Sáng sớm Trần Vũ Tịch lấy cớ nói không thoải mái không để cho Ngạo Dạ Phong đưa cô đi học, sau khi ăn sáng xong cũng không có nghỉ ngơi trong phòng khách lâu mà một mình lên lầu.
Ông cụ Ngạo nói đưa cô đi khám bác sĩ thì cô từ chối nói chỉ cần ngủ một giấc là khỏe ngay.
Ông cụ Ngạo cũng không suy nghĩ nhiều chỉ ngồi xuống ghế sa lon, hôm nay ông cụ Ngạo cũng có chút kỳ quái, không xem ti vi, cũng không đọc báo, chỉ ngồi trên ghế sa lon bần thần một mình.
Không khí trong nhà lập tức thay đổi.
Trần Vũ Tịch ngồi dưới sàn, tựa vào bên giường nhìn hình ảnh lúc chuyển đến chỗ ông cụ Ngạo thì cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp lướt qua, hình ảnh dừng lại ở phòng khách Ngô Duẫn Kỳ. Thấy anh ta giống như thường ngày ngồi ở chỗ đó xem tài liệu, xem một hồi tất cả hình ảnh cũng không có phát hiện ra chuyện kỳ quái gì.
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, là một dãy số không có trong danh bạ nhưng dãy số này cô nhớ rất rõ ràng.
“Là tôi!”
“Tài liệu về Ngô Duẫn Kỳ đã điều tra được, những thông tin này sẽ gửi qua cho cô, cô nhận đi.”
Trần Vũ Tịch đặt điện thoại xuống, không kịp chờ đợi mở tin nhắn ra, nhìn tài liệu về Ngô Duẫn Kỳ không sót một chữ qua một lần, tài liệu rất chi tiết đầy đủ, đây chính là chỗ lợi hại của những trinh sát làm việc cho nhà nước, xem qua quá khứ của Ngô Duẫn Kỳ rồi đến từng chuyện một xảy ra trên người anh ta.
Mặc dù chỉ là khái quát, nhưng cũng làm cho lòng Trần Vũ Tịch bị xoắn lại.
Sau khi xem xong cô ngây người ra, trong lòng rối loạn, dường như thù hận của Ngô Duẫn Kỳ đối với nhà họ Ngạo, ánh mắt hận thấu xương đối với Ngạo Dạ Phong cũng đã có thể giải thích được.
Có lúc, cô muốn lập tức chạy đến trước mặt Ngô Duẫn Kỳ, không nói gì, không làm gì chỉ muốn nhìn anh ta. Muốn từ trong ánh mắt của anh ta thấy rõ được sự căm ghét oán hận, muốn đưa tay vuốt ve anh, muốn an ủi anh, càng muốn đi ngăn cản anh, ngăn cản anh trả thù, đúng vậy trả thù, cô có thể cảm nhận được, lần này Ngô Duẫn Kỳ trở về chính là vì trả thù.
Trần Vũ Tịch nhìn lại hình ảnh của Ngô Duẫn Kỳ thì thấy anh ta đã không còn ở trong phòng khách, chuyển hình ảnh thì thấy anh đi từ trên lầu xuống, sau lưng còn có một người, Trần Vũ Tịch tập trung nhìn vào. Hít một hơi thật sau, Dụ Khả Hân, cô thấy Dụ Khả Hân đang ở trong phòng của Ngô Duẫn Kỳ.
Ánh mắt cô không chớp nhìn chăm chú vào hai người trên hình ảnh, trên mặt Ngô Duẫn Kỳ mang ý cười nhạt, nụ cười đó trước đây cô chưa từng thấy, thật tự nhiên, như ánh mặt trời, lại còn dịu dàng, dịu dàng làm cho lòng cô có chút chua xót.
Tại sao Dụ Khả Hân lại ở trong nhà của Ngô Duẫn Kỳ? Tại sao hai người lại thân mật như vậy.
Trần Vũ Tịch dọn dẹp đồ xong, bất chấp tất cả chạy ra ngoài.
Ngay cả ông cụ Ngạo hỏi thăm cũng không trả lời chạy ra khỏi nhà họ Ngạo.
Đứng xa xa nhìn Ngô Duẫn Kỳ tự mình đưa Dụ Khả Hân ra cửa, lại in một nụ hôn trên trán của cô và đưa mắt nhìn cô lên xe rời đi.
Ánh mắt Ngô Duẫn Kỳ nâng lên nhìn về phía bên này làm Trần Vũ Tịch cuống quít tránh né.
Cô trốn ở góc phòng, xác định Ngô Duẫn Kỳ đã trở lại biệt thự mới từ từ đi ra ngoài.
Một cảm giác không tốt, cảm giác cực kỳ ác liệt truyền khắp toàn thân, Ngạo Dạ Phong, đầu óc của cô thoáng qua bóng dáng của Ngạo Dạ Phong, gần đây anh ta giống như rất bận, nhớ tới anh luôn nhíu lại chân mày, nhớ tới anh trên bàn ăn muốn nói lại thôi, nhớ tới vẻ trầm mặc của anh, nhớ tới anh đã không còn cười như trước, không tới tìm cô gây loạn nữa.
Trần Vũ Tịch cắn răng, ngồi xe chạy đến tập đoàn Ngạo Thế.