“Không ngờ tay anh đẹp như vậy ngay cả thoa thuốc cũng rất nhẹ nhàng!” Trên cánh tay có nước thuốc thấm vào truyền đến cảm giác lành lạnh, dường như không có một chút cảm giác đau, mà bàn tay kia nắm bông băng nhẹ nhàng chấm nước thuốc nhẹ nhàng thoa lên càng làm cho cô cảm thấy ngạc nhiên.
Tay của anh rất đẹp, trắng nõn, thon dài, nhất là lúc anh cầm điếu thuốc, càng thêm ưu nhã. Chỉ là thoáng nhìn thì thấy có một vết sẹo ở cổ tay của anh.
Ngô Duẫn Kỳ giống như đứa trẻ nhận được lời khen, ngẩng đầu cười với Vũ Tịch.
Ngô Duẫn Kỳ cầm bông băng giúp Vũ Tịch bôi thuốc lên vết thương ở khóe miệng.
Nơi khóe miệng có một vết rách, lúc bên môi Vũ Tịch đụng phải bông băng thì đột nhiên đầu co rụt lại.
“Đừng nhúc nhích, một lát là đỡ thôi.” Anh nhẹ giọng nói, chuyên chú nhìn khóe miệng Vũ Tịch giống như đang nâng niu bảo bối, sợ không cẩn thận sẽ bị vỡ.
Vũ Tịch nhìn ánh mắt anh chuyên chú như vậy, quả thực lúc này cô cảm thấy trong đôi mắt của Ngô Duẫn Kỳ biến mất tất cả thù hận, tất cả cô tịch và trở nên trong suốt, sáng ngời, xinh đẹp làm cô có chút si mê.
“A ——” Cô kêu một tiếng, đầu quay sang một bên.
“Làm cô đau sao?” Tay anh cầm bông băng dừng ở không trung.
“Không có, nước thuốc vào trong miệng rồi, cảm thấy rất đắng!”
Ngô Duẫn Kỳ cười khẽ, xoay người đặt lọ thuốc trên bàn, lại chuyên chú nhìn Trần Vũ Tịch: “Nói đi, là ai ra tay đánh cô bị thương đến như vậy.”
Trần Vũ Tịch đứng dậy, trên người vẫn còn chút đau nhức, chỉ là đã không có gì đáng ngại nữa, đây không phải là công lao của lão ba mình lúc huấn luyện ở trại lính thức sao. Cô không thể dựa vào quá gần Ngô Duẫn Kỳ, không thể nhìn vào ánh mắt của anh ta, ánh mắt của anh ta như có ma lực, nhìn lâu sẽ khiến người ta mê muội sẽ khống chế tư tưởng của người ta.
Cô lo lắng, chuyện kia trong lòng mình sẽ không kiềm được mà nói với anh ta.
“Một đám du côn đường phố, chặn tôi lại muốn cướp tiền, tôi không có tiền liền ra tay. Hiện tại sớm không biết chạy đi đâu, đoán chừng tìm cũng không tìm được.” Trần Vũ Tịch thản nhiên nói, giống như đó là chuyện thật, cô phát hiện sau khi mình nhận nhiệm vụ này thì ngay cả nói dối cũng không cau mày, thậm chí có lúc cô cũng bắt đầu tin tưởng.
“Mấy người?”
“Ba!”
“Nam hay nữ?”
Vũ Tịch dừng lại, xoay người nhìn anh: “Sao, anh muốn báo thù cho tôi sao? Tôi nói rồi, tôi không nhớ rõ hình dáng bọn họ như thế nào,nên chắc sẽ không tìm ra được đâu.”
Ngô Duẫn Kỳ suy nghĩ một chút, không có sẽ tiếp tục hỏi tiếp: “Cô tạm thời ở lại đây đi, tôi sẽ chuyển lời đến nhà họ Ngạo.”
“Không cần, tôi nên về thì hơn không thì ông sẽ lo lắng!”
“Bộ dạng này mà trở về chỉ khiến ông ấy lo lắng hơn thôi.”
Nhìn nét mắt do dự của Trần Vũ Tịch, Ngô Duẫn Kỳ đi tới trước mặt cô: “Cô đang lo lắng điều gì?”
Vũ Tịch đón đầu nhìn anh: “Chuyện của tập đoàn Ngạo Thế tập tôi đã nghe nói rồi, người đứng phía sau là anh phải không?”
“Ngạo Dạ Phong nói cho cô biết phải không?” Anh kinh ngạc nhìn Trần Vũ Tịch, không nghĩ tới anh ta sẽ nói chuyện này với cô.
Dĩ nhiên chuyện này cũng không phải Ngạo Dạ Phong nói, anh ấy chỉ nói người kia, nhưng Trần Vũ Tịch biết người kia là ai. Chỉ là ở chỗ này nàng chỉ có thể thừa nhận là hắn nói, cô gật đầu một cái: “Tại sao anh lại làm như vậy? Anh không phải đã có tập đoàn Thiên Ưng rồi sao, sao còn phải giành công ty của anh ấy.”
Ngô Duẫn Kỳ mới vừa rồi cười như gió xuân ấm áp giờ trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, lạnh đến nỗi khiến Trần Vũ Tịch không dám nhìn thẳng.
Ngô Duẫn Kỳ đốt một điếu thuốc, mỗi lần anh nhớ lại chuyện này thì sẽ không kiềm hãm được mà hút thuốc, vừa nhả khói thuốc vừa nhìn khói thuốc từ từ bay lên trên không trung, trở nên nhạt dần, cuối cùng biến mất rồi anh mới mở miệng nói.