Cô cho rằng anh sẽ là một người đàn ông như ánh mặt trời, nhưng. . . . . .
Trong đầu cô nhớ tới lần đầu tiên bị anh bắt cóc, cô cố gắng chạy trốn, lại rơi vào tình cảnh bị người khác cầm súng chỉa vào ép về phòng, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
– Thuộc hạ của anh có súng! – Một câu nói, trực tiếp khiến cho quan hệ giữa anh và cô từ mức độ bạn bè gần gũi thành đối địch.
Giống như mới vừa rồi Ngô Duẫn Kỳ còn là người bạn có thể tâm sự tùy ý, hiện tại lập tức thành đối tượng cô nghi ngờ, điều tra, hoặc là về sau thậm chí có thể cô sẽ chỉa súng về phía anh. Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Trần Vũ Tịch không khỏi lạnh lẽo.
Cô chưa từng có sờ qua súng, thời gian vào bộ đội đặc chủng cũng chỉ hơn một tháng thì đã tới nơi này rồi. Có thể nói cô còn không được xem như là một lính đặc biệt hoàn toàn, chẳng qua tay chân nhanh nhẹn hơn các cô gái khác một chút, ít nhất là sẽ không có người dễ dàng ức hiếp cô.
Nhưng một màn như vậy rất có thể sẽ xuất hiện.
Trần Vũ Tịch quay đầu nhìn về phía anh ta lần nữa, anh ta vẫn ở tư thế như vừa rồi. Điệu bộ khóe miệng đã hiện lên một chút ý cười, lạnh lùng, hờ hững, châm chọc, thậm chí có chút bất đắc dĩ.
Ngô Duẫn Kỳ dập tắt tàn thuốc trên bệ cửa bên ngoài cửa sổ, tiện tay ném xuống lầu dưới, xoay người nhìn Trần Vũ Tịch:
– Trong lòng em nhất định đang suy nghĩ tôi không phải là người tốt gì. Cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên em mới sợ tôi sao?
Trần Vũ Tịch không nhìn anh, hơi cúi đầu, ngay sau đó trên mặt là nụ cười rực rỡ ngây thơ, tránh khỏi vấn đề này:
– Tôi thấy hình của anh trong máy tính của anh trai Dạ Phong, hơn nữa bên cạnh ảnh chụp còn vẽ một con bò cạp màu đen. Trước kia hai người có quen biết không, anh ta khi dễ anh, cho nên anh mới trở về tìm anh ta báo thù?
Cô không quen gạt người, có điều cô biết, đây là một cơ hội, bắt không được sẽ mất, hơn nữa cô tới đây không phải tới chơi.
– Có điều, trong tay thuộc hạ của anh có súng, nhất định anh là người rất lợi hại, giống như xã hộ đen đóng trong phim ảnh, loại siêu cấp lợi hại đó. – Trần Vũ Tịch vẫn một bộ vẻ mặt ngu ngốc hồn nhiên.
Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu của cô:
– Có một số việc đứa bé vẫn không nên hỏi nhiều!
Vừa lúc đó, Ngô Kỳ trở mình lật qua lật lại ở trên giường, trong miệng vẫn còn đang mơ mơ màng màng nói gì đó, Vũ Tịch đứng dậy đi tới, thấy đầu cô đầy mồ hôi, lấy ra một tờ khăn giấy giúp cô lau.
Lúc này, Vũ Tịch thấy bóng dáng của Ngô Duẫn Kỳ:
– Tôi còn có việc đi trước, còn lại phải giao cho em rồi. – Nói xong lập tức biến mất ở cửa.
Sắc mặt của Trần Vũ Tịch nhất thời trầm xuống, lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi. Vừa rồi lúc cô nói những lời đó, trong ánh mắt của anh rõ ràng chớp chớp một cái, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn bị Vũ Tịch thấy được.
Nếu là như vậy, người này nhất định có chút liên hệ với tổ chức Bò Cạp Đen.
– Nước, tớ muốn uống nước! – Ngô Kỳ ở trên giường, không biết hơi sức từ đâu tới, một phát bắt được Vũ Tịch kéo cô tới.
– Được được được, cậu buông tớ ra, tớ rót nước cho cậu!
Nơi này là một quán cà phê u tĩnh, tin nhắn trong điện thoại di động đã nói cho cô biết thời gian và địa điểm. Sau khi Trần Vũ Tịch đi vào quán cà phê, không hề nói chuyện với bất kỳ ai, đi thẳng đến căn phòng tao nhã.
Đẩy cửa đi vào, một người đàn ông xa lạ ngồi ở chỗ đó, nhàn nhã uống cà phê, trên bàn để một túi giấy dày, thấy Vũ Tịch tới, con mắt khẽ giương lên:
– Vũ Tịch?
Cô gật đầu một cái, khi cô ngồi xuống chỗ đối diện, người đàn ông kia đẩy cái túi giấy to tới trước mặt cô một cái:
– Đây là thứ cô muốn, chúng tôi phải mặt tốn thời gian làm phiền cấp trên rất lâu mới có. Những thứ này đều là quân dụng, bình thường sẽ không xuất hiện trong chợ, dĩ nhiên tính năng rất tốt. Cô dùng cẩn thận một chút.