Thật không thể nào sao?” Sophie hỏi lần cuối.
“Ừ!”
Bên đầu dây điện thoại hai người lại lâm vào trầm mặc, một lúc sau Sophie mới từ trong mạch suy nghĩ của mình trở lại bình thường, lau khô nước mắt trên mặt, khẽ mỉm cười: “Ở với em ba ngày, ba ngày sau em sẽ giao cô ấy cho anh, từ đó về sau, em sẽ không dây dưa anh nữa.”
“Tôi đồng ý.” Ngô Duẫn Kỳ không có bất kỳ cân nhắc dứt khoát đồng ý.
Sophie cúp điện thoại, cười, nước mắt lại không nhịn được lại chảy ra, anh ta có thể vì cô ấy đồng ý bất cứ chuyện gì, anh ấy nói anh ấy là một người làm việc chắc chắn suy tính đến hậu quả, nhưng vì Nam Cung Thiến, anh ấy không suy tính đến bất kỳ hậu quả nào.
Ngô Duẫn Kỳ đã thay đổi, làm cô mừng rỡ, rồi lại đau lòng, bởi vì anh không phải thay đổi vì mình.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngô Duẫn Kỳ tự mình lái xe xuất hiện ở chỗ Sophie.
Đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ, Sophie nhìn chiếc xe sang trọng đậu bên ngoài, khẽ mỉm cười.
Sửa soạn lại mình sau đó đi ra ngoài, lên xe Ngô Duẫn Kỳ.
“Muốn đi đâu?” Ngô Duẫn Kỳ quay đầu nhìn cô, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, dường như lúc này trong mắt của anh chỉ có cô, hơn nữa có thể thỏa mãn hết mọi yêu cầu của cô.
Sophie nghiêng đầu nhìn Ngô Duẫn Kỳ một cái: “Chỉ cần ở cùng một chỗ với anh, đi nơi nào cũng như nhau.”
Ngô Duẫn Kỳ có chút dừng lại, sau đó khởi động xe rời đi chỗ ở của Sophie.
Ba ngày trôi qua rất nhanh
Sophie cơ hồ làm tất cả mọi chuyện mà cô đã từng muốn làm cùng Ngô Duẫn Kỳ.
Mua một đống lớn đồ ăn vặt xem phim suốt đêm ở rạp phim.
Mua tất cả đồ ăn cùng Ngô Duẫn Kỳ cùng nhau chuẩn bị trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối dưới nến.
. . . . . .
Mỗi một chuyện xem ra đều vô cùng bình thường, bình thản, giống như cuộc sống của những người dân bình thường, mỗi ngày đều trải qua nhàm chán nhưng lại sống rất phong phú.
Cuộc sống như thế, là điều mà cô và Ngô Duẫn Kỳ vẫn luôn mong muốn làm.
Nhìn Ngô Duẫn Kỳ bận bịu rửa chén trong phòng bếp, Sophie đi tới, sau lưng anh ôm lấy anh, mặt dán trên lưng anh, động tác trong tay Ngô Duẫn Kỳ chậm lại, mắt thẳng tắp nhìn phía trước.
“Vẫn như vậy không tốt sao? Em có thể dùng tất cả yêu anh, Nam Cung Thiến có thể làm được, em cũng có thể làm được, thậm chí cô ta không làm được, em cũng có thể làm được.”
“Có một số việc không thể miễn cưỡng, Sophie, tôi đối với cô không có chút cảm tình kia.” Ngô Duẫn Kỳ nói rất đạm mạc.
Ở sau lưng anh, Sophie cười khổ một tiếng: “Anh biết không? Em rất thích một điểm này của anh, cũng rất hận điểm này của anh, không nên cho hy vọng, cho tới bây giờ anh cũng không cho đối phương bất cứ cơ hội nào, bất kể đối phương van xin anh như thế nào, cho tới bây giờ anh cũng sẽ không do dự, khi đó nhìn những người phụ nữ đau lòng rời bỏ trước mặt anh, trong lòng em rất may mắn vì anh là người quả quyết như vậy. Nhưng bây giờ, em rất hận, hận anh cũng đối với em như vậy.”
“Cô đã hiểu rõ tôi như vậy, thì cô nên biết kết quả.”
Sophie buông Ngô Duẫn Kỳ ra, thở dài: “Tốt lắm, em không muốn bàn chuyện này nữa, tối hôm nay là buổi tối cuối cùng, đến phòng em, sáng sớm ngày mai anh là có thể nhìn thấy người mà anh muốn gặp.”
Nói xong, Sophie xoay người rời khỏi phòng bếp.
Nhìn bóng lưng Sophie rời đi, Ngô Duẫn Kỳ lấy di động ra: “Đã tìm được chưa?” Nét mặt Ngô Duẫn Kỳ tối xuống: “Tiếp tục tìm! Tôi muốn vào trước sáng ngày mai, thấy cô ấy trở lại biệt thự.”
Ngô Duẫn Kỳ cúp điện thoại, quay đầu liếc mắt nhìn đống chén ngâm trong bồn, cười thảm một tiếng, tiếp tục rửa chén.
Sophie đứng bên ngoài phòng bếp khẽ mỉm cười, xoay người đi lên lầu.