“Anh buông em ra, đau quá!” Nam Cung Thiến hô to một tiếng, Ngô Duẫn Kỳ cũng không để ý tới cô, lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, báo địa chỉ bệnh viện, cùng với số phòng bệnh của Sophie: “Các người tới đây, để mắt tới Sophie 24 giờ, không cho phép cô ấy rời khỏi bệnh viện nửa bước.”
Cúp điện thoại, Ngô Duẫn Kỳ không để ý tới Nam Cung Thiến đang giãy giụa kéo cô đi ra ngoài.
Đi xuống dưới tầng hầm để xe, dinendian.lơqid]on Ngô Duẫn Kỳ đi tới trước xe, anh ném Nam Cung Thiến vào trong xe, cô chưa kịp ngồi dậy, anh đã cúi người đè lên.
Bây giờ đã vào rạng sáng tầm bốn giờ, bệnh viện gần như không có người, khắp nơi đều là xe, xe của Ngô Duẫn Kỳ đỗ ở trong góc, nếu như bọn họ không lên tiếng, căn bản không thể phát hiện trên xe có người.
Ngô Duẫn Kỳ đè ở trên người Nam Cung Thiến, cười lạnh một tiếng: “Vốn là muốn về nhà, chẳng qua anh không kịp đợi muốn cho em biết. Anh muốn em ở chỗ này chắc em cũng không để ý đâu nhỉ!”
Vừa dứt lời, Ngô Duẫn Kỳ lập tức kéo áo Nam Cung Thiến xuống.
“Ngô Duẫn Kỳ, anh điên rồi!” Nam Cung Thiến giãy giụa, nhưng không dám hô to, cô sợ sẽ bị người khác phát hiện.
Ngô Duẫn Kỳ không để ý tới die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Nam Cung Thiến, cúi đầu hôn môi cô, tai của cô, cổ, xương quai xanh, hôn thẳng một đường xuống, quần áo trên người Nam Cung Thiến cũng từng cái một bị anh kéo xuống.
Anh điên rồi, bởi vì cô mà điên rồi.
Tại sao lại muốn rời khỏi anh, ở bên cạnh anh khó khăn như vậy sao?
Anh hôn cô, hận không thể ăn cô vào trong bụng, như vậy cô sẽ không chạy thoát được anh nữa.
…………..
Nam Cung Thiến ngồi ở trong một góc của xe, không mặc quần áo, lấy chỗ quần áo bị Ngô Duẫn Kỳ xé thành từng mảnh che rải rác ở trên người.
Ngô Duẫn Kỳ ngồi ở bên kia, nhìn cô lạnh đến phát run, đưa tay mở điều hòa trên xe. Ngay sau đó nhìn cô một cái: “Lại đây!” Anh ra lệnh.
Nam Cung Thiến quay đầu, không để ý anh.
Một giây kế tiếp lại cảm thấy cánh tay đau xót, vừa quay đầu thì phát hiện cô đã trong ngực của anh, không nói bất kỳ lời nào, Ngô Duẫn Kỳ đắp áo khoác của mình lên người cô, dùng sức ôm cô, lồng ngực rộng rãi của anh rất ấm.
Cứ ngồi lẳng lặng như vậy, d.đ.l.q.đ cả người từ từ đã không còn lạnh như trước.
Vào thời điểm trời sắp sáng, Ngô Duẫn Kỳ từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc lá, hạ cửa xe xuống muốn hút thuốc, một luồng gió lạnh thổi vào, Nam Cung Thiến không tự chủ rụt một cái trong ngực Ngô Duẫn Kỳ.
Ngô Duẫn Kỳ nhất thời nhíu mày, cúi đầu nhìn cô một cái, ngay sau đó ném điếu thuốc ra ngoài, kéo cửa xe lên.
Mấy phút sau, Ngô Duẫn Kỳ mở miệng phá vỡ sự trầm mặc, giọng nói không còn tức giận như trước, nhìn cô ngoan ngoãn ở trong ngực, bị chính mình trừng phạt, nhìn dấu hôn khắp ở trên người cô, khẽ thở dài một cái: “Thật sự muốn trở về sao?”
Nam Cung Thiến không nghĩ tới Ngô Duẫn Kỳ sẽ hỏi cái này, dừng một chút, cẩn thận gật đầu một cái ở trong ngực anh.
“Nói cho anh biết lý do.”
“Em——” Nam Cung Thiến thật ra muốn rời khỏi anh, để lại một không gian riêng cho anh và Sophie, cô không muốn sống bên cạnh bọn họ, nhìn bọn họ ở bên nhau, lòng cô rất đau, nhưng vẫn phải giả bộ vui mừng, nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng cô lại không muốn Die nd da nl e q uu ydo n cướp Ngô Duẫn Kỳ khỏi Sophie, cho nên cô chỉ có thể rời đi.
“Em muốn trở về thăm cha mẹ một chút.” Cô lấy cớ nói.
“Chỉ là bởi vì cái này?”
Nam Cung Thiến thấy Ngô Duẫn Kỳ không tức giận, hăng hái gật đầu.
Ngô Duẫn Kỳ thở dài một lần nữa: “Khi nào thì trở lại?”
Nam Cung Thiến ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, anh đây là đang đồng ý cho mình về sao?