Lưu Vũ cười lạnh nhìn Ngô Duẫn Kỳ, quen biết anh nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh tỏ ra thiếu kiên nhẫn như vậy.
“Tới đây, quỳ xuống! Có lẽ tao sẽ cân nhắc một chút thả cô ta.” Lưu Vũ đưa tay chỉ sàn nhà dưới chân mình.
Ngô Duẫn Kỳ khẽ nhúc nhích, sau đó đứng dậy, từ từ đi tới chỗ Lưu Vũ, đứng ở trước mặt hắn ta, Lưu Vũ ngắm khẩu súng trong tay mình, những kẻ bên cạnh hắn ta cũng có súng trong tay, cũng chỉ vào Ngô Duẫn Kỳ, những người này cũng biết Ngô Duẫn Kỳ, cũng có mấy người không quen anh.
Nhưng từ trong miệng người khác cũng nghe đã đến chuyện của Ngô Duẫn Kỳ, dường như anh chính là nhân vật truyền kỳ trong Hắc Bò Cạp, bất luận kẻ nào nghe tới tên anh cũng đã sợ mất mật, nhưng bây giờ anh phải quỳ xuống?
Quả nhiên, thân hình Ngô Duẫn Kỳ từ từ khom xuống, chân sau quỳ gối trước mặt Lưu Vũ, ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt không có một chút tình cảm.
Lưu Vũ nhất thời cười lớn tiếng: “Ngô Duẫn Kỳ, mày cũng có ngày hôm nay. Tao thật sự muốn để cho tất cả mọi người nhìn xem, mày giống như một con chó nhà có tang quỳ gối trước mặt của tao.”
Vô luận Lưu Vũ vũ nhục anh như thế nào, Ngô Duẫn Kỳ cũng không cử động, anh chỉ là lạnh lùng nhìn Lưu Vũ, chờ đợi thời cơ, cho đến khi Lưu Vũ quay lại thấy đôi mắt lạnh lùng của anh thì lúc này cáu kỉnh lên.
Hắn không thích nhìn thấy bộ dạng trấn định của Ngô Duẫn Kỳ, vô luận Ngô Duẫn Kỳ gặp phải người nào, gặp phải tình huống gì, anh ta luôn là bình tĩnh, bất kể là ai cũng không thể làm cho anh ta thay đổi. Hắn hận Ngô Duẫn Kỳ như vậy!
Lưu Vũ tức giận nhấc chân đạp Ngô Duẫn Kỳ, vậy mà mới vừa giơ chân lên, chỉ cảm thấy chân bị thứ gì cản lại, tay bị ghìm lại, chờ hắn ta phản ứng kịp thì hắn ta đã bị Ngô Duẫn Kỳ chụp được hai cánh tay, đè trên ghế sa lon, mà mới vừa rồi khẩu súng trong tay hắn ta giờ này đang nằm trong tay Ngô Duẫn Kỳ và nó chỉ vào đầu hắn ta.
“Ngô Duẫn Kỳ, mày TM ——”
“Câm miệng, nếu không tao sẽ bắn vỡ sọ mày.” Một tay Ngô Duẫn Kỳ ghìm lại cánh tay của hắn ta, dùng một chân đè trên người của hắn ta, để cho hắn ta không thể động đậy: “Tao cho mày biết Lưu Vũ, trước kia mày giết không được tao, giờ cũng giết không được tao, dựa vào con oắt con vô dụng như mày, để cho mày sống trên thế giới này, mày nên biết ơn. Nếu không phải vì Hiểu Đồng, mày cho rằng mày có thể sống đến bây giờ.”
“Ngô Duẫn Kỳ, mày đừng quên, người đàn bà của mày vẫn còn nằm trong tay tao, mày không sợ tao giết cô ta sao.” Lưu Vũ vẫn không từ bỏ hi vọng, hắn ta vẫn còn một con cờ quan trọng.
Vậy mà, Lưu Vũ lời của vừa dứt, bên trong biệt thự có mười mấy người tay cầm súng xông vào, thuộc hạ của Lưu Vũ căn bản không có phản ứng kịp, cũng đã bị đám người kia thu phục.
Sophie đi tới trước sô pha, cau mày liếc mắt nhìn Lưu Vũ: “Lưu Vũ, tôi sớm đã cảnh báo anh rồi, anh sớm muộn sẽ bị lòng tham không đáy của mình hại chết mình.”
Ngô Duẫn Kỳ lôi Lưu Vũ lên rồi mới từ trên ghế sa lon ngồi dậy, Ngô Duẫn Kỳ ngẩng đầu liếc nhìn Sophie.
Thấy Sophie gật đầu một cái, lúc này mới hơi yên lòng một chút.
Nhìn dáng vẻ bọn họ, Lưu Vũ đột nhiên cười lớn: “Tao thua rồi! Động thủ đi!” Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn Ngô Duẫn Kỳ: “Nếu như mày còn không giết tao, tao nhất định sẽ giết mày.”
Ngô Duẫn Kỳ dùng súng chỉ vào đầu hắn ta: “Giết chết mày so với tao giết chết một con kiến không có khó.”
Sau mấy giây trầm mặc, Ngô Duẫn Kỳ thả súng trong tay xuống, xoay người đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra biệt thự, nghe được bên trong vang lên tiếng súng, Ngô Duẫn Kỳ khẽ dừng một chút, không dừng lại quá lâu sau đó trực tiếp lái xe đi về nhà.