Ngô Duẫn Kỳ xoay người nhìn cô, như đang suy nghĩ gì đó, sau đó trả lời: “Em làm tôi tổn thất rất nhiều tiền.”
Nam Cung Thiến dừng lại, còn tưởng rằng anh nói thêm gì nữa, nhưng thấy anh xoay người đi vào phía trong: “Còn không đi thì máy bay sẽ cất cánh.”
Nam Cung Thiến bất đắc dĩ đi theo anh.
Nam Cung Thiến cầm hộ chiếu của mình, chứng minh thư, hộ khẩu —— cô đang suy nghĩ anh làm sao có được những thứ này, những thứ này rõ ràng đều ở nhà.
Nhưng cuối cùng vẫn không mở lời hỏi được.
Nam Cung Thiến ngồi trên máy bay luôn nhìn mây trắng bên ngoài đến ngẩn người, thậm chí cô cũng không biết máy bay này bay đến chỗ nào, chỉ biết đi theo anh ta, thậm chí cô cũng khỏi gì, cũng không suy tính gì, có phải hay không quá qua loa rồi?
Đây thật không giống mình, không suy nghĩ đến hậu quả, không suy nghĩ đến được mất, lanh chanh láu táu đi làm việc này, đây là lần đầu tiên cô làm như thế.
Ngô Duẫn Kỳ ngồi bên cạnh, mắt nhìn tạp chí, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn Nam Cung Thiến, phần lớn thời gian hai người luôn duy trì vẻ trầm mặc.
Nam Cung Thiến nghĩ đến lúc lên máy bay Ngô Duẫn Kỳ nói câu nói kia, “Em làm tôi tổn thất rất nhiều tiền!”
Tổn thất bao nhiêu? Là muốn cô bồi thường sao? Chẳng lẽ là đi làm? Ngô Duẫn Kỳ phải hận cô mới đúng chứ, nhưng dường như không tháy dấu hiệu tức giận từ trên mặt anh.
Nghĩ tới những chuyện này, Nam Cung Thiến thở dài não nề.
Ngô Duẫn Kỳ quay đầu nhìn bên này: “Lúc em cài đặt máy camera ở nhà tôi, ngày thứ hai tôi đã phát giác, ba ngày sau tôi đã biết thân phận thật sự của em.” Anh thản nhiên nói, giống như chuyện này đối với anh mà nói, cũng chỉ là một chuyện cực kỳ nhỏ bé.
“Cái gì?” Nam Cung Thiến nhất thời tinh thần tỉnh táo, khiếp sợ nhìn anh. Không thể nào, nếu như khi đó anh ta đã biết, tại sao không có ra mặt ngăn cản, hơn nữa còn để cho cô biết nhiều chuyện, rất nhiều lần lấy được nhiều chứng cớ như vậy.
Ngô Duẫn Kỳ tựa hồ đoán được vấn đề trong lòng Nam Cung Thiến, cười nhạt một tiếng: “Em cảm thấy sau khi tôi biết được thân phận của em, nên lập tức vạch trần em mới phải không?”
Cô gật đầu một cái: “Nếu như không phải là tôi nhất thời sơ sót, bây giờ em có thể đã——” Nam Cung Thiến cũng không nói gì nữa.
Ngô Duẫn Kỳ tiếp tục nói: “Đã bị em bắt đi ngồi tù? Thậm chí bắn chết?” Anh cười khẽ nhìn Nam Cung Thiến.
Nụ cười của anh giống như nói cho anh biết, để cho cô biết thật ra thì cũng chỉ là một phần kế hoạch của anh.
“Tại sao? Rốt cuộc tôi đã làm sai chỗ nào, Sao anh biết nhiều như vậy? Mục đích của anh là gì? Ở thành phố K, thế lực của anh đã hoàn toàn bị quét sạch rồi, thật sự tôi đã làm cho anh tổn thất rất nhiều.” Nam Cung Thiến không hiểu nhìn anh, cô thật muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngô Duẫn Kỳ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, dùng ngón tay trỏ khều mái tóc ngắn của cô, cười rất dịu dàng.
“Em thật sự là rất thông minh, nhưng em đối với xã hội này hiểu biết quá ít, không đủ kinh nghiệm, hơn nữa —— em quá dễ dàng tin tưởng một người, dễ dàng bị tình cảm của chính mình chi phối tâm tình. Thật ra thì chuyện này nếu như giao cho tôi làm, bất luận kẻ nào cũng sẽ không chạy trốn, chỉ là em ——”
“Vậy rốt cuộc là sai ở chỗ nào?” Nam Cung Thiến nhất quyết không từ bỏ nhìn anh.
Ngô Duẫn Kỳ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, khẽ mỉm cười, cúi người khẽ cắn nhẹ lên một bên tai cô, người Nam Cung Thiến run lên, cả người rụt qua một bên, gương mặt nhất thời đỏ lên, Ngô Duẫn Kỳ rời khỏi người cô, một tay chống cằm, tinh tế nhìn cô gái nhỏ trước mắt.