng của các cô đang ở lầu dưới, nhất định sẽ phấn khởi như cô chạy xuống nói cám ơn.
– Vũ Tịch, cậu không sao chứ? – Ngô Kỳ đi vào phòng, thấy Trần Vũ Tịch nằm trên giường, trong miệng đang không ngừng nói gì đó.
– Ngô Kỳ, sao cậu lại lên đây, người kia đâu? – Đột nhiên Trần Vũ Tịch ngồi dậy nhìn Ngô Kỳ chằm chằm.
Ngô Kỳ rất nhìn cô rất kỳ quái – Cậu thật sự không sao? Sao đột nhiên tớ cảm thấy cậu rất lạ. Người cậu nói là khách của cha? Đúng rồi chắc cậu không đoán được người đó là ai đâu. Anh ấy chính là người đã cứu chúng ta ở quán bar ngày đó, tớ nói cho anh ấy biết cậu cũng đang ở đây, đi thôi, cùng nhau xuống ăn cơm.
Ngô Kỳ muốn tới kéo Trần Vũ Tịch đi, lại thấy Trần Vũ Tịch trợn to mắt, ngã xuống giường:
– Trời ạ! Làm sao cậu có thể. . . . . . Xong rồi xong rồi xong rồi! Lần này hoàn toàn xong rồi.
Ngô Kỳ không biết Trần Vũ Tịch nói những lời này rốt cuộc có ý gì.
– Chuyện gì xảy ra vậy! Người ta đã cứu cậu một mạng, chẳng lẽ nói tiếng cám ơn cũng khó khăn thế sao?
Trần Vũ Tịch cau mày, nắm lấy tay Ngô Kỳ:
– Ngô Kỳ, xin cậu một chuyện, mọi chuyện sau này từ từ tớ sẽ nói cho cậu biết, nhưng hiện tại đừng bắt tớ đi xuống được không? Tớ chỉ muốn ở đây, hơn nữa, đó là khách nhà cậu, tớ chỉ là một người xa lạ ở đây nhất định không thích hợp đúng không. Mau đi đi, mau đi đi!
Trần Vũ Tịch đẩy Ngô Kỳ làm cho cô ấy dời đi, nhưng Ngô Kỳ xoay người, vẫn cứ muốn kéo cô ấy đi xuống, trừ phi Trần Vũ Tịch nói rõ nguyên nhân. Nhưng lúc này cô hoàn toàn không giải thích được nhiều như vậy, hơn nữa cô tin chắc, nếu cô nói ra, nhất định Ngô Kỳ sẽ lôi cô xuống giằng co với người đàn ông kia.