Ngạo Dạ Phong cười khẽ:
– Nếu có thể chán ngược lại hy vọng cả đời không gọi cú điện thoại này.
– nói đi, có chuyện gì.
– Gặp mặt rồi hãy nói, trong điện thoại nói không rõ ràng – Ngạo Dạ Phong đứng dậy, đi tới trước tủ treo quần áo bắt đầu tìm kiếm trang phục.
Địa điểm hẹn gặp là một quán trà vô cùng bình thường. Thời điểm Ngạo Dạ Phong tới nơi này đã là sắp chạng vạng tối, cho nên không có bao nhiêu người uống trà ở đây.
Mới vừa vào cửa Ngạo Dạ Phong lập tức được cô tiếp tân tiến lên nghênh đón.
– Thưa ngài, đi mấy người?
– Tôi tìm người, chỗ đặt trước. – cô tiếp tân dường như hiểu ý, xoay người dẫn Ngạo Dạ Phong đi vào phía trong. Lúc này người uống trà không nhiều lắm, mà đặt phòng trước chỉ có một người, cho nên không cần phải nói cũng biết là tới tìm của người nào.
Ngạo Dạ Phong đi tới cửa, không do dự đẩy cửa đi vào. Đây là một gian phòng rất rộng rãi, bên trong có đầy đủ mọi thứ. Chú Hà nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon: “Chú Hà!” Ngạo Dạ Phong tiến lên chào hỏi.
Chú Hà cười đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Ngạo Dạ Phong:
– Hơn mười năm không gặp, thành người lớn rồi. Nghe nói bây giờ cháu đã tiếp quản tập đoàn Ngạo Thế, làm rất ấn tượng, thật là tuổi trẻ kiệt xuất vượt trội!
Ngạo Dạ Phong cười nhạt cùng với hắn ngồi xuống. Anh chỉ biết nên gọi người này là chú Hà, về phần tên hắn ta là gì, Ngạo Dạ Phong cũng không rõ ràng.
Có điều sau khi cha qua đời, Ngạo Dạ Phong tận mắt thấy hắn ta giao một dãy số điện thoại cho ông nội nhưng ông nội dường như chẳng hề cảm kích, vứt dãy số xuống đất ngay trước mặt người kia. Lúc ấy Ngạo Dạ Phong cũng không biết tại sao, chỉ nhặt cái số kia lên.
Chú Hà nhìn ông nội xoay người rời đi, vuốt đầu Ngạo Dạ Phong:
– Về sau có chuyện gì, gọi số điện thoại này tìm chú Hà, ba cháu vì các anh em của Bò Cạp Đen tự sát, coi như là chúng ta nợ cháu một ân huệ.
Từ sau lưng truyền đến tiếng ông nội rống giận dữ, người nọ mới lạnh nhạt mang theo người của hắn ta xoay người rời đi.
– Có phải gặp chuyện gì cần chú Hà giúp một tay? – Chú Hà cười, trong tay đang kẹp xì gà, một bộ nghi ngờ nhìn chằm chằm nhìn lên nhìn xuống đánh giá Ngạo Dạ Phong. Khí chất đích thực khác với khí chất tổng tài của Ngạo Dạ Phong, trên người hắn ta mang theo một chút giống như côn đồ xã hội đen.
Ngạo Dạ Phong rất không thích người như vậy.
– Chuyện nhỏ mà thôi, chỉ muốn mượn một số người với chú Hà – Ngạo Dạ Phong nhìn chú Hà, mặc dù mười mấy năm trước anh tự mình giữ lại chuỗi số sau khi hắn rời đi, nhưng bây giờ anh nhìn lên người trước mắt này, tự nhiên nhớ không nổi anh đã từng thấy qua hắn.
Chú Hà dừng lại, Ngạo Dạ Phong không nhìn hắn.
– Cháu sẽ không bạc đãi các anh em của chú, tiền lương cháu cho bọn họ gấp bội, hơn nữa sẽ không để cho bọn họ làm bất kỳ chuyện có nguy hiểm đến tính mạng.
Chú Hà ngậm xì gà trong tay, phun một vòng khói thật to, cái đó vòng khói càng ngày càng xa, càng ngày càng nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất ở xa trong không trung, hắn mới từ từ nói:
– Vì chút chuyện này?
Ngạo Dạ Phong gật đầu một cái:
– Chẳng qua những việc này có lẽ có phần không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên mới phải muốn tìm chú Hà yêu cầu người.
– Là về chuyện cha cháu bị giết? Chú nói này Dạ Phong, cha cháu thật sự là tự sát, không phải là bị giết! Cần gì cứ canh cánh trong lòng chuyện này vậy.
Ngạo Dạ Phong vẫn không nhìn chú Hà, cúi đầu nhìn dưới đất:
– Chú Hà, chuyện này tự cháu sẽ tra rõ, về phần có phải tự sát hay không, cháu muốn tự mình chứng minh. – Ngạo Dạ Phong ngẩng đầu nhìn hắn một cái – Nếu như chú Hà gặp bất tiện không có thì cháu có thể tìm những người khác.
nói xong Ngạo Dạ Phong đứng dậy muốn đi.
– Đợi đã nào…! Hai mươi người đủ không?
Ngạo Dạ Phong không quay đầu lại, gật đầu một cái:
– Coi như chú trả cái ơn tình kia rồi!
nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.