Tập đoàn Thiên Ưng
Cửa phòng làm việc của Ngô Duẫn Kỳ bị Ngạo Dạ Phong một cước đá văng, theo sát sau lưng anh ta là nữ thư ký lúng túng liếc mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ ngồi trước bàn làm việc.
Ngô Duẫn Kỳ, gật đầu với cô một cái, cô mới cau mày liếc Ngạo Dạ Phong rồi xoay người rời đi.
– Ngô Duẫn Kỳ, tổng giám đốc đứng đầu tập đoàn Thiên Ưng. – Ngạo Dạ Phong từ từ đi về phía Ngô Duẫn Kỳ, trên mặt mang theo địch ý, hai tay anh ta chống lên trên bàn làm việc của Ngô Duẫn Kỳ, hung hãn nhìn anh chăm chú – Sao tôi chưa từng nghe nói có người như anh, rốt cuộc anh từ xuất hiện nơi nào.
Mười ngón tay Ngô Duẫn Kỳ bắt chéo nhẹ nhàng nâng cằm lên, khóe miệng thoáng nụ cười lạnh nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong:
– Nhân vật nhỏ như chúng tôi, sao có thể lọt vào mắt Ngạo đại tổng giám đốc chứ.
Ánh mắt Ngạo Dạ Phong quét xuống, nhìn trước ngực anh ta, ngay vị trí đó, xăm hình bọ cạp đen, đó là dấu hiệu của tổ chức Bò Cạp Đen. Trước sau gì anh cũng sẽ biết được rốt cuộc tên Ngô Duẫn Kỳ này và tổ chức Bò Cạp Đen có quan hệ gì, nhưng hôm nay anh tới nơi này không phải vì chuyện đó.
– Không cần biết anh là ai, Trần Vũ Tịch là cô gái của tôi, anh còn dám đụng đến cô ấy, tôi sẽ làm cho tập đoàn Thiên Ưng không có đất đặt chân ở thành phố K.
Ngạo Dạ Phong vừa dứt lời, Ngô Duẫn Kỳ không chút kiêng kỵ phá lên cười:
– Ngạo Dạ Phong, anh chưa ngủ mà cũng đã đánh giá quá cao tập đoàn Ngạo Thế của các người rồi. Tạm thời không nói đến tranh đoạt trên thương trường, chỉ nói đến Trần Vũ Tịch, tôi nhắc nhở anh một câu trước, nha đầu đất tôi đã nhìn trúng, nếu như anh giữ cô ấy không đủ chặt, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể làm cho ấy thành cô gái của tôi.
Ngạo Dạ Phong đánh một quyền vào Ngô Duẫn Kỳ.
Ngô Duẫn Kỳ cũng không ngồi không, một phát bắt được tay của anh ta, hai người đàn ông tà mị, nhìn chằm chằm đối phương, không ai nhường ai.
Sắc mặt Ngạo Dạ Phong trầm xuống:
– Tôi không nói giỡn với anh!
Ngô Duẫn Kỳ oh một tiếng nhàn nhạt, nhìn Ngạo Dạ Phong:
– Tôi cũng không cho rằng anh đang nói đùa, chẳng lẽ anh cảm thấy câu trả lời của tôi không đủ nghiêm túc sao? Vậy tôi có thể lặp lại một lần nữa, Trần Vũ Tịch là cô gái tôi muốn có! Tốt nhất anh giữ kỹ cô ấy một chút, nếu không người hối hận sẽ là anh!
Ngạo Dạ Phong dùng sức hất tay Ngô Duẫn Kỳ ra, lạnh lùng nhìn anh ta. Đến bây giờ anh vẫn không biết rốt cuộc người đàn ông trước mắt này là ai. Anh khẽ liếc trước ngực Ngô Duẫn Kỳ, anh ta là người của tổ chức Bò Cạp Đen, nhưng tại sao còn là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Ưng? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Mặc dù biết nhất định mục đích của anh có quan hệ với Ngạo gia, nhưng nhìn ánh mắt vừa rồi, không giống như đang nói dối.
Ngạo Dạ Phong xoay người đi ra ngoài:
– Cảm ơn nhắc nhở của anh, chỉ hy vọng tốt nhất anh đừng lên cao quá, bởi vì anh sẽ không có bất kỳ cơ hội đến gần cô ấy thêm nữa đâu. – Rầm một tiếng, cửa phòng làm việc hung hăng bị đóng lại. Khóe miệng Ngô Duẫn Kỳ nâng lên nụ cười sâu hơn.
Thẩm Thiên Dật kiên nhẫn ngồi trong phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong, vừa uống trà vừa chờ anh trở về.
Đột nhiên cửa phòng làm việc bị người ta một cước đá văng, Thẩm Thiên Dật vẫn đang buồn bực, ai có lá gan lớn dám đến đây đá cửa vậy, quay đầu lại thấy Ngạo Dạ Phong mặt đen giống như địa phủ.
– Người nào có bản lĩnh chọc Ngạo đại tổng giám đốc nổi giận như vậy?
Ngạo Dạ Phong liếc nhìn Thẩm Thiên Dật có chút đắc ý, nhàn nhạt đi tới trước bàn làm việc, đột nhiên ngồi vào ghế, hai chân gác lên bàn làm việc.
Mặc dù có lúc Ngạo Dạ Phong ham chơi một chút, nhưng anh vẫn rất chú trọng dáng vẻ và hành vi của mình, bất kể là trước mặt nhân viên trong công ty hay người nhà, anh luôn luôn có bộ dạng thản nhiên phóng khoáng, hầu như không có ai thấy qua thời điểm anh chật vật đến không chịu nổi.