Thật không ngờ, một người trầm tĩnh cũng sẽ có lúc điên cuồng như thế.
Nam Cung Thiến đi xuống từ trên lầu, liếc mắt một cái thấy ngay bên trong phòng ăn Ngô Duẫn Kỳ đang ngồi chung một chỗ nói chuyện với Sophie, cô ngẩn người một chút, nhưng vẫn đi xuống.
“Đã dậy rồi sao!” Ngô Duẫn Kỳ chủ động ngẩng đầu lên chào hỏi với cô, nụ cười trên mặt anh dịu dàng rất nhiều, Nam Cung Thiến cảm thấy có chút lúng túng, trầm mặc gật đầu một cái, sau đó ngồi xuống trước bàn ăn.
Giống như lúc ở thành phố K, Ngô Duẫn Kỳ không thích có nhiều người trong nhà, bình thường buổi chiều sẽ có người tới quét dọn phòng, chỉ có một dì cố định nấu cơm ở đây, Nam Cung Thiến mới vừa ngồi xuống, dì này liền đem thức ăn lên.
Sophie liếc mắt nhìn vẻ mặt Nam Cung Thiến lúng túng, lại nhìn sang Ngô Duẫn Kỳ, anh ta vẫn luôn cúi đầu xem tài liệu, ngược lại không nhìn ra cái gì, nhưng khi nhìn Nam Cung Thiến thì không giống như thế.
“Thiến Thiến, cô làm sao vậy? Sao ở nhà còn dùng khăn quàng cổ trùm lên, bộ lạnh à? Hay là bị cảm?”
Sau khi Sophie vừa nói xong, gương mặt Nam Cung Thiến nhất thời đỏ lên.
“Không có, không có gì! Ừ, bị cảm chút thôi.” Cô rất sợ lạnh, Sophie cũng biết điều đó, bởi vì mỗi lần ra cửa, cô luôn là bao lấy bản thân mình cực kỳ chặt chẽ, cho nên nghe cô nói như vậy, cũng không để ý.
“Về sau nên để ý sức khỏe mình một chút, cô vừa tới nơi này không lâu có thể không thích ứng được nhưng từ từ sẽ quen thôi.”
Nam Cung Thiến né tránh ánh mắt quan tâm của Sophie, liếc nhìn Ngô Duẫn Kỳ, anh vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, vừa xem tài liệu vừa uống sữa tươi, giống như Nam Cung Thiến thật sự là bởi vì cảm mới quấn khăn quàng cổ, nhưng Ngô Duẫn Kỳ cũng sẽ không phải không biết vì sao làm như vậy.
Sophie liếc mắt nhìn sang Ngô Duẫn Kỳ: “Lần trước chúng ta cùng với công ty đó bàn về hợp đồng, bọn họ làm bộ ra vẻ cao thượng, sau lại biết thực lực của công ty chúng ta lại tới đây lôi kéo chúng ta, dù không cùng bọn họ hợp tác, chúng ta cũng có thể tìm được công ty tốt hơn, chỉ là theo tôi thấy ý sáng tạo của công ty bọn họ không tệ, cậu cảm thấy thế nào?”
Sophie bắt đầu bàn chuyện làm ăn với Ngô Duẫn Kỳ.
Ngô Duẫn Kỳ gật đầu một cái: “Chuyện này cô làm đi, cũng không thể dễ dàng đồng ý với bọn họ, nếu không bọn họ sẽ rất không coi trọng lần hợp tác này.”
Sophie cười một tiếng, dịu dàng nhìn Ngô Duẫn Kỳ: “Loại chuyện xấu xa này, cậu luôn bảo tôi đi làm, cậu sẽ không sợ tôi sẽ làm mất hình tượng công ty mình trước mặt khách hàng sao?”
Ngô Duẫn Kỳ ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười khẽ: “Tôi tin tưởng vào năng lực của cô, mặc dù đi làm, dù hư hại hình tượng, không phải còn có tôi sao.”
“OK, có cậu làm hậu thuẫn cho tôi, vậy tôi cái gì cũng không sợ.” Sophie cười nhận lấy tài liệu trong tay Ngô Duẫn Kỳ, trong ánh mắt có chút mập mờ, rõ mồn một. Điều này làm cho Nam Cung Thiến ngồi ở một bên vẫn trầm mặc có chút xấu hổ.
Bởi vì mỗi lần bọn họ bàn luận trên phương diện làm ăn, cô luôn một câu nói cũng không nhúng vào, hơn nữa ngoại trừ thấy sự ăn ý ám muội giữa hai người, cô cơ hồ cái gì cũng nghe không hiểu.
Cô không thích loại cảm giác này, mặc dù cô cảm thấy Sophie là một cô gái tốt, nhưng mà vẫn không thích.
Sophie thường xuyên đến đây ăn cơm trưa, mỗi lần thấy Sophie tới đây, Ngô Duẫn Kỳ luôn cau mày đuổi cô đi ra ngoài: “Cô không có nhà sao? Làm gì mà luôn tới đây ăn chực vậy?”
Nhưng vô luận nói như thế nào, vô luận bày ra biểu tình gì với Ngô Duẫn Kỳ, Sophie luôn có thể lưu lại, cũng yên tâm thoải mái ăn cơm.
Cô ta mới là người không sợ Ngô Duẫn Kỳ, cũng mới là người hiểu rõ con người Ngô Duẫn Kỳ.