NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Boss Là Nữ Phụ

Chương 1129: Thanh xuân có em (23)

Tác giả: Mặc Linh
Chọn tập
Ads Top

Thời Sênh biết được chỗ Ngôn Luật giấu WIFI rồi còn nhéo nhéo mặt hắn, “Đừng có cả ngày nghĩ dụ dỗ tôi, cuối kỳ này mà cậu bị nợ môn thì xem tôi thu thập cậu thế nào?”

Thời Sênh nhảy xuống khỏi người Ngôn Luật, hắn lại túm lấy vạt áo cô, “Nếu em không bị nợ môn, cô sẽ thưởng cho em chứ?”

Thời Sênh gạt tay hắn ra, “Xem biểu hiện của cậu đã.”

Ngôn Luật khá mê mang, chẳng lẽ biểu hiện của hắn còn chưa đủ tốt sao?

Hắn ngồi dậy, kéo lại áo tắm bị Thời Sênh bới ra, nhảy xuống giường định theo cô ra ngoài.

“Đi giày vào.” Thời Sênh đột nhiên quay đầu lại, tức giận quát lớn một câu.

“Oh…” Ngôn Luật lật đật quay lại xỏ giày.

Thời Sênh nhìn hắn xỏ giày, khóe miệng hơi cong lên, quả nhiên thế này vẫn đáng yêu hơn.

“Cô Giản.” Bên ngoài văn phòng, một người đàn ông đã khá già gõ cửa.

Đây là chủ nhiệm của lớp 7 năm 2.

Thời Sênh mở cửa để ông ấy vào, thấy trong văn phòng có người khác, ông sửng sốt một chút, sau khi nhận ra là ai thì biểu tình càng thêm cổ quái.

Xem ra, lời đồn trong trường học đúng là thật sự.

“Khụ khụ…” Chủ nhiệm lớp ho khan hai tiếng, làm thầy cô ở trường này đều hiểu chuyện gì nên quản và chuyện gì không nên quản. “Cô Giản, là thế này, sắp kỷ niệm ngày thành lập trường của Anh Lan rồi, các lớp đều phải chuẩn bị tiết mục biểu diễn. Tôi lớn tuổi rồi, không đỡ được sự lăn lộn của đám học sinh kia, giờ bọn họ chỉ nghe lời cô, cho nên tôi định nhờ cô thu xếp chuyện này, cô Giản thấy thế nào?”

Chủ nhiệm lớp không trực tiếp giao nhiệm vụ cho cô mà chỉ dò hỏi ý kiến của cô.

“Được ạ.”

Chủ nhiệm lớp còn tưởng Thời Sênh sẽ từ chối, từ học kỳ 1, cô giáo thực tập này cứ như bị trúng tà ấy, hơn nữa còn được người bên trên cực kỳ che chở nữa.

Ông đã chuẩn bị vô số lời thuyết phục, không nghĩ cô ấy lại dễ dàng đồng ý như thế.

“Vậy cứ quyết định thế nhé, cô Giản vất vả rồi, khụ khụ, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.” Chủ nhiệm lớp lập tức ra ngoài như thể sợ Thời Sênh sẽ đổi ý.

Chủ nhiệm lớp vừa đi, Ngôn Luật liền đứng lên, đi tới trước mặt Thời Sênh, “Cô thật sự không đi cùng em sao?”

“Tôi đi làm gì?” Loại chuyện đánh nhau kia, bản cô nương mà ra tay là sẽ xảy ra án mạng đấy.

“Cô giáo, cô không đi, có lẽ em sẽ bị thương.”

“Cậu đe dọa tôi đấy à?”

Ngôn Luật híp mắt cười, “Vậy phải xem cô giáo có đành lòng nhìn em bị thương không.”

Thời Sênh nhíu mày, “Nếu tôi đành lòng thì sao?”

Ngôn Luật nhún vai, “Như thế có thể khẳng định là cô giáo chưa đủ thích em rồi.”

Thời Sênh quả thực không muốn hắn bị thương, cô có thể đánh hắn, nhưng người khác thì không được, cái này gọi là bệnh giai đoạn cuối.

Thời Sênh không muốn cùng Ngôn Luật tiếp tục thảo luận chuyện này, “Cậu ra ngoài trước đi, đợi tôi ở cổng trường.”

Ngôn Luật hiểu cô đã đồng ý rồi nên cực kỳ nghe lời mà đi ra cổng trường.

Trên con đường quốc lộ dẫn lên núi, một đám người đang độ xe, tiếng động cơ xe lớn tới nỗi có thể nghe thấy từ giữa sườn núi.

Những chiếc xe lượn một vòng rồi dừng lại ở chân núi.

Cầm đầu là một thanh niên, tuổi có hơi lớn, trên mặt còn có một vết sẹo còn mới.

“Lão đại, đã tới giờ này rồi, chẳng lẽ hắn không tới sao?” Có vài người xuống từ chiếc xe bên cạnh, vừa nhìn thời gian vừa trêu đùa nhau, thuận tiện còn dâng cho gã mặt sẹo một điếu thuốc.

Gã thanh niên ngậm điếu thuốc, chờ đàn em châm lửa, sau khi nhả khói một vòng mới nói: “Hắn sẽ tới.”

Mấy tên đàn em nhìn nhau, bắt đầu vuốt mông ngựa: “Dù có thế đi chăng nữa thì lão đại chắc chắn vẫn thắng hắn, các anh em nói có đúng không?”

“Đúng, lão đại là số một.”

Gã thanh niên mặt sẹo không nói gì, chỉ dựa vào mui xe nhìn về phía xa.

Đại khái, qua hơn 30 phút, từ xa liền thấy một chiếc xe màu bạc đi tới gần.

