“Việc này, vừa đúng lúc, tôi có một chút thứ muốn mua, cũng muốn đi dạo phố, hai người nói muốn đi ra ngoài, vậy thì tôi cũng đi ra ngoài đi dạo. Chúc hai người đi chơi vui vẻ.” Nói xong cô xoay người chạy lên tầng.
“Nam Cung Thiến!” Ngô Duẫn Kỳ đột nhiên đứng dậy gọi cô lại.
Nam Cung Thiến đưa lưng về phía anh, khoát tay áo: “Tôi đi thay quần áo, lát nữa sẽ đi xuống.”
Chạy lên lầu, đóng cửa lại, cả cơ thể tựa vào cửa, chậm rãi trượt xuống mặt đất, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt đất, cô thấy vô cùng rõ ràng, nước mắt của chính mình, từng giọt từng giọt rơi trên mặt thảm rồi biến mất không thấy đâu.
Cơ thể của cô không ngừng run rẩy, cô dùng hết sức để cắn răng, cố gắng làm cho chính mình không phát ra một chút âm thanh nào.
Không biết qua bao lâu sau, Nam Cung Thiến nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài, tiếng bước chân này rất quen thuộc, đang đi về phía bên này, rồi dừng lại ở trước cửa phòng cô, nhưng lại không gõ cửa.
Từ khi Sophie tới nơi này cho đến nay, Ngô Duẫn Kỳ không hề chạm vào cô, cũng không có ở cùng một chỗ với cô, cô chỉ có một mình ở trong phòng ngủ, từng không thích cho Ngô Duẫn Kỳ ôm cô ngủ mỗi ngày, từng không thích anh giống như tên lưu manh khiêu khích cô ở trên giường, từng không thích anh không có sự đồng ý của cô mà chiếm lấy cô không ngừng.
Nhưng mà, sau khi tách ra, cô mới phát hiện rằng, cô lưu luyến hơi ấm trên người anh đến mức nào, còn có cả mùi hương thoang thoảng thản nhiên của cơ thể anh.
Người kia cứ đứng ở bên ngoài cửa, cô mong anh gõ cửa, nhưng lại không mong nhìn thấy anh, vì nếu như mở cửa, thì anh nhất định sẽ nhìn thấy bộ dạng khóc lóc vô cùng chật vật của cô, cô không muốn để cho anh nhìn thấy.
Cuối cùng, tiếng bước die^ndan`le^quy’do^n chân đi xa dần vang lên, không có chuyện gì xảy ra.
Lại nghe thấy Ngô Duẫn Kỳ nói nói mấy câu với người hầu trong nhà, sau đó bên ngoài trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu, cô có thể cảm nhận được sự cô đơn của Ngô Duẫn Kỳ, anh cần có cô để làm bạn, cho nên trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn một mực yên lặng ở bên cạnh anh.
Nhưng mà, nhờ sự yên tĩnh vào lúc này đây, cô mới phát hiện ra, sự cô đơn cách cô gần đến vậy.
Một lúc lâu sau, cô mới từ từ bình phục lại tâm tình của mình, đứng dậy thay quần áo, sau đó đi xuống tầng, cô muốn đi ra ngoài một chút, muốn hô hấp bầu không khí ở bên ngoài một chút, cô lo lắng nếu mình cứ tiếp tục ở trong nơi này, cô sẽ hít thở không thông mất.
Vào lúc xuống tầng, Nam Cung Thiến cố ý tránh mặt các người hầu ở dưới tầng.
Nhưng khi cô vừa mới đi đến phòng khách, đã có một người hầu đi về phía cô: “Tiểu Nam Cung” Người kia là một người Mĩ, nói được vài câu tiếng Trung đơn giản, nhưng cũng không thành thạo lắm.
“Đây là tờ giấy mà Ngô tiên sinh viết cho cô, anh ấy nói buổi tối gặp mặt ở tại đây, anh ấy chờ cô!”
Cơ thể Nam Cung Thiến khẽ động, tim không hiểu vì sao mà đập nhanh vài nhịp, nhận lấy tờ giấy trong tay người hầu, mở ra thì nhìn thấy một dãy địa chỉ quen thuộc, đó là một quán cà phê, Nam Cung Thiến thường xuyên đi vào trong đó để uống cà phê, hơn nữa mỗi một lần đi đến đó đều là vào buổi chiều.
Nhưng mà Ngô Duẫn Kỳ chưa từng đi cùng cô đến nơi đó, nhưng anh lại biết.
Trên mặt Nam Cung Thiến lộ ra vẻ tươi cười, tựa như sự đau lòng vừa rồi, trong nháy mắt bay hết đi, hóa ra anh vẫn luôn chú ý đến cô, ngay cả quán cà phê mà cô thích đi đến anh cũng biết, trong lòng anh có cô.
Nghĩ như vậy, Nam Cung Thiến đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh, giống như tự do hơn, tâm tình cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Hóa ra là do cô ghen tỵ với Sophie, nghĩ rằng cả ngày hôm này Ngô Duẫn Kỳ sẽ ở bên cạnh Sophie, nhưng bây giờ cô ấy như một đứa trẻ, là cô suy nghĩ quá nhiều.
Tình yêu —— thật là không thể tưởng tượng nổi!