– Con chó săn này coi như là quà tặng ra mắt cho em. – Ngô Duẫn Kỳ chỉ chỉ con chó vẫn nghe lời đi theo bọn họ – Đặt tên đi!
Không đợi Trần Vũ Tịch từ chối, Ngô Duẫn Kỳ mỉm cười đứng bên cạnh chó săn, vuốt đầu của nó:
– Bộ dạng nhìn qua rất hung mãnh nha!
Trần Vũ Tịch nhìn chó săn một chút lại nhìn Ngô Duẫn Kỳ một chút, trong lòng kinh ngạc, cực giống nhau nha, có điều lời này dĩ nhiên không thể nói ra được. Bảo ai đó có bộ dạng giống chó, là ai thì trong lòng cũng sẽ không vui vẻ.
Nhưng Trần Vũ Tịch thật sự không có một chút ý tứ châm chọc Ngô Duẫn Kỳ. Diện mạo Ngô Duẫn Kỳ đẹp đẽ, tuyệt đối là một mỹ nam bại hoại, lại là tổng giám đốc, hoàn toàn là một người đàn ông kim cương.
Có điều ánh sáng lóe lên trong đôi mắt kia dường như hiện ra một đường cô tịch và lạnh lùng, có lẽ là bởi vì điểm này cho nên mới khiến Trần Vũ Tịch cảm thấy anh và nó rất giống.
– Tên là gì? Vậy có lẽ để em chọn đi! – Ngô Duẫn Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Trần Vũ Tịch, đột nhiên cô hoàn hồn – À, vậy thì gọi Năm Ngàn Vạn đi!
Trần Vũ Tịch chỉ thuận miệng nói theo suy nghĩ của mình, Ngô Duẫn Kỳ nhất thời sửng sốt. truyện được cập nhật chương mới nhanh nhất ở . Nhớ lần trước lúc cứu Trần Vũ Tịch bọn họ trong quán bar, cô không biết tên của anh, nhìn thấy anh, tiếng thứ nhất đã kêu ‘năm ngàn vạn’.
– A ~ cái đó, không phải ý đó! Tôi chỉ muốn . . . . .
– Năm Ngàn Vạn, tên rất hay, rất đặc biệt! – Ngô Duẫn Kỳ từ từ đứng dậy, cười nhạt không có vẻ tức giận chút nào.
Trần Vũ Tịch không muốn giải thích nhiều hơn nữa, nói nhiều cũng dễ gây rắc rối.
– Không thể ở ngoài cùng nhau ăn bữa cơm sao?
– Oh, không, đã nói với người ở nhà là sẽ về rồi, tôi sợ bọn họ sẽ chờ tôi.
Quả nhiên Trần Vũ Tịch vừa nói dứt lời không bao lâu, điện thoại của Ngạo Dạ Phong đã gọi tới.
Trần Vũ Tịch lúng túng liếc mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ:
– Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.
– Này, Ngạo Dạ Phong!
– Ở nơi nào đó, giờ ăn cơm còn không biết về. Em muốn bọn anh đói chết sao!
– Tôi mua ít đồ rồi về.
– Mua thứ gì mà tới tận trưa, em không muốn ăn cơm sớm thì nói, còn anh đói bụng đấy.
– Để cho anh chờ tôi một chút anh sẽ chết sao?
– Sẽ!
Cách. . . . . .
Trần Vũ Tịch quả quyết cúp điện thoại, sắc mặt trầm xuống.Quả nhiên nói chuyện với Ngạo Dạ Phong là dễ dàng phát cáu.
Đợi đến khi Trần Vũ Tịch lấy lại tinh thần nhìn Ngô Duẫn Kỳ, anh ta đã không còn ở đây, còn con chó săn đang ở trên tay Trần Vũ Tịch. Người này nhất định đã tính toán hết, cũng không cho cô cơ hội từ chối.
Trần Vũ Tịch liếc mắt nhìn con chó săn kia, khẽ mỉm cười, vỗ vỗ lưng của nó:
– Năm Ngàn Vạn, đi, chúng ta về nhà thăm hỏi anh trai Dạ Phong đi, anh ta nhất định sẽ vô cùng thích mày!
Suy nghĩ của Trần Vũ Tịch từ trên người Ngô Duẫn Kỳ đột nhiên dời đến trên Ngạo Dạ Phong.
Cô dắt Năm Ngàn Vạn về Ngạo gia, mặt cười gian trá mãi cho đến Ngạo gia.
Mặc dù Ngô Duẫn Kỳ giải thích là muốn tặng cho cô nhưng Trần Vũ Tịch vẫn muốn có cơ hội thì nhất định phải trả cho anh ta.
Khi về đến nhà, Ngạo Dạ Phong đã cơm nước xong lên lầu tiếp tục xem tài liệu của anh.
Trần Vũ Tịch thấy rất kỳ quái, chủ nhật không đến công ty cũng không ra cửa, buồn bực ở nhà xem tài liệu đây là lần đầu. Nhưng vậy cũng tốt, vừa đúng lúc chiều nay cô có chuyện tìm anh.
Nhìn Trần Vũ Tịch dắt một con chó săn từ bên ngoài đi vào, hai người ông cụ Ngạo và thím Lưu đồng thời ngây người.
– Cái đó, Vũ Tịch. . . . . .
– Hả? Ông nội, ông cơm nước xong rồi sao? – Trần Vũ Tịch liếc mắt nhìn ông cụ Ngạo ngồi ở trên ghế sa lon.