Hai mươi phút sau, Nam Cung Thiến ngáp từ trên lầu đi xuống, trên cổ của cô vẫn đầy dấu hôn của Ngô Duẫn Kỳ, nhưng lần này cô không dùng khăn quàng cổ che đi, cứ như vậy nghênh ngang từ trên lầu đi xuống.
Đặt mông xuống ngồi trước bàn ăn, không nhìn Ngô Duẫn Kỳ trực tiếp cúi đầu ăn cơm.
Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười: “Bắt đầu từ hôm nay em phải theo anh đến công
“Tại sao?” Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn anh.
“Bởi vì anh muốn cho em nhìn cho rõ rốt cuộc anh là người như thế nào. Cuộc sống của anh, công việc của anh, mọi người bên cạnh anh!” Ngô Duẫn Kỳ nói một cách khẳng định.
Nam Cung Thiến dừng một chút, không nói gì nữa, cô nhớ lại giao ước mấy ngày trước, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Ngô Duẫn Kỳ nhìn quần áo trên người Nam Cung Thiến: “Buổi sáng ghé cửa hàng trước, mua cho em mấy bộ quần áo, một lát Sophie sẽ đến đi cùng với chúng ta, ánh mắt của cô ấy không tệ, nhất định sẽ chọn trúng bộ em thích.”
Nam Cung Thiến nhíu mày: “Tự tôi sẽ chọn, không cần người khác. Hơn nữa, tôi cảm thấy quần áo của tôi rất tốt, không cần thiết mua nữa.”
Nam Cung Thiến thật cho là như thế, cô không thích những bộ quần áo quá mắc, quá chói mắt, những bộ quần áo như vậy khi mặc ở trên người ngược lại sẽ cảm thấy rất không được tự nhiên.
“Luôn mặc mấy bộ này hoài em không thấy chán sao?” Ngô Duẫn Kỳ vẫn nhìn cô.
Nam Cung Thiến chợt nhíu mày, nhìn Ngô Duẫn Kỳ: “Có phải anh thấy chán không? Mấy bộ quần áo của tôi, mặc cả đời cũng mặc không chán, trong bộ đội, quân phục mặc cả bốn mùa xuân hạ thu đông, tôi không thấy chán.”
Nhìn dáng vẻ cố chấp của Nam Cung Thiến, ánh mắt khẽ quét qua vết hôn ở cổ cô, khẽ mỉm cười rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Nam Cung Thiến cho anh một ánh mắt xem thường, hai người không nói chuyện nữa.
Điểm tâm còn chưa ăn xong, Nam Cung Thiến quay đầu lại đã thấy Sophie đi từ bên ngoài vào, cô nhất thời sửng sốt, đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu lấy khăn quàng cổ, ở trước mặt Ngô Duẫn Kỳ thì không sao, nhưng cô không muốn để cho Sophie nhìn thấy dấu hôn trên người mình.
Vậy mà, thân hình mới vừa đứng lên đã bị Ngô Duẫn Kỳ bắt được cổ tay, cứng rắn kéo về chỗ ngồi: “Em cũng biết xấu hổ sao? Không giống phong cách của em, Sophie không phải là người ngoài, không sao.”
“Ai nói tôi xấu hổ, tôi ăn no, muốn đi lên thay đồ không được sao?”
“Không cần thay, anh thấy mặc bộ này rất đẹp!” Ngô Duẫn Kỳ cười nhưng vẫn không buông tay.
Sophie đi tới nhìn bộ dáng hai người, sửng sốt một chút, Nam Cung Thiến thấy không thoát được, dứt khoát không tránh, nhìn Sophie khẽ mỉm cười: “Chào buổi sáng Sophie!”
“Chào buổi sáng, Thiến Thiến!” Sophie khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua cánh tay Ngô Duẫn Kỳ đang nắm cổ tay Nam Cung Thiến, sau đó dừng chỗ dấu hôn trên cổ Nam Cung Thiến.
Ngô Duẫn Kỳ giống như là cố ý muốn để cho Sophie thấy điểm này.
“Sophie, một lát đi cửa hàng làm phiền cô nhé.”
Sophie cười một tiếng, nhìn về phía Ngô Duẫn Kỳ: “Dĩ nhiên, không thành vấn đề!”
Cho đến lúc này, Ngô Duẫn Kỳ mới thả tay Nam Cung Thiến, Nam Cung Thiến liếc anh một cái: “Tôi đi lên lầu thay quần áo, lập tức xong ngay!” Ngay sau đó xoay người đi lên lầu.
Ngô Duẫn Kỳ quay đầu cười cười với Sophie: “Có phải giống con nít hay không, vẫn còn xấu hổ như vậy.”
Nụ cười trên mặt Sophie lieqiudoontừ từ phai đi, nhìn Ngô Duẫn Kỳ: “Anh đang nghiêm túc sao?”
“Em cảm thấy anh không nghiêm túc sao?” Ngô Duẫn Kỳ tiếp tục ăn cơm, không nhìn Sophie.
“Tôi cho là anh sẽ không thích bất luận kẻ nào. Phụ nữ bên cạnh anh không ít, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua anh đối với người nào như vậy.” Sophie nhàn nhạt nhìn anh, giọng nói có chút trầm thấp, mang theo ghen tức.