Mọi người lập tức tỉnh táo tinh thần, sôi nổi đứng ở sau lưng gã thanh niên mặt sẹo bày trận thế.

Cửa xe bên phía ghế điều khiển mở ra, một cô gái từ trong đó bước ra, mọi người ngơ ngác, sao lại là con gái chứ?

Lại còn khá xinh đẹp…

Bọn họ nhìn cô gái đi vòng qua xe, kéo cửa xe bên phía ghế phụ ra, Ngôn Luật bước từ trên xuống.

Thì ra là tài xế.

Chẳng phải trước giờ Ngôn Luật vẫn luôn đơn thương độc mã sao? Sao hôm nay lại mang một cô bé theo thế này?

“Ngôn Luật, hôm nay mày mang phụ nữ tới đây, chẳng lẽ muốn tặng thêm lễ cho lão đại nhà bọn tao à?” Ha ha ha, hiện tại mày nhận thua thì lão đại của bọn tao sẽ không làm khó dễ đâu, không cần đưa lễ vật lớn như thế.”

Ngôn Luật híp mắt, thân hình đột nhiên xuất động, lao về phía tên vừa nói chuyện, gã đó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Ngôn Luật quật ngã xuống đất. Nam sinh dẫm lên ngực gã. “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, bảo lão đại mày dạy bảo bọn mày cho tốt vào.”

Hắn đá mạnh lên người gã kia, gã đó liền lăn về phía gã thanh niên mặt sẹo.

Gã thanh niên mặt sẹo ném điếu thuốc xuống, dùng chân ngăn đàn em của mình lại, nhưng gã không ngờ lực đá của Ngôn Luật lại lớn như thế, suýt chút nữa gã cũng ngã theo luôn.

Ngôn Luật đút tay vào túi quần, cười hơi khinh bỉ.

“Mẹ kiếp!” Gã mặt sẹo giận dữ.

Ngôn Luật làm lơ gã: “So cái gì?”

Gã mặt sẹo cười âm hiểm: “Tao nghe nói mày lái xe rất tốt, không bằng hôm nay đua xe đi?”

“Sao cũng được.”

“Được, kẻ nào thua thì để lại một bàn tay, còn nếu mày thua thì đứa con gái kia cũng để lại, sao nào?”

Biểu tình trên mặt Ngôn Luật lập tức lạnh xuống, “Cô ấy không phải tiền đặt cược.”

“Ha, xem ra Ngôn đại thiếu gia của chúng ta đã động chân tình rồi.” Gã mặt sẹo nhìn Thời Sênh một cái, cô ngồi trên mui xe một cách cực kỳ thiếu hình tượng, vắt chéo chân, cắn hạt dưa, hơi thở đầy mùi lưu manh.

Cô gái này…

Vừa rồi, ánh mắt đầu tiên gã đã biết đây là một cô gái rất dịu dàng, sao trong chớp mắt đã biến thành dáng vẻ này rồi?

Ngôn Luật hơi nghiêng người, vừa lúc ngăn trở tầm mắt gã mặt sẹo, “Mày dám có ý đồ với cô ấy, tao nhất định sẽ khiến mày hối hận vì đã tới thế giới này.”

Gã mặt sẹo không biết suy nghĩ cái gì mà lại nhìn Thời Sênh thêm vài lần, nhưng sau đó không đề cập chuyện bắt cô làm tiền đặt cọc nữa.

“Ngôn đại thiếu gia, chọn xe đi?” Gã mặt sẹo chỉ một cửa hàng cách đó không xa.

Đua xe ở chỗ này có một luật bất thành văn, xe là phải do nhà xe này cung cấp, hơn nữa loại hình cũng phải tương đồng nhau.

Có thời gian thử xe là nửa giờ, có thể căn cứ theo yêu thích của mình mà điều chỉnh. Nửa giờ sau, dù có thử tốt rồi hay không thì thi đấu cũng sẽ chính thức bắt đầu.

Ngôn Luật tùy tiện chọn một chiếc xe, cũng không có ý thử lái, lập tức ngồi lên, nhưng gã mặt sẹo lại chọn rất lâu.

Thời Sênh cũng từ bên kia tiến lại, ghé vào cửa sổ xe: “Xe này bị động tay chân rồi, đổi một chiếc đi.”

“Sao cô giáo biết?” Ngôn Luật không cảm thấy kỳ lạ, chỉ quan tâm tại sao Thời Sênh lại biết mà thôi.

Thời Sênh liếc về phía gã mặt sẹo vẫn đang chọn xe một cái, “Hắn không biết cậu chọn cái xe nào, thế nên cái nào cũng động vào, tôi chỉ đúng lúc nghe lỏm được mà thôi.”

“Thính lực của cô giáo thật tốt.”

“Tất nhiên rồi.”

“Vậy cô giáo có nghe được lòng em đang nói em rất thích cô không?” Ngôn Luật tận dụng mọi lúc mọi nơi để thả thính Thời Sênh.

Thời Sênh liếc hắn, hắn bình tĩnh như thế, chắc chắn là biết xe này có vấn đề, Thời Sênh không thèm quản hắn nữa, “Nếu cậu mà bị thương một chút, tôi nhất định sẽ đánh cho cậu một tháng cũng không xuống giường được.”

Ngôn Luật khẽ cười, hơi nghiêng đầu sát về phía Thời Sênh, ghé vào lỗ tai cô nói, “Em càng thích…”

Thời Sênh hừ lạnh một câu, “Miệng nói thì giỏi lắm, đến lúc mang “súng” ra trận thật thì lại sợ sun vào.”

Ngôn Luật: “…”

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer